Quan Bảng

Chương 705: Chương 705: Chờ đợi trong chờ đợi.




Chương 708: Chờ đợi trong chờ đợi

Nếu như có chí nhất định sẽ thành. Chỉ cần tập hợp lực lượng của các phương diện lại với nhau, như vậy muốn làm thành một việc, sẽ không có bất kỳ độ khó nào. Hơn nữa dưới tình huống như vậy, không chỉ chất lượng có thể được bảo đảm, mà ngay cả tốc độ cũng sẽ được nâng cao lên không ít. Hiện tại khu Cao Khai đang trong tình trạng như vậy. Cơ sở điện ảnh và truyền hình được xây dựng với khí thế hừng hực. Theo mức độ đầu tư xây dựng vào cơ sở điện ảnh và truyền hình thành phố, khu Cao Khai thực sự trở thành miếng bánh thơm. Còn có rất nhiều nhà đầu tư muốn qua đây chia một phần canh.

Nhưng lúc này còn muốn vào, so với trước kia, đừng nói là phương diện chính sách hay đầu tư, đều kém hơn nhiều. Nhưng dù vậy, còn có thêm rất nhiều nhà đầu tư vẫn tập trung mục tiêu vào khu Cao Khai, cố gắng hết sức tiến về phía trước.

Có đầu tư có nghĩa là sẽ có công trình lớn. Có công trình lớn lại có ý nghĩa là theo đó có thể kéo theo rất nhiều sản nghiệp liên quan. Hiện tại đừng thấy khu Cao Khai chỉ mới đang khởi công, nhưng cũng đã rút dây động rừng, kéo toàn bộ thị xã Cổ Lan đi lên.

Nhưng phải biết rằng, có đôi khi chỉ cần là một miệng thịt béo hiện ra trước mắt, không có đạo lý nào lại không ăn một miệng. Càng đừng nói miếng thịt béo này ở ngay trước cửa nhà, người trong nhà không thể ăn, lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người khác đang ăn. Loại cảm giác này sẽ càng làm cho người ta có cảm giác phát điên.

Loại tâm tình này nói ra chính là các công ty xây dựng lớn nhỏ trong thị xã Cổ Lan. Trong đó lo lắng nhất chính là Đệ Nhất Thành Kiến.

Đệ Nhất Thành Kiến là một xí nghiệp phía dưới của cục xây dựng thành phố. Nói chính xác là xí nghiệp nhà nước. Mà bây giờ khu Cao Khai có động tác lớn như vậy thật sự khiến Tề Sơn Dương, lão tổng của Đệ Nhất Thành Kiến động tâm. Thật ra tâm tình hắn bây giờ phải dùng từ đố kị mới chính xác. Phải biết rằng đó là công trình lớn hơn một vạn. Nếu như bọn họ có thể lấy được một phần, điều này sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc giảm bớt tình trạng lúng túng khốn quẫn của Đệ Nhất Thành Kiến hiện nay.

- Anh rể, anh nói xem vì sao trước đây thời điểm các anh phê duyệt lại không biết động tay động chân một chút. Tối thiểu cũng phải làm khó dễ một chút. Nói như vậy Đệ Nhất Thành Kiến chúng ta dù thế nào cũng có thể được chia một phần canh thịt uống. Hiện tại thì hay rồi. Tất cả đều thuộc về người ta. Tập đoàn Trịnh thị làm với khí thế ngất trời, người ta ở đó mỗi trăng phát tiền công, chúng ta ở đây nếu như lại không có cách nào khởi công, em thật sự rất khó bảo đảm có thể ngăn chặn được đám người phía dưới.

Tề Sơn Dương oán thán nói.

Người được Tề Sơn Dương gọi là anh rể tất nhiên chính là Trình Vĩ cục trưởng cục xây dựng thành phố thị xã Cổ Lan. Gia hỏa này nhìn qua đã biết không phải là một người đứng đắn gì. Tai dài mặt to không tính, hai con mắt hơi híp lại. Từ trên mặt hắn, anh căn bản không nhìn ra được hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Nhưng công phu biến sắc mặt của hắn thật sự rất nhanh. Trước một giây còn đang quát anh, sau một giây đối mặt với thượng cấp đã có thể là gương mặt tươi cười đón chào. Có thể nói là điển hình của hạng người biết cách nịnh nọt.

