Chương 894: Cơ hội, trôi qua sẽ mất
Mã Hôi thật sự không nghĩ tới mình chơi ưng cả đời, cuối cùng lại bị ưng mổ mắt. Lúc này nếu nói với hắn chuyện này Mộ Dung Cần Cần không biết gì, Mã Hôi sẽ không tin. Việc này tuyệt đối từng thiết kế sẵn cạm bẫy, mà cạm bẫy này vây hắn rơi vào. Nếu không chỉ một mình Tô Mộc, làm sao thu thập được cả đám người của hắn?
Nghĩ tới vừa rồi không có chút năng lực phản kích Tô Mộc, Mã Hôi cảm giác muốn khóc.
Từ khi nào tiểu bạch kiểm đều lợi hại như vậy!
Đinh linh linh!
Ngay lúc đám người còn đang thống khổ rên rỉ, di động chợt vang lên, là Viên Suất gọi tới. Tô Mộc lập tức hướng Mã Hôi đi qua, mà Mã Hôi không dám nói một lời. Bởi vì tiếp xúc với ánh mắt Tô Mộc, vẻ sát ý toát ra làm cho Mã Hôi cảm thấy sợ hãi. Hắn thật sự sợ hãi chỉ cần mình cự tuyệt, đừng mong rời khỏi nơi này.
Là Viên Suất sao?
Dạ!
Đưa điện thoại đây!
Tô Mộc vừa cầm điện thoại, bên tai truyền tới tiếng quát tháo điên cuồng của Viên Suất:
Mã Hôi, sự tình làm thế nào? Không phải bảo các anh bắt con tiện nhân kia lại sao? Sao tới giờ này còn chưa có tin tức truyền tới? Các anh đừng nói cho tôi biết không làm được đi? Đám đàn ông như vậy còn không làm gì được một con tiện nhân, các anh…
Nói đủ chưa?
Tô Mộc trực tiếp ngắt lời.
Mày là ai?
Viên Suất sửng sốt.
Tôi là ai chẳng lẽ anh nghe không ra sao?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Tô Mộc, sao lại là mày? Di động của Mã Hôi sao nằm trong tay của mày?
Viên Suất giật mình hô.
Viên Suất, tôi thật không nghĩ tới lá gan của anh thật lớn, chuyện gì cũng dám làm. Được, anh rất lợi hại rồi đi. Nhưng hết thảy đều đã xong, anh chờ xem, món nợ này sớm muộn tôi cũng tính toán rành mạch với anh.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, ném xuống đất, không hề liếc mắt nhìn Mã Hôi, xoay người kéo tay Mộ Dung Cần Cần rời đi.
Đồ hỗn trướng!
Viên Suất ném vỡ di động, vẻ mặt dữ tợn khủng bố:
Tao đã biết chuyện này không khả năng đơn giản như vậy, quả nhiên là thế. Thậm chí sau lưng có ảnh tử của Tô Mộc. Tiện nhân kia, vì Tô Mộc, vì gian phu của mày chuyện gì cũng dám làm phải không? Tụi mày muốn vặn ngã tao, nằm mơ đi. Tao sẽ không cho tụi mày như nguyện!
Thật sự đi rồi sao? Mã Hôi thầm đoán.
Mã Hôi thật không biết, Tô Mộc nói đi là đi, vậy là ý gì? Chẳng lẽ không muốn hung hăng thu thập đám người mình một chút sao? Chẳng lẽ tính tình người này tốt như vậy? Chỉ đánh ngã xuống đất là thôi sao?
Nhưng rất nhanh Mã Hôi biết mình đã sai lầm!
Khi thân ảnh Đỗ Phẩm Thượng xuất hiện, sau lưng hắn còn đi theo một đám người, chẳng qua không phải người của tập đoàn Cự Nhân mà là một nhóm công an.
Mẹ nó, còn không bằng dẫn theo một đám giang hồ, lại gọi công an, chỗ kia nếu đi vào còn muốn ra ngoài thật khó khăn.
Mãi tới khi Mộ Dung Cần Cần ngồi lên xe, vẻ mặt vẫn khiếp sợ, chuyện đã xảy ra đêm nay thật sự còn phấn khích hơn nàng tưởng tượng, nàng thật không nghĩ tới hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim lại xuất hiện trước mắt của nàng.
