Khi Tô Mộc chạy tới trấn Bát Lý Hà, công tác thẩm vấn đã gần kết thúc. Điều nên biết đều đã biết. Thật ra chuyện này như thế đã rõ ràng. Còn muốn phản bác và nguỵ biện đều không thể làm được. Càng không nói đám người kia chỉ chịu trách nhiệm đến gây chuyện. Người chủ mưu thật sự đã rời đi. Bọn họ có nhất định phải ở chỗ này liều chết canh chừng nữa sao?
Hoàn toàn không cần phải làm vậy!
..
Trong văn phòng bí thư trấn đảng ủy.
Tô Mộc ngồi ở chỗ đó, lắng nghe Phùng Viễn Giang báo cáo. Khi Phùng Viễn Giang giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện xong, sắc mặt Tô Mộc đã càng lúc càng thâm trầm. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chuyện này lại liên lụy đến trấn Đại Lôi. Nói cách khác, chuyện này rất có thể có liên quan đến Trần Mai Sử.
Dù sao Lôi Chính Bắc bây giờ còn đang bị bắt giam. Lôi Chính Nam mặc dù đã được thả ra, nhưng cũng chịu tội không nhẹ. Theo tính cách trừng mắt tất báo của Trần Mai Sử, hắn làm sao có thể buông tha như vậy được?
Tô huyện trưởng, rất hiển nhiên chuyện này chính là do xây dựng Toàn Năng hồ đồ. Lúc đó, chúng tôi đã thanh toán tất cả tiền công cho bọn họ. Ngân phiếu định mức toàn bộ đều ở chỗ chúng tôi. Còn nữa, lúc đó biên lai cũng đầy đủ hết. Mà bây giờ, bọn họ lại dám đem chuyện này ra nói chuyện, bảo chúng tôi thiếu bọn họ tiền công. Quả thực chính là chuyện nực cười!
Phùng Viễn Giang tức giận khó nhịn được, nói.
Tô huyện trưởng, chuyện này trấn Bát Lý Hà chúng tôi vốn không nghĩ lại phức tạp như vậy. Nhưng bây giờ nếu xây dựng Toàn Năng làm ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng không thể ngồi chờ chết. Bọn họ xây dựng trường học, nhưng nếu thật sự nói một cách nghiêm khắc, trường xây như vậy còn có một vài chỗ bình thường, tồn tại vấn đề về chất lượng.
Cao Minh Nguyên nghiêm túc nói.
Hiện tại tâm tình Tô Mộc đã tương đối hòa hoãn. Chung quy, bất kể nói thế nào, chuyện này trấn Bát Lý Hà chiếm lý. Chỉ cần chiếm đạo lý, Tô Mộc thật sự sẽ không sợ ai! Không phải là một Trần Mai Sử sao? Nếu như thật sự là hắn làm, vậy phải hoàn toàn đánh ngã.
Lão Cao, lúc trước anh từng công tác ở huyện Tà. Anh nói cho tôi nghe một chút đi. Anh biết xây dựng Toàn Năng này chứ?
Tô Mộc hỏi.
Không biết!
Cao Minh Nguyên lắc đầu.
Trước đây thật sự chưa từng nghe nói qua. Hẳn là một công ty xây dựng nhỏ.
Cái gì mà công ty xây dựng nhỏ. Nói chính xác chính là một đội xây dựng.
Phùng Viễn Giang thật ra không có bất kỳ ý định giấu giếm nào, trực tiếp nói:
Tô huyện trưởng, tôi cũng không gạt ngài. Xây dựng Toàn Năng, đừng thấy tên lớn như vậy, nhưng thật ra chỉ là một đội xây dựng. Trước đây tôi chọn trúng bọn họ vì bọn họ báo giá rẻ, cho nên mới muốn để cho bọn họ xây dựng trường học. Dù sao chỉ là xây dựng mấy nhà cấp bốn xem như phòng học, sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
Đội xây dựng? Là đội xây dựng trên trấn Đại Lôi sao?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy. Chủ thầu của đội xây dựng là Dương Ngân Đường, là người của trấn Đại Lôi. Ở trấn Đại Lôi có rất nhiều việc đều do bọn họ làm. Trong một lần tôi và Lâm Vũ Hảo, bí thư trấn đảng ủy của trấn Đại Lôi uống rượu đã nhắc tới. Vẫn là Lâm Vũ Hảo giới thiệu cho tôi.
Lúc này Phùng Viễn Giang hoàn toàn không có bất kỳ ý định giấu giếm nào, nói hết ra toàn bộ những gì hắn biết.
Nói thật, bây giờ trong lòng Phùng Viễn Giang không hài lòng đối với Lâm Vũ Hảo. Quan hệ của hai người vẫn tính là không tệ. Trong đó lạikhông có quan hệ lợi hại, cho nên có thể gặp gỡ vui vẻ. Hơn nữa, trấn Bát Lý Hà và trấn Đại Lôi thật sự quá gần nhau. Hai trấn có vài thôn xóm sát cạnh nhau. Còn có vài công tác, cần bọn họ khai thông, cho nên không có việc gì cũng có thể uống một chút rượu.