Nhưng Trình Vĩ thật sự dựa vào bản lãnh như vậy, lại thêm vào nhân mạch của người bên nhà vợ, mới ngồi vững vàng ở cái vị trí cục trưởng cục xây dựng thành phố này. Mấy năm nay, đám người bên nhà vợ không có thế lực gì. Nói cách khác Tề Sơn Dương cũng sẽ không khách khí nói chuyện với Trình Vĩ như vậy, tính tình Trình Vĩ cũng sẽ không dần dần tăng trưởng. Đối mặt với Tề Sơn Dương, trên mặt hắn lộ ra một sự hờ hững không để ý.

- Chuyện này cậu đừng quản. Trên thành phố tự sẽ có kết luận. Lại nói Đệ Nhất Thành Kiến của các cậu thật sự đói sao? Nhiều năm như vậy, Tề Sơn Dương cậu rốt cuộc mò được bao nhiêu, chẳng lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết hay sao? Số tiền đó đủ cho cậu kiếm là được.

Trình Vĩ nói.

- Anh rể, không thể nói như vậy được. Có ai ngại tiền nhiều chứ?

Tề Sơn Dương nhướng mày nói.

- Được rồi. Cậu trở về chờ tin tức đi.

Trình Vĩ không nhịn được, nói.

- Chờ tin tức lại là chờ tin tức. Anh rể, anh bảo em phải chờ tin tức bao lâu nữa. Chữ đại diện phía trước đại diện thị trưởng Triệu cũng đã bỏ. Người ta hiện tại đã trở thành thị trưởng chính thức. Anh còn bảo chúng em chờ! Em thật sự không biết nhiều ngày như vậy anh còn suy nghĩ cái gì? Bày đặt không đi ôm chân lớn của Triệu thị trưởng. Anh rốt cuộc muốn thế nào?

Cơn tức của Tề Sơn Dương thoáng cái tăng vọt.

- Cậu câm miệng lại cho tôi!

Trình Vĩ mắng.

- Tôi câm miệng? Anh dám bảo tôi câm miệng! Trình lão béo, tôi nói với anh, Đệ Nhất Thành Kiến của tôi là xí nghiệp nhà nước. Không phải anh muốn thế nào là có thể làm thế ấy. Tuy rằng tôi vẫn ở dưới quyền của anh, nhưng vậy thì thế nào? Trình lão béo anh chẳng lẽ không biết tiền của tôi đều đi đâu hay sao? Vì sao túi của anh lại phồng lên như vậy, bản thân anh còn không biết hay sao? Anh có phải cho rằng hiện tại nhà tôi không quyền không thế, là anh có thể cưỡi ở trên đầu trên cổ chúng tôi, tác oai tác quái hay không? Nói cho anh biết, Trình lão béo, chuyện này anh phải làm thật tốt cho tôi. Nếu không, tôi sẽ khiến anh chịu không nổi.

Tề Sơn Dương hung hăng ném lại những lời này, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Lưu lại Trình Vĩ vẻ mặt âm trầm ngồi ở đó.

Tính tình Tề Sơn Dương thế nào, Trình Vĩ biết rất rõ. Mhưng chuyện này không phải đơn giản như vậy. Không sai. Hiện tại chữ đại diện của Triệu Thiên Hoa đã được hủy bỏ một thời gian. Hơn nữa từ khi Triệu Thiên Hoa tiếp nhận chức vụ đến bây giờ cũng đã hơn một tháng. Hiện tại đã là bảy tháng. Nhưng vậy thì tính sao? Hơn một tháng này, đầu lĩnh của các cơ quan trực thuộc thành phố lại không có người nào dám chủ động đi tìm Triệu Thiên Hoa báo cáo công tác. Cho dù đi, cũng dùng tới đủ loại lý do.

