Chương 1241: Cơ sở thứ hai
Lâm Văn Tài ở bên kia phẫn nộ thế nào, rít gào thế nào, hoảng loạn thế nào, đều không phải là chuyện Tô Mộc muốn biết. Nói hắn ỷ thế hiếp người thì có chút nghiêm trọng, nhưng cảm giác nắm giữ quyền lực, Tô Mộc sớm đã cảm giác được, đồng thời vẫn luôn đắm chìm ở bên trong đó. Loại người giống như Lý Văn Tài, Tô Mộc biết chỉ cần điều tra, tuyệt đối có thể tra ra. Đã như vậy, dưới áp chế của vận dụng quyền lực, không có bất kỳ gánh nặng nào.
Đều nói tiền tài và quyền lực là áo khoác tốt nhất của nam nhân, thật sự không sai chút nào. Loại cảm giác nắm quyền to trong tay khiến Tô Mộc say mê không thôi. Phải biết rằng, nếu như hôm nay hắn không phải có thân phận huyện trưởng, Lý Văn Tài không chừng sẽ sỉ nhục hắn, đùa chết hắn. Dù sao, phó huyện trưởng như Mã Quốc Sơn, nếu như thật sự động thủ gây khó dễ với một nhân viên công vụ nho nhỏ, vẫn rất dễ dàng.
Cho nên hiện tại sau khi Tô Mộc làm xong chuyện này, vẫn rất bình tĩnh.
…
Bên trong căn phòng!
Reng reng reng!
Khi Tô Mộc bị Tiêu Tiêu nhìn giống như nhìn một con khỉ, điện thoại di động của hắn chợt đổ chuông. Là Sở Tranh gọi tới. Làm thư ký của Tô Mộc, cho dù là cuối tuần, hắn vẫn phải bảo đảm có thể đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Sở Tranh, là tôi!
Huyện trưởng, vừa rồi Chương trưởng phòng gọi điện thoại qua, nói đã xử lý xong mọi chuyện. Hiện tại ngài đang ở đâu? Tôi đi đón ngài. Bằng Tử đang ở cùng với tôi!
Sở Tranh nói.
Tô Mộc vốn muốn cự tuyệt, bất chợt nghĩ đến Mã Quốc Sơn không thể cứ bị giam giữ như vậy, nếu không tính chất của chuyện này sẽ trở nên quá tệ hại. Con ngươi chuyển động, hắn trực tiếp nói:
Đặt chỗ ở một quán ăn. Nói cho Chương Duệ biết, để hắn thả Mã Quốc Sơn ra. Nói cho Mã Quốc Sơn địa điểm, để hắn chờ ở đó! Địa chỉ nơi tôi đang ở là. . .
Được. Một lát nữa chúng tôi sẽ đi qua!
Sở Tranh nói.
Đợi sau khi gọi điện thoại xong, lúc này Tô Mộc mới mỉm cười đảo mắt qua nói.
Tiêu Tiêu, cô rốt cuộc đã nhìn đủ chưa? Nếu muốn nhìn tiếp, tôi không có ý định ăn cơm ở nhà các người nữa đâu!
Tô huyện trưởng!
Tiêu Tri Lâm vội vàng nói.
Trương Vân Hà cũng vội vàng nói:
Tô huyện trưởng, chuyện vừa rồi thật sự rất xin lỗi. Tôi cũng không biết Lý Văn Tài và Lương Hồng Môi sẽ nói ra những lời như vậy. Còn nữa, Tiêu Tiêu con bé còn nhỏ thật sự không hiểu chuyện. Nếu như con bé nói lời gì không nên nói, làm việc gì không phải, mong anh thông cảm cho!
Dì Trương, dì nói như vậy khiến cháu cũng thấy xấu hổ. Tiêu Tiêu là một cô gái rất thông minh. Cháu và cô ấy quen biết trên máy bay. Cho nên dì không cần hiểu nhầm. Chuyện ngày hôm nay, là Tiêu Tiêu bảo cháu giúp một tay. Hai người không nên suy nghĩ nhiều.
Tô Mộc giải thích.
Sẽ không đâu, sẽ không đâu!
Trương Vân Hà mặc dù nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu như là thật thì tốt rồi. Nếu như không phải là diễn thì tốt biết mấy. Nếu như con rể mình là huyện trưởng, ở trong huyện Hoa Hải này còn có ai dám chọc mình.
Thật sự chỉ là giả thôi sao?
Bà nghe nói hiện tại Tô Mộc lại chưa kết hôn đâu. Chỉ cần chưa kết hôn, Tiêu Tiêu nhà mình không phải vẫn còn có cơ hội sao? Vừa rồi còn nghĩ Tô Mộc chẳng qua là một nhân viên công vụ nho nhỏ, chỉ cần điều đến bên cạnh Tiêu Tri Lâm để ông ấy bồi dưỡng, cũng có thể trở thành con rể tốt của Trương Vân Hà bà. Hiện tại sau khi biết Tô Mộc là huyện trưởng, ý nghĩ này càng thêm gấp gáp.