Tô Mộc, cứ bỏ qua như vậy sao?
Mộ Dung Cần Cần có chút bận tâm hỏi:
Thực lực Viên thị cơ kim không kém, nếu buông tha bọn hắn, anh sẽ xui xẻo. Mặc dù anh cũng có nhân mạch, nhưng tôi nghĩ không bằng Viên thị cơ kim đâu. Bởi vì sau lưng bọn hắn lại là một phó chủ tịch Thịnh Kinh thị.
Phó chủ tịch thành phố? Là ai?
Tô Mộc tùy ý hỏi.
Tên là Tống Chủ Lý, nghe nói hiện tại thanh danh rất cao, còn nói sắp nhập thường.
Mộ Dung Cần Cần từng là người của Viên thị cơ kim, vẫn hiểu biết chút chuyện, hơn nữa trong tư liệu nàng lấy được tối nay, đều có bằng chứng về sự kết giao giữa Viên thị cơ kim cùng Tống Chủ Lý.
Tống Chủ Lý? Khi tên này xuất hiện trong đầu Tô Mộc, đầu óc hắn chuyển động thật nhanh:
Có tư liệu của hắn hay không?
Có!
Mộ Dung Cần Cần gật đầu nói.
Nếu như vậy…
Tô Mộc cho xe ngừng ven đường, không chút do dự gọi điện cho Lưu Kiên. Lưu Kiên đang ở nhà xem ti vi với cha mẹ, sắm vai hiếu tử. Nhắc tới trong vòng luẩn quẩn của Đỗ Phẩm Thượng, Lưu Kiên vẫn rất có cá tính, tính tình nhìn qua có chút trí tuệ.
Đã trễ thế này còn ai gọi điện cho con vậy? Có phải Đỗ Phẩm Thượng hay không? Thật là, suốt ngày chỉ biết ra ngoài sống vất vưởng với bọn họ, con có biết con còn là học sinh hay không, nên xem trọng học tập mới phải.
Mẹ Lưu Kiên than thở nói.
Đã biết rồi mẹ!
Lưu Kiên nhìn di động nhanh chóng nghe máy:
Tô ca!
Lưu Kiên, còn chưa ngủ đi?
Tô Mộc cười hỏi.
Chưa đâu, đang xem ti vi với cha mẹ.
Lưu Kiên cười đáp.
Thật đúng là hiếu tử!
Tô Mộc cười nói, cũng không dài dòng, nói thẳng:
Lưu Kiên, tôi muốn gặp Lưu phó chủ tịch một chút, cậu có thể an bài không?
Gặp ba của tôi? Tô ca, không thành vấn đề, anh chờ một chút, tôi lập tức hỏi thăm.
Lưu Kiên nói xong xoay người hỏi Lưu Đăng Lâu:
Cha, Tô ca muốn gặp cha…được…
Chỉ vài câu nói, Lưu Kiên đưa ra một địa chỉ, Tô Mộc liền cúp điện thoại.
Bây giờ chúng ta đi đâu?
Mộ Dung Cần Cần hỏi.
Sư tỷ, nếu cô có rảnh rỗi thì cùng tôi đi tới một địa phương, tôi nghĩ đêm nay phỏng chừng cô còn sợ hãi, đi tới nơi kia xong tôi sẽ tìm chỗ cho cô ở lại.
Tô Mộc cười nói.
Được!
Mộ Dung Cần Cần gật đầu đáp.
Là phó chủ tịch Thịnh Kinh thị, Lưu Đăng Lâu cũng có cơ hội nhòm ngó vị trí ủy viên thành ủy, bởi vì hắn đang cạnh tranh vị trí phó chủ tịch thường vụ. Nhắc tới hắn cũng có đủ tư lịch, mà hắn cũng có tự tin mình đủ năng lực, nhưng điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy bất an chính là hắn không có hậu trường, cho nên hắn thật sự sợ hãi mình không có cơ hội tiến thêm một bước.
Nhưng không ngờ lúc này nhận được lời mời của Tô Mộc!
Nếu đổi lại là người khác, Lưu Đăng Lâu cũng sẽ không đi gặp mặt, nhưng người mời là Tô Mộc, Lưu Đăng Lâu biết mình phải đi gặp hắn. Tô Mộc tuyệt đối không đơn giản, không nói đâu xa, chỉ nói Lưu Kiên báo tin tức cho hắn đã thật kinh người.