Nhưng Lâm Vũ Hảo anh thật chẳng ra gì. Tôi đối xử với anh tốt như vậy, anh lại dự tính cho tôi cái gì? Đây tính là thế nào? Rõ ràng là muốn bẫy chết tôi sao? Lẽ nào cứ phải kéo tôi xuống, anh mới vui vẻ sao?
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cao Minh Nguyên đổ chuông. Sau khi tiếp nhận, bên kia truyền tới là tiếng của Đinh Quyền.
Trưởng trấn, mấy người chạy trốn kia hiện tại đều bị chúng tôi bắt trở lại. Nhưng dẫn đầu, chính là Dương Ngân Đường kia lại nấp ở trên trấn Đại Lôi. Bởi vì có đồn công an trấn Đại Lôi can thiệp, đến bây giờ chúng tôi cũng không có cách nào bắt hắn về quy án được. Trưởng trấn, xin chỉ thị!
Chờ một chút!
Cao Minh Nguyên nói lại lời của Đinh Quyền cho Tô Mộc nghe. Sau khi Tô Mộc nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Đồn công an trấn Đại Lôi, bọn họ thật sự dám tiếp tục gây chuyện sao? Đây rõ ràng là muốn cản trở người thi hành công vụ đúng không? Đã như vậy, vậy đừng trách chúng ta không nể mặt bọn họ. Trực tiếp nói cho Đinh Quyền biết, bắt cho tôi. Nếu như thật sự có ai dám ngăn cản, lấy tội trở ngại người thi hành công vụ mà xử lý. Hiện tại tôi sẽ liên hệ lên tỉnh. Tôi cũng không tin, không thu thập được một tên côn đồ như vậy.”
Vâng!
Cao Minh Nguyên lớn tiếng nói:
Hoàng đồn trưởng, nghe được chỉ thị của Tô huyện trưởng chưa? Nghe được, liền trực tiếp động thủ!
Vâng!
Đinh Quyền quyết đoán nói.
Đi theo Tô Mộc làm việc, thật sự rất vui vẻ. Không có người nào có thể nghĩ đến, Tô Mộc thật sự mặc kệ hạn chế địa vực gì đó, căn bản sẽ không dự định cho Trấn Đại Lôi mặt mũi, mà trực tiếp hạ lệnh bắt người. Mà sau khi phân phó xong, Tô Mộc liền đứng dậy móc điện thoại di động ra, ở trước mặt hai người, hoàn toàn không có chút ý tứ lảng tránh, gọi điện thoại cho Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong này không phải là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, mà là cục trưởng cục công an thành phố Tây Phẩm Lý Dật Phong!
Nói đến quan hệ, Tô Mộc và Lý Dật Phong coi như quen biết. Tin tưởng chuyện nhỏ như vậy, Lý Dật Phong không đến mức không giúp một tay. Quả nhiên sau khi Tô Mộc gọi tới, Lý Dật Phong ở bên kia nghe xong, không có bất kỳ vấn đề gì lập tức đồng ý xuống.
Anh nói là trấn Đại Lôi của huyện Tà đúng không?
Lý Dật Phong hỏi.
Đúng vậy!
Tô Mộc nói.
Vừa đúng lúc, người của cục thành phố chúng tôi đang xử lý vụ án chết người ở bên đó. Nếu có chuyện như vậy, không cần nói nhiều. Tôi sẽ bảo cô ấy hỗ trợ bắt người cho các anh! Đồn công an trấn Đại Lôi này rõ ràng là hồ đồ rồi. Sao có thể làm như vậy được. Tôi thấy bọn họ chắc hẳn cần tiếp nhận giáo dục lại.
Lý Dật Phong cố ý nói cho Tô Mộc nghe.
Vậy đa tạ Lý phó thị trưởng. Hôm nào rảnh rỗi tôi đi tới tỉnh sẽ lại mời Lý phó thị trưởng ăn một bữa.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Cỗ kiệu hoa mọi người giơ lên!
Tô Mộc không biết tại sao Lý Dật Phong lại muốn hỗ trợ như vậy. Bản thân hắn vốn chỉ muốn đi theo trình tự chính quy. Nhưng Lý Dật Phong tỏ thái độ cũng không tránh khỏi quá mức nịnh nọt đi? Nhưng những điều này đều không quan trọng. Quan trọng chính là hiện tại cần phải nhanh chóng bắt tên Dương Ngân Đường này lại. Chỉ có bắt được Dương Ngân Đường, mới có thể tiến hành chuyện tiếp theo đó. Có khả năng sẽ biết được, phía sau chuyện này có người nào khác hay không.
Lý Dật Phong là cục trưởng cục công an thành phố, là Phó thị trưởng. Tại sao hắn phải đối đãi Tô Mộc như vậy? Cái này thật ra cũng không khó đoán. Bởi vì Lý Dật Phong thông qua quan hệ biết được một vài chuyện của Tô Mộc. Vừa vặn gặp việc này, khiến Lý Dật Phong biết, dựa vào ngọn núi lớn bí mật của Tô Mộc này, tương lai đối với hắn sẽ có trợ giúp. Bản thân hắn là cục trưởng cục công an thành phố Tây Phẩm, đối với Tô Mộc chắc cũng hữu dụng.
