- Nhưng tiền có nhiều hơn nữa, cũng không ai muốn bị bệnh ah!
Tô Mộc tùy ý nói.
- Làm sao anh biết tôi có bệnh! Anh dám tra xét tôi ?
Đường Tú Thi nghe được lời nói của Tô Mộc, cảm xúc nhất thời trở nên kích động. Một màn ngoài dự đoán mọi người chợt xuất hiện, hai tay nàng ôm đầu, cau chặt mày, thân thể bắt đầu run rẩy lên, thân thể tuột xuống đất cuộn tròn thành một đoàn.
- Đường trợ lý, cô làm sao vậy ?
Tô Mộc vội vàng đi tới, vừa cúi người xuống định đỡ lấy Đường Tú Thi, nhưng thật không ngờ Đường Tú Thi vừa nhìn thấy Tô Mộc vươn tay tới lại giống như điện giật vội vàng lui ra sau.
- Đừng đụng tôi!
- Đừng hiểu lầm, tôi không định làm gì cô. Chỉ là nhìn thấy cô đột nhiên như vậy, cho nên muốn đỡ cô mà thôi.
Tô Mộc nhìn bộ dáng của Đường Tú Thi đành rút tay lại, đứng lên nói.
Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, nếu Đường Tú Thi đột nhiên lớn tiếng kêu lên, cho dù Tô Mộc nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch tiếng xấu.
Thật xui, vì sao lại quên mở cửa!
May mắn Đường Tú Thi cũng không nghĩ như thế, mà tự mình cố gắng đứng lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, trầm giọng hỏi:
- Anh làm sao biết tôi bị bệnh ?
- Tôi không biết!
Tô Mộc bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Anh không biết ?
Đường Tú Thi trừng to mắt, không thể tin được kêu lên.
- Tôi thật sự không biết!
Tô Mộc nói:
- Tôi chỉ thuận miệng nói chuyện mà thôi, ý tứ là dù có tiền nhưng tốt nhất đừng bị bệnh, chỉ là có ý tứ này. Ai ngờ cô đột nhiên lại xúc động như vậy, tôi còn chưa hỏi cô đâu. Vừa rồi cô làm sao vậy ? Tôi nhìn dáng vẻ của cô giống như bị đau đầu.
Có lẽ là do nàng nghĩ nhiều!
Trong lòng Đường Tú Thi tự an ủi, cũng phải, bệnh đau nửa đầu này là bí mật của nàng, chỉ cần cảm xúc kích động sẽ tái phát. Mỗi lần đều là như thế, khiến cho nàng đau đầu không chịu nổi. Cho nên Đường Tú Thi luôn cố gắng duy trì bình tĩnh, không để mình bị kích động, nếu không lại phát bệnh.
Vừa rồi nàng chỉ là phản ứng bản năng, nàng nghĩ Tô Mộc đã biết bí mật của mình, hiện tại xem ra không phải như nàng nghĩ.
- Tôi không sao, đa tạ Tô chủ tịch. Nếu anh không còn việc gì thì đi trước đi. Chuyện đã bàn với anh tôi sẽ tranh thủ thời gian hội báo với tổng tài, có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh.
Đường Tú Thi lãnh đạm nói.
Trong lòng Tô Mộc bất đắc dĩ, cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, chuyện này nhờ Đường trợ lý. Nhưng tốt nhất là trong ba ngày thời gian cô cho tôi câu trả lời minh xác. Bởi vì nếu qua thời gian này, tôi sẽ tìm nhà đầu tư khác vậy.
- Tôi biết!
Đường Tú Thi gật đầu nói.
- Tốt lắm, tôi đi trước!
Tô Mộc đi tới cửa, đột nhiên như sực nhớ ra điều gì chợt xoay người. Ai ngờ Đường Tú Thi đi ngay phía sau, lúc này đầu của nàng còn đau đớn nên có chút mê em, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên quay lại vì vậy liền đụng vào người hắn.
- Cô không sao chứ ?
Tô Mộc thấy Đường Tú Thi sắp té ngã, vội vươn tay ra muốn đỡ nàng. Ai ngờ Đường Tú Thi cũng vươn tay chụp loạn, tay phải Tô Mộc ôm nàng, nhưng tay trái lại đúng lúc chụp lấy một bên ngực của nàng.
Ân…
Thân thể Đường Tú Thi như bị điện giật, miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Muốn chết chính là Đường Tú Thi mặc váy ngắn, Tô Mộc vừa ôm nàng lập tức làm làn váy thuận thế hếch lên, lộ ra cả quần lót bên trong.
