Quan Bảng

Chương 412: Chương 412: Có chuyện xảy ra!




Cố Tiểu Mỹ đang đùa thống khoái, không ngờ Hứa Huyên kéo nàng bước đi, nhất thời vô ý, Cố Tiểu Mỹ thiếu chút nữa té ngã. Nhưng nàng rất nhanh điều chỉnh góc độ, đi theo Hứa Huyên ra ngoài, vừa đi vừa lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

- Huyên Huyên, làm sao cậu gấp gáp như vậy, lẽ nào cậu còn có người quen ở đây sao?

Cố Tiểu Mỹ hỏi.

- Biết, nhưng không thân, nếu nhìn thấy cũng phải qua đó chào hỏi.

Hứa Huyên cười nói.

- Nam a?

Ánh mắt Cố Tiểu Mỹ xoay động.

- Dĩ nhiên, còn là một anh chàng giàu có đẹp trai, làm sao, cậu không có hứng thú sao?

Hứa Huyên cười duyên nói.

- Thiệt hay giả? Vậy mình cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào, lại có thể khiến Huyên Huyên của chúng ta lay động trái tim.

Hai con mắt Cố Tiểu Mỹ nhất thời hiện đầy tinh quang.

Tô Mộc dĩ nhiên không biết phía sau thậm chí có hai mỹ nữ đi theo, sau khi kêu Dương Tiểu Thúy trở về, hắn liền đi dọc theo con đường về phía trước. Vừa uống chút rượu, lại chưa buồn ngủ, cộng thêm nơi này cách nhà khách huyện không xa, cho nên hắn không muốn thuê xe.

Đột nhiên đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộc bỗng nhiên vang lên, đợi đến khi hắn mở máy, bên kia liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của Từ Tranh Thành.

- Từ cục, có chuyện gì vậy?

Tô Mộc hỏi.

- Tô huyện trưởng, bây giờ cậu đang ở đâu?

Từ Tranh Thành trầm giọng nói.

- Cháu ở trên đường.

Tô Mộc có chút nghi ngờ nói.

- Đưa cho tôi.

Tô Mộc rõ ràng nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm của Nhiếp Việt, quả nhiên rất nhanh Nhiếp Việt đã nói:

- Tô Mộc, bây giờ cậu lập tức đến cục huyện một chuyến, nhớ đừng kinh động bất cứ kẻ nào, lập tức lặng lẽ tới đây.

- Vâng, bí thư.

Tô Mộc biết chắc đã xảy ra chuyện, nếu không trễ thế này Nhiếp Việt sẽ không ở cùng Từ Tranh Thành, chẳng qua hắn không biết rốt cuộc là chuyện gì có thể nghiêm trọng như thế.

Tô Mộc không dám chần chờ, trực tiếp gọi một chiếc xe chạy tới cục công an huyện.

- Huyên Huyên. Cậu đừng nói với mình, người mà cậu nói chính là Tô Mộc? Kỳ quái, tại sao Tô Mộc lại ở chỗ này?

Khi Tô Mộc lên xe rời đi, đồng thời Cố Tiểu Mỹ nhìn thấy bóng lưng của hắn, vẻ mặt có chút kỳ quái, kinh thanh hỏi.

- Đúng là hắn, đáng tiếc, sao hắn lại thuê xe đi, nếu không chúng tôi đuổi theo đi?

Hứa Huyên nói.

- Người cậu nói thật sự là hắn?

Hứa Huyên đang vội vàng, hoàn toàn không ý thức được. Hiện tại vẻ mặt của Cố Tiểu Mỹ thậm chí có chút dị thường.

Cục công an huyện, phòng họp, đèn sáng rực rỡ.

Nơi này đã rất lâu chưa từng có tình hình như vậy, trừ phi gặp phải đại án đặc biệt mới có tình trạng như thế, nhưng lúc này ở đây lại xuất hiện những lãnh đạo quan trọng trong huyện, bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, ngồi bên cạnh là bí thư pháp ủy Từ Quốc Phú, bí thư ban Kỷ Luật Thanh tra Lâm Trung Hòa, phó bí thư huyện ủy Trương Chấn và chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trịnh Tuyết Mai.

Phía bên cục công an cục huyện, xuất hiện chính là Từ Tranh Thành và mấy cán bộ cấp cục.

Đợi đến khi Tô Mộc chạy tới nơi, không khí bên trong phòng họp đã tương đối ngưng trọng:

- Nhiếp bí thư, các vị lãnh đạo. Tôi tới rồi.

- Tô huyện trưởng tới rồi, tới đây đi.

Nhiếp Việt nghiêm túc nói.

Sau khi Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh, Nhiếp Việt liền trực tiếp lấy ra một tờ giấy, đưa tới:

- Cậu xem cái này trước đi, sau đó có chuyện muốn nói với cậu.

