Quan Bảng

Chương 1049: Chương 1049: Chút nhàn rỗi trước khi bận rộn




Chương 1052: Chút nhàn rỗi trước khi bận rộn

Bất kỳ thời điểm nào người đứng đầu nếu có ý nghĩ đi vào thời kỳ trăng mật, bất kỳ sự tình gì cũng có thể thương lượng. Không cần biết là chuyện khó khăn bao nhiêu, đều có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện. Kỳ thật nói tới cùng bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đều muốn làm tốt công tác, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo chắc chắn địa vị của mình ngày càng củng cố. Lãnh đạo không có chiến tích sớm hay muộn sẽ bị kéo xuống. Ở trong quan trường nếu chỉ biết được chăng hay chớ, tính cách như vậy thật hiển nhiên không thích hợp với Tô Mộc cùng Lý Tuyển.

Tô chủ tịch, về việc xử lý sau vụ án của Lý Thiếu Quân, tôi đã xem qua, trên nguyên tắc không có bất kỳ ý kiến gì. Về việc xử lý câu lạc bộ Hoa Khôi, đây là chuyện của ủy ban huyện, Tô chủ tịch cứ tự mình quyết định là được.

Lý Tuyển cười nói.

Được!

Tô Mộc cũng không làm ra vẻ đáp ứng.

So sánh với việc câu lạc bộ Hoa Khôi, kỳ thật hiện tại có một sự tình nên nắm chắc mà làm, đó là sau khi Lý Thiên Thạc bị bắt, từng bị tình nghi mua quan bán chức. Những người đó đã bị ban kỷ luật thanh tra tiến hành điều tra, những người này tuyệt đối không có tư cách tiếp tục lưu lại ở cương vị công tác hiện tại. Tô chủ tịch, nếu như có thể chúng ta mở hội nghị xử lý thường vụ, nghiên cứu một chút? Dù sao công tác trong huyện quan trọng hơn, cũng không thể để trống mấy vị trí kia, sẽ gây ảnh hưởng công tác hàng ngày không phải sao.

Lý Tuyển cười nói.

Đây là thật sự hành động!

Tô Mộc rất rõ ràng câu lạc bộ Hoa Khôi chỉ là một cái cớ, việc điều chỉnh nhân sự mới là trọng yếu nhất. Nhưng hắn cũng đã sớm chờ đợi, nếu chuẩn bị cắm rễ trong huyện Hoa Hải, nhất định phải có thuộc hạ biết nghe lời. Mấy ngày nay Tô Mộc cũng không nhàn rỗi, hắn thông qua quan bảng phân biệt tập trung một số người. Trước kia họ cũng không phải người của hắn, nhưng lai lịch cùng thái độ làm việc lẫn tính cách của họ Tô Mộc đều hiểu rõ ràng.

Việc hiện tại hắn cần làm chính là yên lặng chờ đợi, chờ đợi những người được đề bạt sẽ lựa chọn như thế nào.

Hắn cấp cho họ cơ hội, họ có biết nắm chắc hay không là chuyện của họ.

Lý bí thư, tôi vô điều kiện phục tùng việc điều chỉnh nhân sự lần này.

Tô Mộc tỏ thái độ nói.

Đừng nói phục tùng gì cả, chỉ là nghiên cứu một chút!

Lý Tuyển nói.

Thái độ như vậy làm cuộc nói chuyện càng thêm dễ dàng. Lý Tuyển để trống vài vị trí trong số người của Lý Thiên Thạc lưu lại, bước đầu tiến hành khai thông cùng Tô Mộc. Cuối cùng kế hoạch điều chỉnh nhân sự cũng đã hoàn thành.

Hiện tại Lý Tuyển nắm giữ quyền chủ đạo trong huyện Hoa Hải, ngoại trừ chính nàng, Tô Mộc cũng đã thông qua vụ án của Lý Thiên Thạc mà xây dựng lên uy tín nhất định. Chuyện khác không dám nói, có vẻ như bây giờ bí thư chính pháp ủy Mạnh Vi Khiêm đã đi rất gần với Tô Mộc, có dấu hiệu dựa dẫm vào Tô Mộc. Nếu như Tô Mộc có thể kéo qua cả phó chủ tịch thường vụ Đổng Học Vũ, sẽ hình thành đội ngũ như Bạch Trác ngày trước.