Không có cách nào. Ai bảo hiện tại thị xã Cổ Lan vẫn do Lý Hưng Hoa định đoạt này!

Mà điều khiến Trình Vĩ có chút buồn bực là hơn một tháng này, Triệu Thiên Hoa cũng không có ý xuống dưới thị sát, cũng không có cái gọi là quan mới tiền nhiệm đốt ba cây đuốc. Không có ở đâu bốc cháy cả, cho nên hắn cũng có phần không biết phải làm sao, không biết nên lựa chọn thế nào.

Hiện tại lại bị Tề Sơn Dương cho một đòn như vậy, tâm tình Trình Vĩ càng thêm phiền não.

- Chỉ có điều đây cũng là một cơ hội tốt. Có thể đem chuyện này đi làm đá dò đường.

Trình Vĩ rất nhanh liền quyết định chủ ý. Hắn lập tức đứng dậy rời phòng làm việc,đi về tòa nhà thị chính.

Thật ra đây chỉ là một khúc nhạc đệm. Cảnh tượng giống như vậy cũng diễn ra ở trong các cơ quan trực thuộc thành phố của thị xã Cổ Lan. Triệu Thiên Hoa từ sau khi thượng vị đến bây giờ, đã một tháng. Trong thời gian lâu như vậy cũng không có làm ra động tác gì lớn. Thật ra thời gian xuống điều tra nghiên cứu rất nhiều. Như vậy khiến người ta cảm thấy có chuyện kỳ quái, thật sự khiến rất nhiều người cũng cảm thấy có chút nghi ngờ không giải thích được.

Anh nói xem, dù gì anh cũng là thị trưởng. Không nghĩ làm thế nào kiếm về uy vọng, không nghĩ làm thế nào nắm quyền, chỉ xuống điều tra nghiên cứu thì tính là chuyện gì? Cho nên rất nhiều trưởng cục đều giống như Trình Vĩ, âm thầm quan sát, chờ đợi Triệu Thiên Hoa lần đầu tiên lớn tiếng.

Phải biết rằng làm người theo đuổi, bọn họ đều muốn đuổi theo một người đáng để bọn họ đi theo. Nếu như là một người bất tài, không chỉ gia hỏa này sẽ bị phế bỏ, tiền đồ của bọn họ cũng bởi vì vậy mà chôn vùi theo.

Bất cứ lúc nào, làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận!

Trình Vĩ nghĩ như thế nào, căn bản không liên quan gì đến Tô Mộc. Hắn hiện tại đang đứng ở trên công trình xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình thành phố. Ở bên cạnh hắn theo chính là Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục. Những trường hợp giống như vậy thật hiếm thấy mặt Lý Nhạc Thiên. Nhưng không ngờ hắn không có bất kỳ oán giận nào, cam tâm tình nguyện đứng ở trên công trường như vậy, đồng thời trên mặt còn lộ ra thần sắc rất là vui sướng.

Đây là một loại cảm xúc sau khi tìm được thành tựu trong sự nghiệp!

Lý Nhạc Thiên đã sử dụng hành vi của bản thân hắn nói cho rất nhiều người biết, hắn không phải chỉ là một kẻ quần là áo lụa. Cho dù đúng, cũng là một kẻ quần là áo lụa có đẳng cấp có thực lực. Phải biết rằng quần là áo lụa giống như hắn, trong Lý gia ở thủ đô, địa vị hôm nay đã càng lúc càng siêu nhiên. Ngay cả Lý lão nhìn thấy, cũng sẽ không nhịn được khen Lý Nhạc Thiên vài câu. Bởi vì hành vi của Lý Nhạc Thiên thật sự mang lại mặt mũi cho Lý gia.

- Nhìn thấy bên kia không? Nơi đó chính là dải đất xây dựng trọng điểm của cơ sở điện ảnh và truyền hình của chúng ta. Ở một dải đất đó, sẽ có đủ loại kiến trúc vô cùng đặc sắc sẽ được xây dựng lên. Đến lúc đó, đừng nói là tòa soạn báo, hay rạp hát, hoặc là các ban ngành chính quyền, còn có đường hầm trong thành phố đều sẽ đứng đầu. Đứng ở nơi đó, anh sẽ có cảm giác như xuyên qua đến thời đại dân quốc.