- Vâng. Bí thư!

Tô Mộc vội cúi đầu xem, càng xem càng kinh hãi.

Đây là một tờ khai, điều khiến cho Tô Mộc khiếp sợ chính là, người viết tờ khai này chính là Cao Bình, nguyên cục trưởng cục giáo dục huyện đã bị bắt giữ. Nói thật sau khi Cao Bình bị xét xử, Tô Mộc cũng không có bất kỳ ấn tượng đối với nàng. Nếu như không phải hiện tại nhắc tới, hắn cũng quên mất người này.

Mà những lời khai trước mắt này, có thể nói là làm cho người ta nhìn mà run sợ. Bởi vì... tờ khai này liên quan đến tất cả cán bộ lãnh đạo huyện Hình Đường, xếp hạng vị trí đầu não chính là Triệu Thụy An, tiếp theo những người còn lại đều có quan hệ tương đối gần với Triệu Thụy An, còn có một số cán bộ cấp dưới, chưa nói đến tội trạng nhiều vô cùng, số lượng cán bộ lãnh đạo liên quan đến thậm chí có mười mấy người, người nào cũng là cấp bậc thực quyền

Nhìn tờ danh sách, Tô Mộc biết, tại sao phải kêu mình tới đây, bởi vì trong này có rất nhiều có liên quan trực thuộc phân quản của hắn, nói thí dụ như phó chủ nhiệm quản ủy hội khu đang quy hoạch Cổ Phồn, nói thí dụ như cục trưởng cục giáo dục huyện Lâm Phương. Làm lãnh đạo phân quản của bọn họ, Tô Mộc được báo tin cũng hợp tình lý.

Dĩ nhiên Tô Mộc biết, mình sở dĩ có thể tới đây, sợ rằng còn có nguyên nhân khác.

- Xế chiều hôm nay Cao Bình đột nhiên nói muốn gặp tôi, sau khi tôi đi qua nàng liền nói với tôi những thứ này, sau khi viết xong lời khai đầu tiên, tôi không dám do dự, trực tiếp báo cho Nhiếp bí thư, đến hiện tại người biết chuyện này, cũng chưa có ai rời khỏi nơi này. Hơn nữa Nhiếp bí thư đã báo cáo với thượng cấp, hiện tại tổ điều tra bí mật do chính quyền tỉnh thi ủy tổ hợp đang chạy tới.

Từ Tranh Thành đứng bên cạnh Tô Mộc, thấp giọng nói.

Thì ra là như vậy?

Tại sao Cao Bình lại đột nhiên nói ra những lời khai kia? Trong chuyện này có phải có ẩn tình khác hay không? Còn nữa tính chân thực của những khai kia đã được cân nhắc chưa? Tô Mộc nghĩ tới những thứ này, liền ngẩng đầu nhìn Từ Tranh Thành. Trong phòng họp tất cả mọi người đang bàn luận xôn xao, dù sao chỉ cần anh không mật báo ra ngoài, không có ai hạn chế anh cái gì.

- Là bởi vì Cao Thăng! Cao Bình chỉ có một điều kiện, nhất định phải đưa Triệu Thụy An ra công lý.

Từ Tranh Thành nói.

Cao Thăng!

Tô Mộc được Từ Tranh Thành nhắc nhở, lập tức hiểu ra. Ban đầu khi Cao Thăng bị bắt giữ do nghi ngờ tham ô trong quá trình làm hiệu trưởng nhất trung, đã tự sát. Nói là tự sát, với hiểu biết của Tô Mộc đối với Cao Thăng, hắn hẳn không phải là một người thấy chết không sờn. Kêu một người sợ chết tự sát, quả thực là buồn cười. Nhưng sự thật là Cao Thăng thật sự tự sát.

Cao Bình đột nhiên nói ra lời khai như vậy, có phải đã biết chân tướng có liên quan đến vụ tự sát của Cao Thăng? Nếu thật sự như vậy, tại sao thời gian dài như vậy Cao Bình vẫn bình yên vô sự, không có chuyện gì.

- Trong tay Cao Bình có chứng cớ, phân tán ở các nơi, tôi đã lấy ra một phần, trải qua điều tra, thật sự có liên quan đến phó chủ nhiệm quản ủy hội Cổ Phồn. Chứng cớ còn lại, hiện tại vẫn đang thu thập.

Từ Tranh Thành giải thích.

Thì ra là như vậy!

Cao Bình trước kia làm tình nhân bí mật của Tạ Văn, chiếm được rất nhiều chứng cớ có liên quan đến đám người Triệu Thụy An. Sau này gia nhập vào phe phái của Triệu Thụy An, khẳng định lại tìm thấy một chút. Về phần những chứng cớ này để ở đâu, khẳng định chỉ có nàng mới biết. Về vụ án Cao Thăng tự sát, sợ rằng trong chuyện này còn có thuyết pháp khác.

