Trong bụng Lương Xương Quý nhen nhóm lửa giận lúc này bùng nổ. Lương Xương Quý sớm gai mắt Lâm Phong Hợp, lão có thể nhịn chuyện nhỏ, nhưng liên quan đến vinh nhục của Trấn Hắc Sơn thì không thể nhịn nữa.
Lâm Phong Hợp nghẹn lời:
- Tôi . . .
Trong chuyện này đúng là Lâm Phong Hợp làm sai. Lương Xương Quý bùng nổ, mấy người khác liếc qua Lâm Phong Hợp, làm sống lưng hắn lạnh lẽo.
Nhiều người tức giận, dù có Tạ Văn chống lưng thì Lâm Phong Hợp không muốn chọc giận nhiều người Trấn Hắc Sơn. Nếu không lý lịch của Lâm Phong Hợp sẽ có nét mực đậm tệ hại, nếu Lương Xương Quý truy cứu tiếp thêm vào xử phạt thì gã đừng hòng trở người.
Bí thư trấn ủy, trưởng trấn có quyền chế ước phó trưởng trấn tôm tép như Lâm Phong Hợp.
Tô Mộc thấy mục đích răn đe Lâm Phong Hợp đã xong, hắn cầm bản kế hoạch lên giảng giải:
- Lâm phó trưởng trấn, vấn đề của anh chờ sau này chúng ta nói tiếp. Tôi xin trình bày đơn giản nội dung bản kế hoạch cho các vị. Nguyên bản kế hoạch này chỉ có một vấn đề chính, đó là khiến Trấn Hắc Sơn thoát nghèo làm giàu, vì thế . . .
Nếu thật sự muốn đụng vào phó trưởng trấn Lâm Phong Hợp sẽ phải làm nhiều khâu rắc rối phức tạp. Hơn nữa sau lưng Lâm Phong Hợp là Tạ Văn, không cần vì vấn đề nhỏ 'báo cáo chậm' mà đối đầu với Tạ Văn.
Lâm Phong Hợp nghe Tô Mộc nói, nhếch máy thầm nghĩ:
- Hừ! Sớm muộn gì sẽ cho các ngươi biết tay.
Cuộc họp gấp kết thúc, Tô Mộc đi ngay đến Thôn Đại Liễu Thụ. Tô Mộc thầm lo tiến độ xây dựng trường tiểu học, tuy có Lâm Thần ở bên kia trông chừng nhưng hắn không yên lòng.
Lúc trước Tô Mộc bị tước quyền, không có cơ hội thấy công trường, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm thở phào. Người đi tới đi lui tấp nập, bên ngoài giăng dây cảnh báo ngăn cản thôn dân tò mò vây xem.
Trên nền phế tích trường tiểu học đang hừng hực đặt nền móng mới. Bê tông cốt thép gạch đỏ xếp ngay ngắn, cảnh tượng tốt đẹp.
kiến trúc Lạc thị là công ty kiến trúc thâm niên lâu nhất huyện Hình Đường, đúng là không uổng danh, xây dựng ngôi trường tiểu học không khó khăn gì.
Lạc Khang Hoa tươi cười bước tới, đưa qua cái mũ bảo hiểm:
- Tô trưởng trấn đến xem?
Tô Mộc đội mũ vào, cười hỏi:
- Lạc tổng, thế nào rồi? Tiến triển công trình có thuận lợi không? Có rắc rối gì không? Nếu cần ủy ban trấn làm gì thì Lạc tổng cứ nói thẳng, miễn là bảo đảm chất lượng công trình, còn lại đều không thành vấn đề.
Lạc Khang Hoa tự tin nói:
- Tô trưởng trấn yên tâm, để tôi đưa Tô trưởng trấn đi xem xét. Cái khác không dám nói, lần này kiến trúc Lạc thị chúng tôi sẽ làm việc thật tốt, trong vòng một tháng sẽ bàn giao công trình, bảo đảm chất lượng.
Tô Mộc gật đầu:
- Vậy thì tốt.
Tô Mộc đi tuần tra, bỗng có mấy bóng dáng quen thuộc lướt qua, đều là thôn dân Thôn Đại Liễu Thụ. Bọn họ không làm công việc có tính kỹ thuật, đơn thuần giúp đỡ vận chuyển gạch đá, mặt cười toe toét.
- Lạc tổng, chuyện này là sao?
Lạc Khang Hoa cười nói:
- Tô trưởng trấn, là vầy, gần đây kiến trúc Lạc thị thiếu người, tôi nghĩ mấy công việc này không cần kỹ thuật gì, Thôn Đại Liễu Thụ thì có sức lao động nên cho bọn họ vào hỗ trợ. Tô trưởng trấn yên tâm, tôi có phát tiền lương.
Mặt ngoài Tô Mộc không lộ vẻ gì nhưng lòng thầm khâm phục. Lạc Khang Hoa không uổng là cáo già kinh nghiệm thương trường, gã làm như vậy đúng là một hòn đá trúng hai chim. Tránh cho người trong thôn gây sự, vừa được sức lao động giá rẻ. Hai bên đều có lợi, Tô Mộc không phản đối gì.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc, Lạc Khang Hoa đang thảo luận thì di động đột nhiên reo chuông, đầu dây truyền ra thanh âm lười biếng gợi cảm.