Trương Vân Hà suy nghĩ như vậy, hơi thở cũng bắt đầu có chút bất ổn.
Tiêu Tri Lâm là chồng của Trương Vân Hà, làm sao không biết được tính cách của Trương Vân Hà. Biết bà nhất định có ý nghĩ khác, lại sợ bà nói ra lời không phải, hắn nói nhanh:
Tô huyện trưởng, anh xem bây giờ chúng ta ăn luôn, hay là?
Lão Tiêu, lần này tôi qua thật sự muốn ăn một bữa cơm. Nhưng anh cũng nghe rồi đấy Mã Quốc Sơn bởi vì đêm qua đánh bạc bắt, cho nên tôi phải qua xử lý chút chuyện. Hiện tại, anh và tôi đi một chuyến. Chúng ta tới phòng sách nói chuyện được chứ?
Tô Mộc nói.
Được, Tô huyện trưởng, bên này mời!
Tiêu Tri Lâm vội vàng nói.
Đợi sau khi hai người đi vào phòng sách, ở bên ngoài Trương Vân Hà liền nắm lấy Tiêu Tiêu, trên mặt vui cười.
Con đi với mẹ một chuyến!
Trực tiếp kéo Tiêu Tiêu về phòng, Trương Vân Hà không chờ được, vội hỏi:
Con và Tô huyện trưởng làm thế nào quen nhau, quan hệ giữa hai con thế nào, con nói rõ ràng từ đầu tới cuối cho mẹ nghe xem nào!
Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?
Tiêu Tiêu mím môi nói.
Nói thật, hiện tại Tiêu Tiêu vẫn chưa tỉnh táo nổi. Một người vốn phải là nhân viên công vụ tầng dưới chót, thoáng cái xoay người biến thành huyện trưởng. Chuyện giống như ảo thuật này Tiêu Tiêu thật sự chưa bao giờ gặp phải. Nhưng Tiêu Tiêu vốn là một cô gái tính cách tinh quái, sau khi nhìn thấy ảo thuật như vậy, không phải là hoảng loạn và không cam lòng, mà trong xương cốt lại bắt đầu dâng lên sự kích động và bức thiết.
Loại tình tiết này chỉ xuất hiện ở trên ti vi, thật sự khiến Tiêu Tiêu rất hiếu kỳ rất hưng phấn. Nếu có thể đùa tới sinh tình gì đó với huyện trưởng như Tô Mộc huyện trưởng, nhất định sẽ rất thú vị.
Không sai. Dù sao hắn đã đáp ứng mình một việc. Mình đã nghĩ ra!
Trương Vân Hà là người từng trải, nhìn thấy khóe miệng Tiêu Tiêu cong lên, lộ vẻ tươi cười, đã có thể biết được Tiêu Tiêu có lòng hiếu kỳ. Nữ nhân ấy mà, ngàn vạn lần không thể chống lại lòng hiếu kỳ mạnh mẽ. Lòng hiếu kỳ này thoáng hiện ra, có nghĩa là tiếp theo, sẽ đối mặt với chuyện rất phiền phức. Chỉ cần lơ là một chút, sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Chỉ có điều rơi vào tay giặc, nếu như con có thể rơi vào trong bàn tay Tô Mộc, mẹ còn vui vẻ mà chết!
Nha đầu chết tiệt kia, nói một chút đi!
Mẹ, thật ra chuyện là như vậy. . .
…
Trong thư phòng.
Thư phòng của Tiêu Tri Lâm nói là thư phòng, thật ra chính là một cái phòng nhỏ, nhưng trên giá sách lại để không ít sách. Có sách lịch sử Đảng, có sách phat triển kinh tế các loại. Nói chung loại sách mang tính giải trí, ở đây một quyển cũng không có. Bởi vậy có thể nhìn ra, Tiêu Tri Lâm tuyệt đối là một vị quan tốt muốn làm việc thực.
Lão Tiêu, thật không ngờ sách của anh ở đây rất đủ bộ. Nhiều sách lịch sử Đảng như vậy. Nếu như có cơ hội, đi trường đảng rèn luyện đi!
Tô Mộc rất tùy ý nói.
Nhưng chính là một câu nói tùy ý như thế, nghe vào trong tai Tiêu Tri Lâm lại giống như sét đánh vang dội. Có ý gì? Tô huyện trưởng nói lời này là muốn mình đi tới trường đảng, là muốn mình nhàn rỗi sao? Không, không có khả năng. Tô huyện trưởng vừa điều mình lên làm bí thư trấn ủy, mình lại không có sai sót gì, nhất định là có ý nghĩ khác.
Không trách được Tiêu Tri Lâm suy nghĩ miên man. Từ xưa đến nay tiến vào bên trong trường đảng học tập chỉ có hai loại mục đích. Một là điều anh ra ngoài, vì muốn chuyển vị trí của anh cho người khác; hai là chuẩn bị đề bạt anh. Khi hiện tại chỉ cần gặp phải chuyện, cảm giác đầu tiên đều sẽ nghĩ tới chuyện xấu. Cho nên Tiêu Tri Lâm mới có ý nghĩ như vậy.
