Quan Bảng

Chương 1471: Chương 1471: Chỉ cần trong sạch!




Tiến lên chính là vô cùng có thành ý xin lỗi!

Khi Hầu Bách Lương tới, Tô Mộc đã từ trên ghế đứng dậy, nhưng nếu lúc này lại muốn tiếp tục ngồi xuống, vậy cũng không phải là hắn. Hơn nữa Tô Mộc hiện tại cũng có suy nghĩ của mình, số lần của quan bảng tuyệt đối không thể lãng phí, tất cả đều dùng ở đây đi.

Rầm!

Trong nháy mắt bắt tay Hầu Bách Lương, quan bảng liền bắt đầu xoay tròn, xuất hiện tin tức khiến cho trong lòng Tô Mộc không khỏi khinh miệt mà cười cười, quả nhiên là như thế, thật sự không thể tránh được suy đoán của mình. Hầu Bách Lương thật sự đủ âm hiểm.

Độ thân mật là số không!

Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng cái này, chẳng lẽ còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Hiện tại tất cả biểu hiện thân mật của Hầu Bách Lương đối với Tô Mộc đều là giả dối, trị số độ thân mật là số không, cũng ý nghĩa trong lòng hắn đang bài xích Tô Mộc.

Đây chỉ là bắt đầu!

Bí mật bên trong biểu hiện chính là: Tô Mộc còn trẻ như vậy? Một tiểu tử thò lò mũi xanh có tư cách gì ngồi trước mặt ta? Thật là buồn cười, ta tuyệt đối sẽ không phối hợp với hắn, hắn cứ đợi bị ta làm mất hết thể diện đi. Sau lần này, đợi ta thu thập xong Lý Kiến Tân, sẽ bắt đầu động thủ thu thập Tô Mộc.

Còn cần nói gì sao?

Tô Mộc bây giờ vừa nhìn đã biết suy nghĩ của Hầu Bách Lương, đưa mắt nhìn hắn, trong lòng lại càng cảm giác người trong quan trường phải đeo mặt nạ thật sự là không dễ dàng. Nhìn người trước mặt hiện tại toát ra loại khí thế này, quả thực là làm cho người ta cảm giác vô cùng rộng rãi. Thực tế thì sao? Chính là người hoàn toàn dối trá.

Nhân mạch: Giang Hà, Mã Văn Tuyển, Dư Thuận, Hạ Xuân Mai, Ninh Biên Viễn…

Cây nhân mạch của Hầu Bách Lương cũng rõ ràng bị Tô Mộc bắt được, khi cây nhân mạch này hiện ra, Tô Mộc cũng không hề giật mình, cái này hoàn toàn trùng khớp với tư liệu hắn thu thập được lúc trước. Hậu đài phía sau của Hầu Bách Lương chính là phó bí thư thị ủy Giang Hà, ở trong huyện Ân Huyền, chiến tuyến kết thành là bốn vị thường ủy huyện ủy phía sau.

Nếu cộng thêm một phiếu trong tay Hầu Bách Lương, trong mười một vị thường ủy huyện ủy, Hầu Bách Lương thoáng cái nắm giữ năm phiếu. Như vậy số phiếu hiện giờ trong thường ủy huyện ủy, đã không thể coi là ít, là nắm giữ đại quyền nói chuyện.

Hầu Bách Lương không biết lai lịch của mình đã bị Tô Mộc nhìn thấu, hiện tại điều hắn nghĩ đến chính là, thật sự là quá trẻ tuổi. Tuổi của Tô Mộc cũng không nhỏ hơn con trai hắn bao nhiêu, nhưng có thể so sánh không?

Hiện giờ Tô Mộc đã là trở thành bí thư huyện ủy!

Nếu nói sau lưng Tô Mộc không có chỗ dựa, có đánh chết Hầu Bách Lương cũng không tin. Nhưng cho dù phía sau hắn có hậu đài thì có ngại gì? Trong lòng Hầu Bách Lương chẳng thèm ngó tới Tô Mộc, người còn trẻ như vậy, cho dù đa mưu túc trí cũng vô dụng, không có khả năng đánh bại mình.

Nếu như lúc trước Hầu Bách Lương còn lo lắng đề phòng, hiện tại sau khi nhìn thấy Tô Mộc, sự cẩn thận đã hoàn toàn biến mất.

Hầu huyện trưởng, xin chào!

Tô Mộc cũng rất bình tĩnh.

Tô bí thư, thật sự rất xin lỗi, phát sinh chuyện như vậy, là bên cục công an huyện làm không tới. May là bây giờ đồng chí không có chuyện gì, nếu không, thật sự không biết nên làm như thế nào. Một đám không có mắt, tôi sẽ phê bình bọn họ.

