Anh hùng luôn xuất hiện vào thời điểm mấu chốt.
Cho dù trong nội tâm Lôi Chính Nam cũng chỉ muốn hù dọa Liễu Linh Lỵ, nhưng hắn vẫn không có ý thức được, đầu chó ngao Tây Tạng tại này vừa rồi bị đi săn kích thích, máu dã thú trong người đã bạo phát ra, nhìn Liễu Linh Lỵ, nhất là thấy sắc mặt của nàng hoảng sợ, con chó muốn cắn đứt cổ họng của nàng.
Đây là chó ngao Tây Tạng có lực lượng bạo phát tự nhiên, cho dù là Lôi Chính Nam cũng không thể khống chế được, cho nên đã chậm vài bước.
Không xong!
Đáy lòng Lôi Chính Nam lúc này kinh hô lên, nếu như nói con chó ngao Tây Tạng thật cắn chết người, tính chất này thật sự nghiêm trọng lắm. Nhưng mà làm sao ngăn cản súc sinh này đây?
Phanh!
Trong thời gian cực ngắn, trong tiếng hét chói tai của Liễu Linh Lỵ, từ đằng xa có một cục đá bắn tới, lực đạo cục đá này rất mạnh, thật sự là mang theo tiếng xé gió và chuẩn xác bắn thẳng vào đầu của chó ngao Tây Tạng.
Vậy còn chưa tính, nó lại trực tiếp xuyên qua bắn thủng đầu của chó ngao Tây Tạng. Uy lực như vậy cũng chẳng thua vì viên đạn cả.
Là ai?
Lôi Chính Nam cũng tỉnh táo từ trong khiếp sợ, hắn nhìn qua con chó ngao Tây Tạng đã chết không thể chết lại nữa, lập tức giận dữ. Phải biết rằng con chó ngao Tây Tạng này hắn hao cái giá lớn mua được, trong lòng hắn, cho dù là mạng con người cũng không sánh bằng chó ngao Tây Tạng được, hiện tại thì sao? Con chó ngao Tây Tạng cứ thế bị người ta giết chết, đây là chuyện Lôi Chính Nam tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Thân là chủ nhân mà không quản được cả chó của mình, chẳng lẽ thật sự cho nó đi ra ngoài cắn người khắp nơi sao?
Giọng nói của Tô Mộc bình tĩnh truyền ra. Theo sau hắn là đám người Cao Minh Nguyên, người vừa ra tay chính là Tô Mộc. Lúc ấy hắn nhìn thấy tình thế nguy cấp, cũng không chần chờ vận dụng lực lượng quan bảng, thình lình giết chết con chó ngao Tây Tạng kia.
Mày là ai mà dám giết chó ngao Tây Tạng của tao? Mày có biết chó của tao bao nhiêu tiền hay không? Mày có bồi thường nổi không?
Lôi Chính Nam lạnh lùng nói.
Thời điểm này Lôi Chính Nam đã quên đi vừa rồi chính hắn đã lo lắng con chó ngao Tây Tạng nếu cắn chết Liễu Linh Lỵ, chính mình làm thế nào cũng không xong việc. Thật không ngờ vừa vặn giải quyết vấn đề thì hắn đã trở mặt ngay.
Giá trị bao nhiêu tiền? Trong trong mắt tôi nó chẳng đáng một đồng.
Tô Mộc khinh thường nói chuyện, đi đến bên người Lý Tuyển hỏi thăm.
Lý bí thư, ngài không sao chứ?
Tô chủ tịch huyện, tại sao anh ở chỗ này?
Lý Tuyển hỏi.
Lý bí thư, tôi tới xử lý chút chuyện, nhưng mà không nghĩ tới cô lại ở chỗ này, nơi này là nơi tôi sẽ tới, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc vừa tới cho nên không biết rõ chân tướng xảy ra chuyện gì.
Là bọn họ, vừa rồi là bọn họ dùng súng săn săn bắn, sau đó chúng tôi nhìn thấy còn nghĩ cách đe dọa và nhục nhã bọn tôi. Chính tên nam nhân này là sở trưởng đồn công an trấn Đại Lôi. Vừa rồi hắn động thủ tát Liễu Linh Lỵ. Anh cũng nhìn thấy, hắn còn thả chó cắn người nữa.
Lý Tuyển nói mấy câu đã trình bày được sự việc.
Lúc Tô Mộc nghe được Bàng Bàn dám tát Liễu Linh Lỵ thì nội tâm của hắn sinh ra một đạo lệ khí mạnh mẽ.
Đúng vậy, tuy hiện tại mình và Liễu Linh Lỵ đang trong lúc chiến tranh lạnh, nhưng đó cũng là chuyện giữa hắn và Liễu Linh Lỵ. Mình cũng không động thủ với Liễu Linh Lỵ, mà mập mạp chết bầm này dám tát vào mặt cảu nàng, nó đã xâm phạm điểm mấu chốt của Tô Mộc.
Lý bí thư, để tôi xử lý.
Tô Mộc nói ra.
Tốt!
