Nói đi, có chuyện gì không thể nói trước mặt cha mẹ, lại phải kéo anh ra ngoài, chẳng lẽ em kết giao bạn trai?
Tô Mộc rút điếu thuốc cười hỏi, nhìn nhìn Tô Khả lại bỏ trở vào.
- Hút đi, em cũng không phải người khác, ở trước mặt em gái mình còn cần băn khoăn sao?
Tô Khả cầm hộp quẹt châm lửa cho Tô Mộc, nhìn sương khói vấn vít bay lên, hơi bẽn lẽn mở miệng.
- Anh, kỳ thật kéo anh đi ra là vì có chuyện muốn nói với anh. Chính là hai người bạn học của em đó, lần trước anh từng gặp qua, Ôn Ly cùng Ngụy Mạn.
Tô Khả nói.
- À, làm sao vậy?
Tô Mộc tùy ý hỏi.
- Sau lần đi Đế Hào, hai đứa nó biểu lộ thân phận với em, nguyên lai Ngụy Mạn là con gái sở trưởng Sở giáo dục tỉnh, khó trách nó có thể thu thập vị trưởng phòng kia. Còn có Ôn Ly, thân phận của nó cũng không đơn giản, nguyên lai gia đình bọn nó rất có tiền, là phú nhị đại tiêu chuẩn.
Tô Khả cười nói.
- Vậy thì sao?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Khả Khả, em nên biết thân phận địa vị của mỗi người là trời sinh, đây là sự thật mà chúng ta không cách nào tránh né. Thân phận có thể khác nhau, nhưng tôn nghiêm nhất định là ngang nhau. Nếu hai đứa nó không muốn làm bạn với em, thì thôi đi. Nếu bởi vì thân phận địa vị mà sản sinh mâu thuẫn, bạn như vậy không cần cũng được.
- Anh, anh nói gì vậy! Quan hệ giữa tụi em tốt lắm, hai đứa nó cũng không vì chuyện thân phận địa vị mà kỳ thị em, em muốn nói cũng không phải chuyện này. Em chỉ muốn nói, hai đứa nó cảm kích chuyện anh làm lần trước, nghĩ mời anh dùng bữa cơm. Anh khoan hãy cự tuyệt, em đã đáp ứng giúp anh rồi. Nói thế nào anh cũng phải cấp mặt mũi cho em mình đi?
Tô Khả cười khúc khích nói.
Nghe em gái nói vậy, Tô Mộc mới biết mình đã suy nghĩ nhiều. Kỳ thật cũng phải, Ngụy Mạn cùng Ôn Ly kết giao cùng Tô Khả nhất định đã biết rõ thân phận của nàng, hai cô ấy cũng không nói gì, vẫn chân thành đối đãi, nói vậy cũng sẽ không vì nguyên nhân thân phận địa vị mà kỳ thị Tô Khả. Nhưng muốn mời mình ăn cơm, có cần thiết sao?
Chuyện lần trước cuối cùng ra sức cũng không giống như là hắn làm. Nói tới cùng hai em gái nhỏ hơn mình bốn năm tuổi đi dùng cơm, Tô Mộc có cảm giác bất đắc dĩ. Mài luyện trên xã hội khiến cho hắn biến thành lão thành.
Nhưng nghĩ tới Tô Khả đang làm bạn với hai nàng, cũng không nên làm em gái mình mất mặt, Tô Mộc cười gật đầu:
- Được thôi, khi nào mấy đứa rảnh thì nói cho anh biết, chỉ cần anh có thời gian khẳng định lên tỉnh thành ăn bữa cơm này. Mặt mũi của em gái anh, nói thế nào anh cũng phải nể một chút chứ.
- Nha!
Tô Khả nhảy dựng lên:
- Em đã biết lão ca nhất định đau lòng em nhất, em lập tức gọi điện cho hai nàng, hì hì, anh, đi, chúng ta về nhà!
Tô Mộc cũng không đem chuyện Tô Khả đã nói đặt trong lòng, sáng hôm sau ở nhà phụ việc với cha mẹ, đợi tới ba giờ chiều Chu Chính lái xe tới, hai người lên xe chạy về huyện thành.
- Cha của bọn nhỏ, ông biết không? Hiện tại tôi đi trong thôn, những người hay nói huyên thuyên trước kia, hiện tại gặp mặt tôi đều giống như nhìn thấy phu nhân chủ tịch huyện, đều đi tới nịnh bợ tôi.
Diệp Thúy Lan nhìn chồng, lộ ra dáng tươi cười đắc ý.
- Đắc ý cái gì chứ!
Tô Lão Thực lớn tiếng.
- Tôi thích thì sao, thì sao chứ. Diệp Thúy Lan này có đứa con trai giỏi giang, còn không cho tôi khoe khoang sao. Tô Lão Thực, nếu không nhờ đứa con tài giỏi, ông cho rằng ông có cơ hội uống rượu ngon hút thuốc lá thơm sao, nằm mơ đi.