Hầu Bách Lương chỉ khẽ chạm tay Tô Mộc, sau đó rất nhanh buông tay ra.

So với vẻ lo lắng vừa rồi, lúc này vẻ mặt của Hầu Bách Lương khi nói ra những lời này rõ ràng cho thấy tùy ý hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tô Mộc nheo lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lơ đãng. Hầu Bách Lương ngươi thật sự là đủ âm hiểm, vừa đến đã nói như vậy, muốn biến chuyện này thành hiểu lầm sao? Cái gì gọi là đồ không có mắt, ngươi sẽ phê bình, ngươi cho rằng phê bình là có thể giải quyết vấn đề sao?

Tô Mộc không giải thích gì cả, bởi vì đúng lúc này, bên ngoài cửa có mấy người nối đuôi nhau đi vào phòng thẩm vấn. May là gian phòng này khá lớn, nếu không nhiều người tràn vào như vậy, thật sự là không đủ chỗ đặt chân.

Tô Mộc đưa mắt nhìn quanh, nhớ lại những tư liệu trong đầu đối ứng với những người này. Hắn biết vào lúc này bọn họ xuất hiện ở đây, phần lớn nguyên nhân là vì vấn đề thái độ, chứ không liên quan đến vấn đề chọn đội.

Chuyện này giống như Hầu Bách Lương xuất hiện ở đây, nếu như nói đến vấn đề chọn đội, Hầu Bách Lương sẽ tham gia sao? Dĩ nhiên là không có khả năng này.

Lúc này Miêu Lực Phong sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, nếu như không phải vì hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hắn đã sớm bị hù dọa gục xuống rồi. Chưa nói đến năng lực thừa nhận của Miêu Lập Phong còn xa mới bằng Lý Kiến Tân, lúc này mặt lại càng xám như tro tàn. Nếu như là tình huống bình thường, gặp phải một màn như vậy, hắn nhất định sẽ kích động.

Toàn thể thường ủy huyện ủy trình diện chúc mừng, tư cách như vậy không phải ai muốn hưởng thụ là có thể hưởng thụ!

Nhưng hiện tại chuyện này cũng là chuyện xấu, hơn nữa còn là chuyện rất xấu, Lý Kiến Tân làm sao có tâm tình đối mặt, hắn có thể miễn cưỡng đứng ở đây, đã là cố gắng lắm rồi. Nếu có thể, hắn thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ngoài chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Mạnh Thường Trực đến đây đầu tiên, sau đó là huyện trưởng Hầu Bách Lương, theo thứ tự tiến vào phòng thẩm vấn là bí thư chính pháp ủy huyện Mã Văn Tuyển, phó bí thư chuyên trách khối Đảng Phí Mặc, phó huyện trưởng thường vụ Dư Thuận, bí thư ban Kỷ luật thanh tra huyện Cố Diễn Lý, bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy Phan Úy Nhiên, bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy Hạ Xuân Mai, bộ trưởng Mặt trận thống nhất huyện ủy Trương Đạc.

Ngoài bí thư Đảng ủy Đông Cương trấn, thường ủy huyện ủy Ninh Biên Viễn, bởi vì không ở trong huyện thành, mà đang ở ngoài Đông Cương trấn, còn lại tất cả thường ủy huyện ủy đều trình diện đầy đủ.

Cảnh tượng này thật sự là rất tráng quan!

Không ai ngờ rằng, lần đầu tiên gặp mặt bí thư huyện ủy Tô Mộc, người sắp cai quản huyện thành này lại ở đây.

Chuyện này thật sự đủ châm chọc!

Bởi vì trường hợp không đúng, cho nên không phải ai cũng có thể giống như Hầu Bách Lương, bắt tay Tô Mộc. Tất cả mọi người chen chúc ở đây, thoáng cái làm cho căn phòng thẩm vấn trở nên chật chội. Nhưng cũng không có ai dám rời đi, từ khi bọn họ bước vào đây, ý nghĩa bọn họ phải đứng ở chỗ này rồi.

Chẳng qua sau khi những người này nhìn thấy Tô Mộc, tất cả đều bất giác hít một hơi lãnh khí. Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo Tô Mộc quá trẻ tuổi. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại có thể trẻ như vậy, đặc biệt sau khi chân chính nhìn thấy, cảm giác này còn kích động hơn trước rất nhiều.

Người đứng trước mặt, thật sự còn nhỏ hơn nhi tử của bọn họ. Nhưng ai có thể nghĩ đến, chính là người này, lại sắp trở thành bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền. Bất kể bọn hắn có nguyện ý hay không, đây đều là việc lãnh đạo thượng cấp an bài.

Chỉ là như vậy còn chưa tính, ngày đầu tiên Tô Mộc tới huyện Ân Huyền, liền nhận được đãi ngộ như vậy.

