Quan Bảng

Chương 67: Chương 67: Chó không bỏ được tính ăn phân. (2)




Lạc Lâm nhỏ giọng nói:

- Tô Mộc, mọi người cùng là bạn học, anh giúp đỡ Tiểu Thúy được không?

Trong thị trấn Hình Đường, Lạc Lâm thân với Dương Tiểu Thúy nhất, như tỷ muội. Lạc Lâm biết rắc rối của Dương Tiểu Thúy nên lên tiếng nhờ Tô Mộc.

Mắt Dương Tiểu Thúy sáng lên:

- Tô Mộc, cậu có thể giúp tôi ?

Lúc mới gặp Tô Mộc thì cô đã cảm giác hắn sống rất khá, vô hình phát ra khí chất uy nghi.

- Bây giờ cậu làm việc gì?

Tô Mộc cười nói:

- Không có gì, chỉ là nhân viên công vụ nhỏ. Yên tâm, Lộ Minh không đến thì thôi, nếu hắn đến gây sự, tôi mà gặp tuyệt đối không bỏ qua.

Tô Mộc trấn an Dương Tiểu Thúy.

Dương Tiểu Thúy nói:

- Được rồi, tôi biết ngay Tô đại tài tử có cách. Đêm nay tôi cùng cậu uống mấy ly.

Dương Tiểu Thúy ôm cánh tay Tô Mộc, bộ ngực đầy đặn dán sát làm mặt hắn đỏ hồng.

Nhìn cảnh trước mắt làm Lạc Lâm hơi ghen, cô kéo tay Dương Tiểu Thúy tách hai người ra.

- Tiểu Thúy, gian phòng nào? Có phải phòng này không?

Dương Tiểu Thúy cười khúc khích:

- Ha ha ha, đúng rồi, là phòng này.

Ánh mắt quyến rũ đảo qua Tô Mộc, Lạc Lâm, làm hai người xấu hổ. Đặc biệt Lạc Lâm như bị lộ hết bí mật trong lòng, tức giận trừng, nhéo Dương Tiểu Thúy.

Tô Mộc thấy hành động của Dương Tiểu Thúy, Lạc Lâm, hắn đi trước vào phòng. Có mười mấy người ngồi trong phòng, hoặc nam hoặc nữ, cùng chung lớp cấp 3 Hình Đường. Tô Mộc khác với Lạc Lâm, hắn học từ đầu cấp đến cuối cấp, mọi người mấy năm không liên lạc nhưng ngồi xuống trò chuyện vài câu, không khí lại náo nhiệt lên.

Tô Mộc thông qua cuộc trò chuyện trong thời gian ngắn tìm hiểu hiện nay bọn họ làm gì. Thật ra được Dương Tiểu Thúy kêu đến nghĩa là không ai sống khó khăn.

Đừng không tin, đây là hiện thực. Cái gọi là tụ hội bạn học đã biến chất so với ngày xưa đi học. Trải qua xã hội tẩy lễ, sau khi tốt nghiệp nếu ngươi sống bết bát, làm nông thì đừng nói người tổ chức không thèm gọi ngươi, chính bản thân ngươi cũng không đến tham gia.

Không phải khinh thường nông dân mà là tâm tính xã hội thường thấy, tiêu chuẩn tính toán có nở mày nở mặt không, quyết định ngươi có đáng để bọn họ chơi thân không.

Ví dụ như bây giờ.

Những người chung lớp với Tô Mộc có người mở cửa hàng trong thị trấn, không giàu sụ nhưng không lo ấm no. Có người lái xe tải, tuy vất vả nhưng tiền nhiều. Có người lăn lộn trong thể chế, ôm bát sắt, dù hạn hán hay lũ lụt cũng không sợ thất bát. Có người gả cho chồng tốt, thành bà nội trợ.

Mặc kệ là loại nào ít nhất trong thị trấn này hình thành một vòng tròn, quan hệ bạn học ràng buộc, tự nhiên thành vòng tròn nhỏ.

Có người hỏi cách liên lạc Tô Mộc, công tác hiện tại. Tô Mộc thoải mái cho số điện thoại di động, công tác cụ thể thì hắn đánh trống lảng. Không phải Tô Mộc không muốn nói mà sợ bị người ta nghĩ là khoa khoang. Hơn nữa trong lòng Tô Mộc có một ý nghĩ là tụ hội bạn học thì không nên lẫn vào thứ khác.

Một góc ghế nệm, Dương Tiểu Thúy ôm vai Lạc Lâm, nhỏ giọng hỏi:

- Lạc Lâm, trong lòng ngươi nghĩ thế nào?

Lạc Lâm giả bộ bình tĩnh hỏi lại:

- Nghĩ cái gì?

- Còn giả bộ? Nguyên nhân tổ chức tụ hội bạn học này là gì, ngươi biết rõ hơn ai hết. Lần đầu tiên a thấy ngươi chủ động nhờ ta tụ tập mọi người, không giống tính cách của ngươi. Đến khi thấy Tô Mộc ta mới hiểu lý do.