Đừng nhìn chức quan nhất thời thế nào, muốn xem chính là tiềm lực đào móc. Về điểm ấy Lý Dật Phong rõ ràng đã nhận được tinh túy sâu xa!
Chuyện này đã không phải là chuyện đơn giản nữa. Từ giờ trở đi, đồn công an của huyện sẽ tiếp nhận toàn diện chuyện này. Về phần phía bên trấn Đại Lôi, chúng ta cứ ở chỗ này chờ, rất nhanh sẽ có tin tức.
Tô Mộc nói.
Vâng!
Phùng Viễn Giang và Cao Minh Nguyên cung kính nói.
Lúc này trong lòng Phùng Viễn Giang căn bản không có bất kỳ ý định gọi nhịp cùng Tô Mộc. Đừng nói mình có không thực lực đó, cho dù thật sự có, cũng không thể đủ. Thật sự cho rằng dựa vào Ôn Lê chính là vạn sự đại cát sao? Nhìn thấy không, Tô Mộc người ta tùy ý gọi cũng là cục trưởng cục công an thành phố. Phải biết rằng Lý Dật Phong chính là Phó thị trưởng. Hắn còn nhiệt tình hỗ trợ như vậy. Có thể nói nhân mạch của Tô Mộc rất tệ sao?
Đối nghịch với huyện trưởng như vậy, thật sự là chuyện ngu xuẩn nhất.
Ngay trong lúc chờ đợi như vậy, phía bên Chương Duệ cũng nhận được tin tức, lúc này đang dẫn theo người của đội hình cảnh huyện chạy về phía bên này. Phát sinh chuyện như vậy, hơn nữa lại có Tô Mộc chỉ thị, Chương Duệ đương nhiên biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Tô Mộc nói rõ là muốn mượn chuyện này, tiếp tục đấu pháp cùng huyện Tà bên kia. Nếu không, án kiện giống như vậy, không cần phải giao vào trong tay đồn công an huyện. Ở trong đồn công an trấn đồn đã có thể trực tiếp giải quyết hết.
..
Trấn Đại Lôi.
Lúc này trấn Đại Lôi chính là một buổi trưa rất nóng. Dương Ngân Đường từ tiểu học trấn Bát Lý Hà trốn về, đang một mực cung kính đứng ở trong một biệt thự bí ẩn, nhìn nam nhân trước mắt, thần sắc sợ hãi.
Người này chính là Lôi Chính Nam!
Ai cũng nói Lôi Chính Bắc là lưu manh trong Tà Huyện này, nhưng không có người nào thật sự rõ ràng, người đứng đầu hắc đạo trong huyện Tà là Lôi Chính Nam trước mắt. Dương Ngân Đường có thể làm giàu, hoàn toàn là dựa vào sự thưởng thức của Lôi Chính Nam. Nếu như không có Lôi Chính Nam dẫn dắt, Dương Ngân Đường làm sao có thể ở trấn Đại Lôi này lăn lọn phong sinh thủy khởi như vậy.
Từ góc độ này mà nói, xây dựng Toàn Năng chính là một chi nhánh của kiến trúc Đại Hạ, giống như Lôi Chính Nam nắm lấy những công trình kia, sẽ giao cho đội xây dựng giống như xây dựng Toàn Năng để làm việc. Cứ như vậy, chẳng những có thể khiến Lôi Chính Nam tiết kiệm được rất nhiều phiền phức và thời gian, còn có thể không cần chịu trách nhiệm gì. Mấu chốt là làm như vậy có thể mò được một khoản tiền lớn tài.
Mấy năm nay, Lôi Chính Nam vẫn làm việc như vậy.
Xin lỗi, Lôi tổng, tôi đã làm hỏng chuyện rồi.
Dương Ngân Đường nhỏ giọng nói.
Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong. Tôi cần anh có ích lợi gì!
Lôi Chính Nam không nhịn được nói.
Lôi tổng, làm sao bây giờ? Những công nhân kia của tôi đều đã bị bắt. Bọn họ nhất định sẽ khai ra tôi. Hiện tại tôi phải làm sao bây giờ?
Dương Ngân Đường lo lắng kêu.
Nói trắng ra Dương Ngân Đường chẳng qua chỉ là một thợ xây xuất thân từ nông dân. Gặp phải chuyện như vậy, hắn không có khả năng trấn tĩnh được. Nếu như thật sự có thể trấn tĩnh, mới là chuyện lạ trong thiên hạ.
Nếu như chuyện thuận lợi, có thể Dương Ngân Đường sẽ không khẩn trương. Nhưng bây giờ hắn lại thật sự không biết nên làm gì? Hắn hoảng hốt lo sợ!
Bình tĩnh!
Lôi Chính Nam nhỏ giọng quát:
Điều anh nên làm bây giờ là chạy trốn đi!