- Không phải đâu ? Chẳng lẽ là chữ T ?
Tô Mộc cũng không phải cố ý, chỉ theo bản năng liếc mắt nhìn qua. Chỉ một lần liếc mắt làm cho hắn có cảm giác giật mình, không nghĩ tới dưới khuôn mặt lãnh đạm của Đường Tú Thi, lại cất giấu một trái tim mơ màng như vậy.
Rõ ràng là quần chữ T!
- Còn không nhanh buông ra!
Đường Tú Thi thẹn thùng kêu lên.
- A…a!
Sau thoáng kinh ngạc, Tô Mộc thật bình tĩnh đứng thẳng dậy, cũng không lộ ra bao nhiêu bối rối, thật trấn định như không có chuyện gì xảy ra. Vẻ mặt của hắn giống như chưa từng nhìn thấy được cảnh tượng gì.
- Sau khi anh rời khỏi đây đừng nói loạn!
Đường Tú Thi vội vàng nói.
- Nói loạn cái gì ?
Tô Mộc nhìn Đường Tú Thi đang sửa soạn lại quần áo của mình, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Cô gái này thật sự là nhiều ý tưởng, chẳng lẽ nàng cho rằng mình là người như vậy ? Chỉ nói về thân phận của mình, làm sao làm được chuyện đó ?
- Không có gì!
Đường Tú Thi rất nhanh tỉnh táo lại, thần thái khôi phục vẻ trấn định.
Lần này Tô Mộc cũng không tiếp tục dây dưa, trực tiếp mở cửa cùng Đường Tú Thi đi ra ngoài.
- Đau nửa đầu sao, nếu như có thể thì nghĩ biện pháp giải quyết cho nàng vậy! Nhưng cô gái này không khỏi quá độc ác, một trảo vừa rồi làm cổ tay mình xanh mét.
Tô Mộc nhìn cổ tay có chút xanh tím của mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay lúc Tô Mộc rời khỏi khu vực của tập đoàn Cự Nhân không bao lâu, đang tùy ý đi tới trước, một chiếc xe đột nhiên dừng trước mặt, một người bước nhanh xuống đi thẳng tới.
- Tô chủ tịch, chúc mừng, chúc mừng ah!
Hà Sanh cười nói.
- Hà tổng, anh nói gì vậy chứ, tôi vẫn là tôi thôi.
Tô Mộc cười đáp.
- Sao có thể giống nhau! Tuy anh vẫn là anh, nhưng hiện tại đã là phó chủ tịch một huyện, đây là quang vinh của Giang đại chúng ta.
Hà Sanh lớn tiếng nói.
- Hà tổng, anh đừng nói đùa nữa, thế nào ? Việc nuôi dưỡng oa oa ngư vẫn thuận lợi đi ?
Tô Mộc chuyển đề tài.
- Đương nhiên, hết thảy cũng rất thuận lợi, nhóm cá giống nuôi dưỡng đầu tiên đã sớm thu hoạch, đã đưa ra thị trường. Ha ha, Tô chủ tịch, lần này tôi tới đây kỳ thật muốn mời anh qua ăn bữa cơm. Sau đó thuận tiện thỉnh giáo anh vài chuyện, sao đây ? Đã tới giữa trưa rồi, cho tôi mặt mũi chứ ?
Hà Sanh cười nói.
- Được, đi!
Tô Mộc gật đầu:
- Đỗ Liêm, nói với Trương bí thư bọn họ, giữa trưa tôi ở nơi này, dặn họ đừng an bài gì khác.
- Dạ!
Đỗ Liêm nói.
- Tô chủ tịch, hay là như vậy. Để Trương bí thư bọn họ cũng tới đi, tôi đã sắp xếp xong xuôi, vừa lúc chuyện tôi định thỉnh giáo anh cũng có quan hệ với bọn họ, cùng nhau nghe một chút cũng được.
Hà Sanh nói.
- Vậy thì cùng nhau, Đỗ Liêm, anh đi an bài.
Tô Mộc nghĩ nghĩ, không cự tuyệt.
Hà Sanh là nhà đầu tư sớm nhất của trấn Hắc Sơn, cũng là xí nghiệp gia đạt được hiệu quả nhanh nhất. Muốn chuẩn bị một bàn cơm trưa thật sự không ai có thể xét lỗi. Dù sao trước kia khi Tô Mộc còn làm bí thư trấn ủy, thường xuyên ở đây ăn cơm, đối với nơi này cũng đã thói quen.