Nhưng Đổng Học Vũ dễ mượn sức như vậy sao?

Bí thư, kế hoạch thư của tôi về việc phát triển nuôi trồng hoa cỏ trong huyện, cô cảm thấy thế nào?

Tô Mộc cùng Lý Tuyển khai thông xong việc nhân sự, cười hỏi.

Ở trong lòng Tô Mộc kỳ thật vẫn có chút cảm khái, ít nhất khi đi tới huyện Hoa Hải gặp được bí thư huyện ủy như Lý Tuyển. Điều này vốn là một chuyện tốt, cũng chứng minh cách nhìn đại cục của Lý Tuyển không tệ lắm. Ai nói giữa người đứng đầu và người đứng thứ hai nhất định phải tranh một sống một chết mới được. Mặc dù cấp trên không thích nhìn thấy hai người hòa thuận, nhưng với Tô Mộc nếu có thể duy trì quan hệ hợp tác thân thiện, hắn chắc chắn sẽ không chủ động gây chuyện.

Như bây giờ cũng rất tốt!

Tôi không có ý kiến gì về phần kế hoạch thư của anh, Tô chủ tịch, tôi có thể nói rõ thái độ của mình, chỉ cần đề cập tới vấn đề phát triển kinh tế trong huyện, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, nên xử lý thế nào thì anh cứ làm đi.

Lý Tuyển nói.

Hiểu được rồi!

Tô Mộc đáp.

Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi văn phòng đã là giữa trưa, trong bất tri bất giác hai người trò chuyện đã gần hai giờ, đây thật sự là chuyện kỳ quái, bởi vì điều này rất ít được nhìn thấy.

Bí thư, tôi muốn xin nghỉ phép!

Đợi sau khi Tô Mộc rời đi, Liễu Linh Lỵ vào phòng nói.

Xin phép? Làm sao vậy?

Lý Tuyển hỏi.

Là như vậy, tôi có một người bạn học đại học vừa tới Tây Phẩm thị công tác, tôi muốn đi qua gặp mặt.

Liễu Linh Lỵ nói.

Tưởng là chuyện gì, hôm nay là thứ sáu rồi, ngày mai là thứ bảy, cô tùy ý an bài thời gian là được.

Lý Tuyển cười nói.

Dạ!

Liễu Linh Lỵ đáp.

Đợi khi Tô Mộc trở lại văn phòng, chuẩn bị buông văn kiện đi ra ăn cơm, di động chợt vang lên, nhìn thấy lại là viện trưởng mỹ nữ gọi tới, vẻ mặt liền lộ nụ cười thư giãn.

Khương lão sư, xin chào!

Tô Mộc cười nói.

Tô Mộc, không cần tôi nhắc nhở anh, ngày mai có khóa đi.

Khương Mộ Chi nói.

Đương nhiên, tôi chuẩn bị tối nay khởi hành đi thủ đô.

Tô Mộc cười nói, nếu chỉ vì một khóa học, hắn cũng không cần tốn sức như vậy. Chỉ là vì hắn muốn đem kế hoạch thư về việc phát triển thị trường hoa cỏ huyện Hoa Hải cho Ngô Thanh Nguyên xem qua. Nếu như có thể sẽ tìm kiếm chuyên gia trồng hoa trong thủ đô. Tô Mộc nếu không làm thì thôi, nếu muốn làm nhất định phải nắm chắc mười phần.

Có Ngô Thanh Nguyên bảo lãnh, Tô Mộc tin tưởng mình sẽ tìm được vài chuyên gia cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa trước kia đã có kinh nghiệm hợp tác xây dựng sinh thái viên của Hồng Phong thủy sản cùng đại học, Tô Mộc biết nên làm như thế nào, có thể làm cho các chuyên gia giảng dạy không chút e ngại đi tới nơi đây hỗ trợ chỉ điểm.

Thứ sáu.