Dương Tiểu Thúy nhiều chuyện hỏi:

- Nhưng ta nhớ lúc cấp 3 có tin đồn Tô Mộc thích ngươi, cuối cùng ngươi chuyển trường. Ngươi chưa từng kể chuyện này với ta, bây giờ nói đi, có ẩn tình gì không?

Dương Tiểu Thúy cười toe toét, tràn đầy tò mò:

- Ta thật sự muốn biết năm xưa xảy ra chuyện gì khiến tâm tình Tô Mộc thay đổi lớn như vậy. Lúc trước còn đỡ, từ khi ngươi chuyển trường thì Tô Mộc vùi đầu học tập, hầu như không tham gia hoạt động của lớp. Lộ Minh nữa, sau khi ngươi đi hắn kiếm chuyện với Tô Mộc, bị đánh rất dữ.

Lạc Lâm bưng ly rượu, trong mắt toát ra khổ sở phân vân.

- Chuyện hồi xưa . . .

Lạc Lâm hé môi định nói chuyện, đột nhiên cửa bị mở ra. Tiếng kêu la kiêu căng vang bên tai mọi người.

Có mấy người mặc đồng phục cục công thương đi vào phòng, dẫn đầu là nam nhân mặt hung tợn, mắt lạnh băng, cao to vạm vỡ.

- Ai là người phụ trách nơi này?

Răng rắc!

Đèn phòng sáng lên, không khí thư giãn bị phá vỡ. Mọi người hoang mang không biết làm sao, khó hiểu nhìn đám người đột nhiên xuất hiện.

Dương Tiểu Thúy đang thì thầm với Lạc Lâm, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dương Tiểu Thúy kinh ngạc giây lát sau bước lên trước:

- Là ta, các người là ai? Muốn làm gì?

Nam nhân dẫn đầu nhướng mày nói:

- Là cô?

- Đúng là ta!

Dương Tiểu Thúy thản nhiên nói:

- Không biết các người đến làm gì? Tôi không trốn thuế, lậu thuế, hơn nữa không thuộc quyền quản lý cục công thương, đây là chức trách của cục thuế vụ mới dúng.

Theo pháp luật quy định hiện hành thì chức trách của cục công thương là quản lý giám sát thị trường, chấp pháp hành chính. Cục công thương đăng ký ghi tên chủ thể thị trường, giám sát quản lý, giữ trật tự kinh doanh, giám sát quản lý chất lượng thương phẩm lĩnh vực lưu thông, tra xét các vụ án tiêu dùng và trái pháp luật, giám sát quản lý ngăn cản vân vân.

Khu giải trí Kim Bích Huy Hoàng không phải mới khai trương trong thị trấn Hình Đường, nó đã có lịch sử nhiều năm, chưa từng kinh doanh trái pháp luật, không vi phạm chức trách cục công thương. Dương Tiểu Thúy không hiểu nổi cục công thương xuất hiện tại đây vì điều gì.

Không lẽ . . .

Ngưu Đức Trụ quát to:

- Hừ! Ai bảo chúng ta đến điều tra trốn thuế lậu thuế? Các ngươi trốn lậu thuế thì tội càng lớn. Chúng ta nhận được tố cáo nói các ngươi kinh doanh trái luật, tư chất có vấn đề. Bây giờ hãy lấy giấy phép doanh nghiệp, thu biên thuế ra hết đây.

Mặt Ngưu Đức Trụ đỏ gấc, nhìn bộ dáng là biết nhậu xỉn.

Tô Mộc ngồi trong góc phòng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhếch mép.

Dương Tiểu Thúy không phải chim non, cô nghe Ngưu Đức Trụ nói lập tức phản bác lại:

- Khu giải trí chúng ta luôn tuân theo pháp luật, không trốn thuế lậu thuế, tư chất đã qua phê duyệt, làm sao có vấn đề? Kinh doanh trái luật? Vậy nói xem chúng ta trái luật ở điểm nào?

- Đúng vậy! Có giỏi thì các người lấy chứng cứ ra đi!

- Không có chứng cứ bắt người ta đóng cửa, các người quá đáng!

- Có tin tôi đi tố giác cho các người tiêu đời không?

Các bạn học của Tiểu Thúy la lối, ánh mắt khinh thường nhìn nhóm Ngưu Đức Trụ.

Ngưu Đức Trụ quét mắt toàn trường, đập bàn.

Rầm!

Ngưu Đức Trụ tức giận quát:

- Có chuyện gì? Các ngươi muốn tạo phản sao? Có biết quấy nhiễu cơ quan hành chính quốc gia chấp pháp sẽ bị tội gì không?

- Ngươi luôn miệng nói chúng ta kinh doanh trái luật, chứng cứ đâu?

Dương Tiểu Thúy không vừa, vặc lại:

- Nếu ngươi không lấy ra chứng cứ thì tôi không phục, còn sẽ tố cáo các người lên tòa. Tôi chờ xem khi đó chúng ta ai có lý ai sai!

Tô Mộc thầm nghĩ:

- Cân quắc không nhường tu mi.

Nhưng Dương Tiểu Thúy coi thuường lá gan của Ngưu Đức Trụ, gã dám đến Kim Bích Huy Hoàng đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.