Chuyện của Trương Mâu bọn họ cũng đã biết, hơn nữa ai cũng rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Nhưng vậy thì thế nào? Có thể nói ra sao? Đừng nói Trương Mâu lần này là Hầu Bách Lương mời tới, cho dù không phải là Hầu Bách Lương mời, dựa vào quan hệ nhân mạch của Trương Mâu ở thành phố Thương Thiện, ai có thể tùy tiện đắc tội với hắn?

Một bên là bí thư huyện ủy Tô Mộc, một bên là đại sư Trương Mâu của thành phố Thương Thiện, vấn đề này vốn không cần phải do dự , nhưng ai ngờ, ở huyện Ân Huyền, thật sự có thường ủy huyện ủy do dự trong lòng.

Tô bí thư, thật sự để đồng chí chịu ủy khuất rồi!

Người của cục công an huyện làm việc thế nào vậy?

Miêu Lực Phong, đội cảnh sát hình sự các cậu còn muốn tiếp tục làm việc hay không?



Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, các thường ủy huyện ủy lại bắt đầu nổi giận với Miêu Lực Phong. Huyện Ân Huyền lớn như vậy, Miêu Lực Phong lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không thể nào không ai biết. Cũng bởi vì biết, cho nên bọn họ hiện tại mới hung hăng khiển trách, không chừng có thể vì hình thức khiển trách này, để cho Miêu Lực Phong tránh được một kiếp.

Miêu Lực Phong cúi đầu, cho dù đánh cho dù mắng, tuyệt đối không dám già mồm.

Tô bí thư, đồng chí xem, chuyện này giao cho đồng chí Mã Văn Tuyển là được, đồng chí có phải nên rời khỏi nơi này trước rồi nói sau?

Hầu Bách Lương nói.

Hầu huyện trưởng, đồng chí khách khí rồi, bây giờ tôi còn chưa tiền nhiệm, cho nên chỉ là một người bình thường mà thôi. Nhưng nếu Hầu huyện trưởng nói như vậy, vậy tôi cũng phải nể mặt đồng chí rồi.

Tô Mộc biết mình là bí thư huyện ủy, không thể bị người nào đó xem thường.

Dù sao sự thật còn đó, không cần thiết làm bộ.

Mã bí thư!

Tô Mộc tiến về phía trước một bước, trực tiếp đứng trước người Hầu Bách Lương, một bước này rất quyết đoán, không hề bận tâm đến suy nghĩ của Hầu Bách Lương. Còn Hầu Bách Lương vốn cũng không phải người có vóc dáng cao to, ở trước mặt Tô Mộc, càng lộ ra vẻ yếu thế. Sau khi bị Tô Mộc ngăn cản, sắc mặt Hầu Bách Lương trầm xuống, nhưng không mở miệng nói gì.

Vâng!

Mã Văn Tuyển vội vàng nói.

Chuyện này xử lý như thế nào là chuyện của hệ thống chính pháp các vị, tôi chỉ hi vọng các vị có thể cho ra một kết quả xử lý hợp lý. Toàn bộ chuyện này rốt cuộc có chân tướng như thế nào, đồng chí có thể điều tra, cũng có thể lấy khẩu cung của tôi bất cứ lúc nào. Hai ngày tới tôi sẽ không rời đi, chỉ ở trong huyện thành.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Vâng, tôi tuyệt đối sẽ điều tra rõ ràng chuyện này trong thời gian ngắn nhất!

Mã Văn Tuyển quyết đoán nói.

Đúng là nên điều tra rõ, nếu không tôi thật sự hoài nghi, trên đường đi qua sẽ bị dọa nạt hành hung. Khách sạn tôi ở lại tìm ra ma túy, chỉ trích tôi là thủ tiêu tang vật buôn lậu thuốc phiện. Nếu chuyện này không điều tra rõ ràng, sự trong sạch của tôi thật sự bị chôn vùi ở huyện Ân Huyền này rồi.

Tô Mộc rất chừng mực nói.

Hai câu này nói ra, trong lòng tất cả thường ủy huyện ủy đều bắt đầu mắng chửi.

Bí thư huyện ủy buôn lậu thuốc phiện? Các ngươi thật sự là quá lợi hại, tội danh như vậy cũng có thể lôi ra được!

Có ai từng thấy bí thư huyện ủy nào, còn chưa tiền nhiệm đã mang theo ma túy đến huyện thành mình sắp nhậm chức không?

Nếu chuyện như vậy truyền đi, cả huyện Ân Huyền cũng sẽ nổi danh.

Mã Văn Tuyển nghe thấy lời này, sắc mặt liền trở nên u tối, nghiến răng kèn kẹt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.