- Triệu Thụy An. Chỉ sợ ngươi hiện đang nằm mơ cũng không nghĩ tới, nơi này có nhiều bằng chứng phạm tội của ngươi như vậy! Lòng dạ đàn bà độc nhất. Thật sự không sai, nhìn Cao Bình xem chơi đòn tàn nhẫn như vậy!

Tô Mộc nói thầm.

Đây tuyệt đối là sự kiện bất ngờ!

Đây tuyệt đối là tin giựt gân!

Tô Mộc biết, cho dù Triệu Thụy An và Nhiếp Việt có quan hệ bất hòa, Nhiếp Việt cũng sẽ không muốn lúc này động đến Triệu Thụy An. Một huyện trưởng đã quen thuộc lai lịch, luôn dễ đối phó hơn một người không biết nền tảng. Chẳng qua một màn trước mắt, chỉ sợ là Nhiếp Việt cũng không có biện pháp khống chế. Về phần báo cáo với thị ủy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối tượng thứ nhất Nhiếp Việt báo cáo chính là Tần Mông, vậy tổ điều tra này tuyệt đối có thể tin.

Triệu Thụy An sợ rằng thật sự không có biện pháp nào vượt qua khó khăn này!

- Từ cục. Cao Bình nàng...

Tô Mộc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng. Trong lúc mấu chốt này, nếu Cao Bình xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, tình huống sẽ hỏng bét.

- Yên tâm đi, từ khi Cao Bình bắt đầu khai báo. Tôi đã bí mật chuyển nàng đi. Hiện tại ngoại trừ người của tôi, không có ai biết vị trí cụ thể của nàng. Người chịu trách nhiệm dẫn đội chính là Từ Viêm.

Từ Tranh Thành nói.

Nghe được lời nói của Từ Tranh Thành, Tô Mộc mới xem như yên tâm.

Mọi người đợi trong phòng hội nghị cũng không quá lâu. Cánh cửa liền bị đẩy ra, từ bên ngoài đi tới mấy đạo thân ảnh, sau khi nhìn thấy là ai, đám người Nhiếp Việt vội vàng đứng lên.

- Lý bí thư!

Nhiếp Việt tiến lên phía trước chào hỏi.

Dẫn đội của tiểu tổ điều tra chính là bí thư pháp ủy thị chính Thanh Lâm Lý Nhạc Dân!

- Đồng chí Nhiếp Việt, chuyện bây giờ khẩn cấp, đừng nhiều lời khách sáo. Tôi chỉ hỏi một câu, nhân chứng bây giờ có an toàn hay không? Chứng cớ đã tìm thấy hay chưa?

Lý Nhạc Dân gọn gàng nói.

- Lý bí thư, nhân chứng hiện tại đang được chúng tôi bảo vệ nghiêm mật, về phần chứng cớ theo lời nhân chứng, chúng tôi đã thu hồi một phần, nhưng có liên quan đồng chí Triệu Thụy An, nhân chứng nói trừ phi là nhìn thấy ngài, nếu không nàng sẽ không giao ra.

Nhiếp Việt nói.

- Vậy bây giờ chúng ta lập tức đi gặp nhân chứng.

Lý Nhạc Dân trầm giọng nói.

- Được!

Nhiếp Việt gật đầu:

- Từ cục trưởng, làm phiền anh dẫn đường.

Lý Nhạc Dân vừa muốn xoay người, lại dừng bước, nhìn Từ Tranh Thành:

- Tất cả những kẻ khả nghi trên danh sách, đều bố trí khống chế, đợi mệnh lệnh của tôi bất cứ lúc nào, nếu như bọn họ có bất kỳ dị động, các anh có thể bắt giam trước. Sau đó chuẩn bị lệnh kiểm soát và lệnh bắt, anh chỉ cần nhớ kỹ một điểm, bảo đảm hành động tối nay sẽ không có bất kỳ tiết lộ, bảo đảm tất cả những người trên danh sách đều bị khống chế.

- Lý bí thư, xin ngài yên tâm, chuyện đêm nay chúng tôi đã lấy lý do vụ án khác để triển khai, bọn người Nhiếp bí thư đều là lặng lẽ tới đây, tôi bảo đảm tuyệt đối không thể tiết lộ.

Từ Tranh Thành lớn tiếng nói.

- Ngày này, thật sự đã đến rồi!

Khi Tô Mộc đi theo Lý Nhạc Dân từ cục huyện ra ngoài, phát hiện trong thành viên tổ công tác đứng ở bên ngoài, thậm chí có phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thị ủy Khương Vĩnh Tuyền, trực giác nói cho hắn biết, tối nay sẽ phát sinh sự kiện khó có thể xóa bỏ trong lịch sử huyện Hình Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.