Bất tri bất giác Tô Mộc đã đi vào huyện Hoa Hải được nửa tháng, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Tô Mộc cũng đã hoàn mỹ giải quyết. Dù hắn vẫn chỉ là quyền chủ tịch, nhưng Lý Tuyển đã hứa hẹn rất nhanh sẽ mở hội nghị đại biểu nhân dân chính thức thông qua tuyển cử. Có lời này của Lý Tuyển là được, bởi vì hiện tại nàng đã kiêm nhiệm chức chủ nhiệm đại biểu nhân dân. Nghĩ tới mình ở trong này đã nghẹn lên suốt nửa tháng, Tô Mộc liền nhớ tới nhóm hồng nhan tri kỷ của chính mình.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc lần lượt gọi điện thoại.

Cái gì? Em nói tập đoàn Chu thị gần đây có thể sẽ tới huyện Hoa Hải tiến hành khảo sát? Có cần vậy không? Là thật hay giả vậy? Được rồi, chỉ cần em muốn anh không có bất cứ vấn đề gì, tuyệt đối cam đoan có chính sách ưu đãi cho em.

Lạc Lâm, anh nhớ em, hiện tại em đang chuẩn bị xuất ngoại đi? Cái gì? Lần này cần ra ngoại quốc, làm ơn đi, có cần liều mạng như vậy hay không? Ở trong nước không có tin tức gì đáng giá cho em đi phỏng vấn sao? Anh xem sau khi em trở thành phóng viên chuyên trách còn bận hơn trước kia, được rồi, không nói nữa, chiếu cố tốt chính mình.

Tiểu Tích Tích, biết hiện tại em đang ngủ, quấy rầy em, nhưng anh thật sự rất nhớ em. Ân, em nói gần đây em sẽ về nước sao? Chuyện của Thịnh Thế Đằng Long đã ổn định rồi? Tới lúc đó sẽ cho anh vui mừng, được, anh phải xem em cho anh vui mừng gì đây.

Bùi tỷ, hiện tại đang tuyên truyền điện ảnh sao? Được, vậy em cứ làm việc đi, anh không sao.

Giờ này mà em nói em còn đang ngủ? Làm ơn đi, Tô Thấm Tô đại tiểu thư, không phải vấn đề mặt trời chiếu tới mông, mà là em sắp nướng cháy mình, nhanh chóng rời giường đi thôi, đánh răng rửa mặt đi dạo phố!



Một vòng điện thoại lần lượt gọi xong, Tô Mộc đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, Sở Tranh đã sớm chờ bên ngoài, hai người gọi Đoạn Bằng cùng nhau ra quán ăn nhỏ dùng cơm. Mấy ngày nay hai người đi theo Tô Mộc bận rộn không ngừng, xem như hôm nay chiêu đãi họ một bữa ăn thật ngon. Hơn nữa Tô Mộc cũng phát hiện, mặc dù Sở Tranh có chút ngông nghênh nhưng làm thư ký vẫn thật chuyên nghiệp.

Kỳ thật Tô Mộc không biết đây là do bản thân hắn làm ảnh hưởng Sở Tranh. Sở Tranh chưa từng gặp qua có vị chủ tịch huyện nào mới nhậm chức lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng sau khi gây ra động tĩnh, trong thành phố vẫn vui vẻ phối hợp, ở trong thời gian ngắn nhất đã đem vấn đề giải quyết.

Điều này người bình thường không làm được!

Sở Tranh, tối nay tôi sẽ đi thủ đô, anh cùng Bằng tử nghỉ ngơi hai ngày đi.

Tô Mộc nói.

Dạ, lãnh đạo, nghe nói lần này ngài đi thủ đô còn định tìm chuyên gia trồng hoa trở về phải không?

Sở Tranh hỏi.

Phải, sao vậy? Anh có hứng thú? Anh không nói thiếu chút nữa tôi đã quên, anh chính là chuyên gia trong phương diện này.

Tô Mộc cười nói.

Lãnh đạo, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, tôi mà chuyên gia gì chứ, nhưng nếu như thuận tiện tôi có thể tìm người lại đây. Chút kỹ thuật trồng hoa của tôi ở trước mặt hắn không có chút điểm nào, lúc trước còn ở trường là học tập từ hắn. Hắn có tay nghề tổ truyền, hơn nữa còn tiến tu trong đại học, hiện tại tuyệt đối không đơn giản.

Sở Tranh nói.

Lời này nhất thời làm Tô Mộc giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.