- Bên kia tôi chuẩn bị đầu tư khởi công xây dựng một nơi giải trí quy mô lớn. Chính là dải đất tiến hành bố trí đủ loại tiêu khiển. Ở nơi đó có thể diễn ra rất nhiều hoạt động văn nghệ quy mô lớn. Có thể là một vườn giải trí cỡ lớn. Anh nghĩ xem, khi anh đang ở trên xe đi qua núi, lại tiếp tục du ngoạn ở trong cơ sở điện ảnh và truyền hình của tôi, đó sẽ là tâm tình thế nào? Khẳng định rất thoải mái.

- Bên kia là dải đất mà tôi chuẩn bị đầu tư khởi công xây dựng kiến trúc cổ đại. Kiến trúc ở đó và cảnh quan bên trong khu Cao Khai sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Có thể dứt khoát xây dựng một lần. Như vậy sẽ bảo đảm trên phương diện lấy cảnh và sử dụng cảnh. Cũng có thể làm được thành thạo. Còn nữa, bên này, tôi chuẩn bị thành lập một cơ sở văn hóa. Còn có trung tâm hậu kỳ. Còn lại xây dựng một tuyến đường nghỉ ngơi buôn bán. Ở trên đường này, anh có thể tới đây mua vật kỷ niệm, và tất cả đồ chơi nho nhỏ về các tác phẩm quay chụp điện ảnh và truyền hình. Thậm chí còn có đồ được các sao kim kí tên cũng có thể được bán ở chỗ này!

...

Tô Mộc nghe Lý Nhạc Thiên ở bên tai mình chậm rãi nói, trong lòng không thể nghi ngờ là kích động hưng phấn và khẳng định. Phải biết rằng trước đây hắn sở dĩ khuyên đám người Lý Nhạc Thiên từ bên trong Thịnh Thế Đằng Long ra ngoài, là vì bọn họ có thể tìm được ước mơ mà từng người theo đuổi, thực hiện chúng. Nếu như nói bọn họ không thể thực hiện mộng tưởng, còn thốt ra những lời không như ý, vậy Tô Mộc thật sự sẽ cảm thấy áy náy.

Chỉ có điều bây giờ xem ra chuyện như vậy sẽ không xuất hiện.

- Gian hàng lớn như vậy, thật sự nếu có thể xây dựng lên, vậy Ngu Nhạc Thành này của anh thật sự sẽ trở thành vì cơ sở điện ảnh số một số hai!

Tô Mộc vừa cười vừa nói.

- Đó là chuyện tất nhiên. Huynh đệ đồng lòng đồng tâm mà. Điện ảnh và truyền hình của tôi hoàn thành, công ty xây dựng của lão Trịnh, lại thêm cái đầu của lão Tô anh, vậytrên đời này ta thật sự không tin, còn có chuyện gì có thể gây khó dễ được chúng ta.

Lý Nhạc Thiên cười to nói.

Tô Mộc và Trịnh Mục liếc mắt nhìn nhau, đều cười ha ha.

Ở đây không đơn thuần là một cơ sở điện ảnh và truyền hình, còn là mảnh đất mộng tưởng của ba huynh đệ. Ở chỗ này, Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục thu hoạch được càng nhiều lợi ích hơn. Bởi vì chỗ cơ sở điện ảnh và truyền hình này thành hình, bản thân hắn tuyệt đối sẽ có thành tích.

Có phần thành tích này ở trong tay, không tin ai đó còn dám động loạn tới mình.

Reng reng reng!

Ngay thời điểm Tô Mộc còn chuẩn bị qua bên kia xem một chút, điện thoại di động của hắn lặng lẽ đổ chuông. Sau khi nhận cuộc điện thoại, hắn nghe được từ bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc. Trên mặt hắn không khỏi lộ ra một nụ cười nắm chắc phần thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.