Diệp Thúy Lan hét lại.
- Lão bà tử bại gia, kêu kêu cái gì, về nhà!
Tô Lão Thực cúi đầu đi vào nhà, Diệp Thúy Lan giống như tướng quân chiến thắng, nâng cao bộ ngực đi theo sau. Tô Khả đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhịn không được bật cười.
Cha của cô trung hậu thành thật dù bị khi phụ cũng yên lặng nhẫn nhịn, mẹ của cô có chút chanh chua nhưng lại đối đãi con của mình một lòng một dạ, cô chưa bao giờ phát hiện cha mẹ mình lại có thể đáng yêu như thế.
Cửa ải cuối năm ở trong quan trường là một ngày hội thật náo nhiệt, bởi vì truyền thống mà lão tổ tông truyền lưu tới hôm nay, đây là dùng để liên lạc cảm tình. Những cán bộ cấp bậc hương trấn như Tô Mộc nghĩ muốn vào huyện chúc tết, mà những cán bộ cấp xứ muốn vào thành phố bái phỏng, mà trong thành phố lại nghĩ muốn vào tỉnh kéo quan hệ.
Chỉ cần anh có phương pháp, chỉ cần đối phương chịu gật đầu, như vậy đến nchú Hàc tết ý nghĩa một năm kế tiếp chức vụ của anh không có biến hóa lớn. Điều này thật giống như một chuyện xưa rất có ý tứ, lãnh đạo sinh bệnh người tới thăm rất nhiều, mà sau khi lãnh đạo ra viện lại xử lý người, gia đình khó hiểu hỏi vì sao, người tới thăm bệnh nhiều như vậy có thể nhớ hết sao? Lãnh đạo nói, tôi không nhớ rõ, nhưng tôi lại nhớ kỹ những ai không có tới.
Đúng vậy, lễ nhiều người không trách!
Anh biểu lộ thái độ muốn đi chúc tết, đối phương không đồng ý thì thôi, đây là một chuyện. Nhưng nếu anh không tỏ thái độ, sau đó tự mình không đi qua chúc tết, chuyện như vậy tuyệt đối không được cho phép.
Những người muốn chúc tết như Tô Mộc có thật nhiều, mọi người đều ngại Nhiếp Việt sẽ vào thành phố chúc tết, bởi vậy đã sớm tới đây, hi vọng có cơ hội vào cửa. Đợi khi Tô Mộc chạy tới đại viện gia đình huyện ủy, bên ngoài đã có một số người tới trước. Chẳng qua những người này đều rất có quy luật, đều dựa theo quan chức cao thấp quyết định thứ tự đi vào. Nhiều người như vậy nhưng hành vi không chút hỗn độn.
Nếu dựa theo quy luật này mà chờ đợi, dù đợi tới trời tối đen cũng chưa tới lượt Tô Mộc. Tô Mộc nhíu mày lấy di động muốn bấm số, nhưng ngay lúc này vợ của Nhiếp Việt là Dương Tiệp Nghi chợt xuất hiện ở cửa, bà đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, thản nhiên nói:
- Đều trở về đi, Nhiếp bí thư biết tâm ý của các vị.
Nghe nói như vậy mọi người cũng không dám chần chờ liền xoay người rời đi. Ngay lúc Chu Chính đang cân nhắc có nên đi tới hay không, Tô Mộc lại mỉm cười tiến tới.
- Dương di!
Tô Mộc cười nói.
- Là tiểu Tô ah, tôi nghe lão Nhiếp nói cậu sắp tới đây, cậu quả nhiên đã tới, nhanh vào đi!
Dương Tiệp Nghi cười hô.
- Dạ!
Tô Mộc nói xong liền gọi Chu Chính cùng đi vào, những người đang rời đi thấy một màn này, thầm hâm mộ Tô Mộc. Người này được sủng ái thật không tầm thường, chỉ cần Nhiếp Việt còn ở lại huyện Hình Đường một ngày, tin tưởng không ai lay động được địa vị của hắn.
Mà lúc này Chu Chính xem như kiến thức được năng lực của Tô Mộc.
Nhiếp Việt ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong tay cầm tờ báo, vừa mới tiễn Trịnh Tuyết Mai, thầm nghĩ ổn định một chút, nhưng khi ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Mộc cùng Chu Chính. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Nhiếp Việt sẽ nhíu mày, nhưng bởi vì Tô Mộc đã sớm báo trước, bởi vậy hắn tươi cười nói:
- Cậu đó, tới thì tới đi, còn mang nhiều đồ vật như vậy làm gì.
- Nhiếp bí thư…
- Nơi này cũng không phải văn phòng, hiện tại chúng ta đang nghỉ ngơi, cậu cứ gọi như gọi Dương di, gọi tôi là Chú Nhiếp là được.