Tô Mộc không biết chính là trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, lưng Tiêu Tri Lâm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ngay cả Tiêu Tri Lâm cũng thật sự không biết, từ lúc nào, Tô Mộc lại có thể gây cho hắn lực uy hiếp lớn như vậy.
Tô huyện trưởng, tôi cũng chỉ xem loạn thôi!
Tiêu Tri Lâm nói.
Làm gì có chuyện xem loạn chứ? Đúng là đúng, không đúng là không đúng. Lão Tiêu, không cần khẩn trương như vậy. Lần này tôi qua là muốn hỏi thăm, chuyện xây dựng cơ sở Đại Bằng, anh có suy nghĩ gì không?
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Tô Mộc hiện tại không có nhiều thời gian dây dưa ở chỗ này. Lại nói, Tiêu Tri Lâm là do hắn một tay đề bạt lên, cho nên có mấy lời không cần phải che dấu. Thời điểm nên chủ động thì cứ đơn giản hỏi ra là được.
Cơ sở Đại Bằng?
Tiêu Tri Lâm thật không nghĩ đến Tô Mộc qua gặp mình để hỏi chuyện như vậy. Chỉ có điều hắn đã sớm chuẩn bị xong, trực tiếp lấy từ trên kệ sách ra một bản kế hoạch, đưa cho Tô Mộc.
Tô huyện trưởng, thật ra chuyện này cho dù anh không hỏi, tôi cũng chuẩn bị ngày thứ Hai sẽ tới chính quyền huyện tìm anh báo cáo. Đây là bản kế hoạch do tôi làm ra, là một vài suy nghĩ về việc xây dựng cơ sở Đại Bằng. Nói môt cách đơn giản, tôi cho rằng cơ sở Đại Bằng ở Phượng Yên Trấn không chỉ giới hạn ở Phượng Yên Trấn. Phượng Yên Trấn và Thập Phương Trấn là hai thị trấn sát nhau. Nếu như có thể tập trung ưu thế đất đai của hai thị trấn này lại, làm một cơ sở trồng rau Đại Bằng, tuyệt đối sẽ cho hiệu quả tốt.
Tiêu Tri Lâm nói.
Nói cụ thể một chút!
Tô Mộc nói.
Vâng, là như thế này. . .
Không thể không nói Tiêu Tri Lâm vẫn là người thật sự biết suy nghĩ. Trong kế hoạch của hắn có đưa ra suy nghĩ và kiến nghị, có rất nhiều điều đều phù hợp với suy nghĩ của Tô Mộc. Trong huyện Hoa Hải, mỗi thị trấn đều có đặc điểm khác nhau. Muốn phát triển tất cả, nhất định phải làm thực sự cầu thị, cụ thể.
Thập Phương Trấn và Phượng Yên Trấn kết hợp kinh doanh cơ sở trồng rau Đại Bằng, không gì ngoài lý do địa lý. Hơn nữa, chính là thân phận của Tiêu Tri Lâm. Tiêu Tri Lâm trước đó dù sao cũng là Phó trấn trưởng của Phượng Yên Trấn, quản lý trồng trọt Đại Bằng. Có người hiểu rõ như hắn tới quản lý, sẽ tiết kiệm cho Tô Mộc rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Từ trước đến nay Tô Mộc cũng sẽ không liều chết nắm quyền lực trong tay. Hắn chỉ cần quản lý đối với tướng lĩnh. Cụ thể thế nào, lại do các tướng lĩnh tiến hành quản lý. Nếu như tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay, còn không mệt chết hắn sao?
Được, làm như vậy đi. Lý Sĩ Xương tôi giao cho anh. Hắn là một nhân tài. Sau này hắn sẽ chạy qua chạy lại giữa Hắc Tước Trấn và Thập Phương Trấn. Hơn nữa chuyện có liên quan đến Lý Sĩ Xương, tôi cũng có suy nghĩ. Các anh không cần phải lo lắng tới vấn đề hậu cần của hắn!
Tô Mộc nói.
Như vậy là tốt rồi!
Tiêu Tri Lâm nói.
Mười phút!
Sau mười phút hàn huyên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Sở Tranh là ai? Đây chính là đại thư ký của Tô Mộc. Nếu biết địa chỉ ở đây, dĩ nhiên là có thể thông qua quan hệ điều tra được nơi đây là chỗ ở của ai. Cho nên rất nhanh hắn đã chạy tới. Đợi sau khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Mộc cũng kết thúc cuộc nói chuyện cùng Tiêu Tri Lâm, đi ra khỏi thư phòng.
Ngay khi Tô Mộc từ biệt Tiêu Tri Lâm, Trương Vân Hà chuẩn bị rời đi, Tiêu Tiêu đột nhiên đi tới.