Hà Sanh cùng Tô Mộc đi về hướng sinh thái viên, vừa đi vừa nói chuyện. Hiện tại hắn cũng có chút bội phục mình, nếu lúc trước hắn không quyết đoán đem toàn bộ tài chính chuyển tới nơi đây, tính toán được ăn cả ngã về không tiến hành xây dựng sinh thái viên, hiện tại hắn làm sao có được thành tựu như thế.
Hiện giờ thủy sản Hồng Phong so với trước kia quả thật đã nhấc lên một bậc thang lớn. Trước kia kinh doanh thủy sản vẫn tiếp tục, nhưng bởi có sự tồn tại của sinh thái viên, cùng hành nghiệp nuôi dưỡng oa oa ngư, đã làm cấp bậc của Hồng Phong càng lên cao.
Có thể nói không một chút khoa trương, bây giờ nhắc tới oa oa ngư, chính là nhắc tới thủy sản Hồng Phong, lợi nhuận do lũng đoạn thị trường mang tới, thật khó thể tưởng tượng.
Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, dù sao hiện tại hắn quyết định theo sát chân Tô Mộc, đi theo quan chức như vậy làm việc, trong lòng kiên định! Hà Sanh nhìn nhìn Tô Mộc, trong lòng phát thệ.
Buổi trưa, căn tin sinh thái viên.
Hà Sanh cũng không chuẩn bị sơn trân hải vị, toàn bộ thực vật đều do sinh thái viên sản xuất. Chín vị lãnh đạo trấn Hắc Sơn đều tới tham dự. Trường hợp như vậy đừng nói là có mặt Tô Mộc, dù không có hắn, họ vẫn nể mặt Hà Sanh cùng đi qua.
Hà Sanh là ai ? Hiện giờ hắn chính là thần tài tỉnh Giang Nam. Là nhân vật gặp mặt cán bộ cấp sở cũng có mặt mũi, càng khỏi nói tới cán bộ cấp khoa như bọn họ. Nếu không phải sinh thái viên xây dựng trong trấn Hắc Sơn, muốn cho Hà Sanh tiếp đãi bọn họ chỉ là nằm mộng.
Khi của cải tích lũy tới một mức độ nào đó, dù vẫn không thể đối kháng được với quyền lực tuyệt đối, nhưng trong phạm vi quy tắc, xem thường một ít quyền lực yếu ớt vẫn không có vấn đề gì.
- Hà tổng, sinh thái viên của anh quy mô càng lúc càng lớn. Oa oa ngư của Hồng Phong đã trở thành thương hiệu. Hiện tại nhìn khắp toàn tỉnh còn có ai không biết oa oa ngư Hồng Phong đâu.
Đỗ Kiện cười nói.
- Đây đều nhờ chính sách tốt của Đảng.
Hà Sanh cười nói.
Đúng vậy, nhờ chính sách tốt. Nếu chính sách không tốt, tài chính của trấn Hắc Sơn từ đâu tới. Đỗ Kiện biết được, hiện tại thuế thu nhập của trấn Hắc Sơn hàng năm đều nhiều hơn trước kia gấp mười lần. Nếu thật sự đợi hết thảy đi vào đường phát triển đúng đắn, tin tưởng con số kia còn có thể tăng trưởng.
Nghĩ tới đây, Đỗ Kiện càng thêm nóng nảy. Hắn nhất định phải kéo Trương An đi xuống, trở thành bí thư trấn ủy. Ngay tiếp theo ánh mắt hắn nhìn Tô Mộc, càng phát ra hận ý.
Nếu không có Tô Mộc nhúng tay, có Triệu Thụy An nâng đỡ, hắn đã sớm trở thành bí thư trấn ủy nơi này. Hiện tại thì sao ? Chẳng những không có biện pháp đối kháng cùng Trương An, thậm chí bên ủy ban trấn còn có đối lập như Chu Chính. Trước kia ở bên trấn Long Tỉnh, Chu Chính không dám làm gì hắn, hiện tại dám vênh váo hò hét, còn dám chống đối với hắn.
Nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi hoàn cảnh này!
Ngay lúc Đỗ Kiện còn đang cân nhắc, Hà Sanh đột nhiên mỉm cười nhìn Tô Mộc nói:
- Tô chủ tịch, Trương bí thư, các vị lãnh đạo, sở dĩ tôi mời mọi người tới đây là bởi vì có chuyện muốn cùng thương lượng với các vị.
- Hà tổng, cứ nói!
Tô Mộc cười lên tiếng.
- Chuyện này là vầy…