Chu Từ cười nói:
- Tô đại trưởng trấn, anh định khi nào đến trả xe cho tôi? Đừng quên anh còn thiếu tôi một bữa tiệc lớn.
Tô Mộc không nghi ngờ thực lực của Chu Từ, cô muốn biết thân phận của hắn không khó gì, gọi một cú phone là xong.
Tô Mộc nói:
- Chu tổng yên tâm, tôi sẽ không quên việc này. Giờ còn mấy tiếng trời mới tối, tôi đang trên đường đi thành phố, bảo đảm tối nay sẽ trả lại xe cho Chu tổng.
Chu Từ cười cúp máy:
- Vậy tôi chờ anh ở chỗ cũ trong Nhã Trúc, chúng ta không gặp không về.
Tô Mộc cười:
- Lạc tổng làm việc tôi yên tâm, nhưng cần chú ý an toàn đừng lơ là. Nếu có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi.
Lạc Khang Hoa gật đầu, nói:
- Tô trưởng trấn cứ lo công việc của mình đi.
Lạc Khang Hoan hìn Tô Mộc đi khuất, nhỏ giọng nói:
- Không được, xem ra Tô Mộc có nữ nhân khác, phải kêu Lạc Lâm tăng tốc độ mới được.
Lạc Khang Hoa móc di động ra bấm số:
- Lâm nhi, có chuyện bố muốn nhắc nhở con, Tô Mộc Tô trưởng trấn . . .
* * *
Tô Mộc không biết Lạc Khang Hoa gọi điện thoại, hắn về trấn chào Lương Xương Quý rồi lái xe đi. Trấn ủy ủy ban trấn đã thông qua bản kế hoạch của hắn, bên huyện ủy có Triệu Thụy An ủng hộ, Tạ Văn cũng không phản đối, vậy Tô Mộc sẽ kiên trì đến cùng.
Đại hội chiêu thương Thành phố Thanh Lâm kéo dài mấy ngày, Tô Mộc phải nắm bắt thời gian này. Chỉ cần có một cơ hội thì Tô Mộc tuyệt đối không bỏ qua.
Khi Tô Mộc đến nhà hàng Nhã Trúc đã là ban đêm, thành phố sinh hoạt về đêm, khắp nơi tràn ngập mùi thịt nướng.
Chung Nhan cười nhưng thanh âm lạnh lùng nói:
- Tô tiên sinh, Chị Chu đang chờ bên trên, xin đi theo ta.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn.
Tô Mộc không nói cười với Chung Nhan, hắn sẽ không chủ động thân thiết với người ghét mình.
Lên tầng đỉnh nhà hàng Nhã Trúc, Chung Nhan không nói không rằng xoay người đi. Chung Nhan không hiểu tại sao Chu Từ cao cao tại thượng lại thấy hứng thú với trưởng trấn nhỏ như Tô Mộc. Nếu Chu Từ muốn, toàn là đệ tử tầng lớp quý tộc ra vào nơi này. Trưởng trấn trong hương trấn nghèo hẻo lánh như Tô Mộc đừng mơ đặt một bước chân vào nơi này.
Chung Nhan nghĩ không ra thì bỏ cuộc, cô là thân tín của Chu Từ, chỉ cần Chu Từ ra lệnh, Chung Nhan sẽ chấp hành vô điều kiện, bao gồm điều tra thân phận của Tô Mộc. Trừ Chung Nhan ra, nguyên nhà hàng Nhã Trúc không có người thứ ba biết chuyện này.
Tô Mộc mỉm cười đẩy cửa vào, nhìn cảnh tượng trong phòng làm hắn ngây người.
Trên bàn trải khăn ăn phong cách Anh, bày đồ ăn cơm Tây, căn phòng cách điệu theo nhà hàng Âu. Không có đèn điệu, ánh nến bập bùng.
Chu Từ mặc váy sang trọng, tươi cười như hoa ngồi bàn đối diện, vẻ mặt quyến rũ hút hồn người. So với quần áo Tô Mộc đang mặc thì như công chúa và anh nông dân.
Chuyện gì đây?
- Chu Từ, thế này là sao? Tôi đặt chìa khóa xe ở đây, nếu không có việc gì thì tôi . . .
Chu Từ cười quyến rũ ngắt lời:
- Như thế nào? Chẳng lẽ cùng tôi ăn một bữa cơm tối làm anh khó xử vậy sao? Hay anh sợ bị tôi ăn thịt?
Lại là giọng điệu này, vẫn là nụ cười kiểu đó. Giờ Tô Mộc hơi bất mãn Chu Từ. Dựa vào cái gì? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chúa tể hết thảy, tùy thời nắm giữ quyền chủ động sao?
Khí phách nam nhân trong xương làm Tô Mộc không bỏ đi mà kéo ghế ra, ngồi xuống. Tô Mộc thành thạo làm một loạt động tác, bắt đầu ăn. Tô Mộc đói thật, thịt bò nấu khá ngon, vị đậm, ăn sướng miệng.