Cha, đây chính là cơ hội, tuy rằng con không biết vì sao Tô ca lại tìm cha, nhưng đây tuyệt đối là cơ hội.
Lưu Kiên nói.
Con đi cùng cha đi.
Lưu Đăng Lâu nói.
Dạ!
Thật sự không biết hai cha con nghĩ cái gì, chẳng lẽ hai người thật sự tin tưởng Tô Mộc kia sao? Hắn làm cái gì? Một người quen của tiểu Kiên, sao có thể giúp đỡ được ông đây? Ông đúng là chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng ah.
Mẹ Lưu Kiên có chút không vui nói.
Bà biết cái gì, ở nhà đợi đi.
Lưu Đăng Lâu nói xong cùng Lưu Kiên rời đi.
Tô Mộc có khả năng giúp đỡ hắn chuyện gì? Lưu Đăng Lâu không nhịn được bật cười, vợ của hắn thật sự không biết, chỉ với tuổi của người ta đã trở thành phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, còn chưa nói rõ được vấn đề sao? Đây chính là vị trí cấp chính xứ thực quyền. Đợi qua thêm thời gian, nói không chuẩn Tô Mộc trực tiếp phóng ra ngoài thăng chức. Nếu là vậy, kém nhất cũng là chủ tịch huyện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ là bí thư huyện ủy, dù là phó chủ tịch thành phố địa cấp thị cũng có thể.
Tô Mộc, anh chuẩn bị mang tới nỗi vui mừng nào cho tôi đây?
Tô Mộc thật không nghĩ tới Lưu Đăng Lâu hẹn mình đi qua một nơi xa xôi ngoại thành, là một quán thịt nướng không kém. Mà quán thịt nướng này nằm ở gần sông đào bảo vệ thành, hơn nữa chủ quán còn chia phòng nhỏ, thật sự rất có ý nghĩ kinh doanh.
Sinh ý nơi này thật không sai!
Ở loại địa phương như vậy, cơ hội bị nhận thức cũng rất ít, càng khỏi nói lúc này là buổi tối.
Lưu Đăng Lâu cùng Lưu Kiên thật sự có chút ngoài ý muốn, không biết vì sao bên cạnh Tô Mộc còn có một mỹ nữ. Nên nhớ ở trường hợp như bây giờ, không phải nên điệu thấp một chút hay sao? Nhưng rất nhanh hai người liền bình thường trở lại, chỉ cần là Tô Mộc làm việc bọn hắn cũng sẽ không soi mói. Nhưng ở trong lòng Lưu Đăng Lâu hơi có chút mất tự nhiên mà thôi.
Lưu chủ tịch, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, thật xin lỗi đã trễ thế này còn hẹn ông tới đây.
Tô Mộc cười nói.
Không sao không sao, Tô chủ nhiệm thật quá khách khí.
Lưu Đăng Lâu vội vàng cười nói.
Lưu chủ tịch, tôi là bạn của Lưu Kiên, đã có mối quan hệ này có vài lời tôi sẽ không che giấu, kỳ thật ông rất nhanh sẽ biết. Đầu tiên giới thiệu vị này cho ông, nàng là sư tỷ thời đại học của tôi, tên Mộ Dung Cần Cần. Ngay vừa rồi trước khi tôi tới đây, tôi đã đúng dịp cứu nàng một mạng!
Tô Mộc vừa nói ra lời này, nhất thời làm ánh mắt Lưu Đăng Lâu căng thẳng.
Có ý tứ gì? Cứu một mạng?
Tô chủ nhiệm, lời này của anh là nghĩa gì?
Lưu Đăng Lâu hỏi.
Là như vậy, bởi vì vừa rồi tôi nhận được điện thoại của sư tỷ, nói nàng bị người đuổi giết, mà người đuổi giết nàng là người của Viên thị cơ kim!
Tô Mộc nhẹ nhàng nói ra lời này, nhưng trong lòng Lưu Đăng Lâu nháy mắt nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Viên thị cơ kim!
Không ngờ là Viên thị cơ kim!
Lần này đi ra gặp mặt thật không sai lầm!