Lý Tuyển gật gật đầu, nói:
Cứ xử lý đi, chuyện gì cũng có tôi ôm rồi, tôi cũng không tin, huyện Tà này lúc nào lại kiêu ngạo và ương ngạnh như thế. Lúc biết rõ thân phận của tôi mà vẫn dám làm càn như vậy, có phải quá không có kỷ luật hay không, thật sự là không đặt đảng vào mắt mà.
Còn có chuyện như vậy!
Chuyện này làm cho Tô Mộc cảm thấy phẫn nộ!
Bất kể bản thân mình và Lý Tuyển có mâu thuẫn gì với nhau, trong chuyện này khi đối ngoại Tô Mộc vẫn phân rõ nặng nhẹ. Cho nên khi hắn đi tới trước mặt Liễu Linh Lỵ, nhìn gương mặt của nàng bắt đầu sưng lên, trong mắt đầy tức giận.
Cô không sao chứ?
Tô Mộc hỏi.
Đau!
Liễu Linh Lỵ cũng không nói là không có việc gì, ngược lại nói là đau. Không biết vì cái gì, thời điểm Liễu Linh Lỵ nhìn thấy Tô Mộc thì nàng có xúc động khóc rống lên. Nước mắt không kiềm chế được chảy dài.
Tình cảnh này trong mắt Lý Tuyển cũng không có cái gì. Dù sao vừa rồi Liễu Linh Lỵ đã muốn khóc, thời điểm này thấy có Tô Mộc chủ trì công đạo, tự nhiên càng không thể ức chế được mà khóc rống lên.
Lý Tuyển thông minh từ đầu đến cuối cũng không nghĩ tới, thư ký nhà mình khi vừa thấy Tô Mộc thì trong lòng có dựa vào, cho nên mới rơi lệ như vậy. Nhưng chắc hẳn Lý Tuyển cho dù đoán cũng không dám đoán. Nàng làm sao nghĩ tới Liễu Linh Lỵ lại trở thành nữ nhân của Tô Mộc chứ.
Yên tâm, tôi sẽ chủ trì công đạo cho cô!
Tô Mộc nói xong liền xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Bàng Bàn. Tên này cũng dám gọi là cảnh sát, đúng là bại hoại trong cảnh sát, trong tình huống không biết tốt xấu còn dám tát Liễu Linh Lỵ một cái.
Đúng là đủ hung hăng càn quấy!
Tôi là chủ tịch huyện Hoa Hải Tô Mộc, anh, báo tên và chức vụ của mình!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Bàng Bàn nghiêng đầu nhìn qua Lôi Chính Nam, phát hiện Lôi Chính Nam vào lúc này thần thái âm trầm bất định. Phải biết rằng Lôi Chính Nam có thể bỏ qua Lý Tuyển, hoàn toàn là vì Lý Tuyển là nữ nhân. Cho dù Lý Tuyển có là bí thư huyện ủy, trong mắt hắn vẫn chỉ là nữ nhân. Nhưng Tô Mộc thì khác, Tô Mộc nói như thế nào đều là nam nhân, cứ đúng ra nói chuyện thì lực uy hiếp với Lôi Chính Nam vẫn rất mạnh.
Cho nên Lôi Chính Nam trầm mặc không nói!
Lôi Chính Nam có thể trầm mặc, cũng không có nghĩa là Bàng Bàn có thể. Nghĩ tới lúc trước là hiểu lầm, Bàng Bàn cũng chỉ có thể đi giải thích. Hắn nhìn qua Tô Mộc mang theo hương vị khiêu khích.
Tôi biết rõ anh là người nào! Đừng nói anh có phải là chủ tịch huyện hay không, cho dù phải thì anh cũng chưa có quyền quản tôi đâu. Tôi là sở trưởng đồn công an huyện Tà trấn Đại Lôi, thế nào? Anh muốn như thế nào?
Bàng Bàn lớn tiếng nói.
Ba!
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới cảnh này lại xuất hiện.
Bàng Bàn ngừa mặt lên đã bị Tô Mộc tát một cái thật mạnh, ngay cả Bàng Bàn còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lai, Tô Mộc đi lên trước bắt đầu tát mạnh.
Ba ba!
Từng âm thanh tát liên tục vang lên liên tiếp, bất kể Bàng Bàn tránh né như thế nào, bất kể Bàng Bàn chống cự như thế nào, tất cả không thể tránh thóat. Cả gương mặt Tô Mộc tát liên tục, trong nháy mắt đã sưng lên. Hơi có không phục thì Tô Mộc vung chân đá xuống, vừa rồi Bàng Bàn giễu võ dương oai, trong nháy mắt đã bị đánh thành đầu heo.
Tại sao lại như vậy?
Lão Triệu đứng ngoài thấp giọng nói.
Thật sự là đủ thống khoái!
Lý Tuyển đứng ở bên cạnh nhìn cảnh Bàng Bàn bị thu thập, mặc dù nói trong nội tâm cảm thấy làm như vậy không đúng nhưng hoàn toàn không có ý ngăn cản, nhìn Tô Mộc tát liên tục, trong nội tâm nàng có cảm giác thống khoái, giống như mình đang tát, mà kỳ lạ là Lý Tuyển phát hiện Tô Mộc thời điểm này không có đáng hận như vậy.
Trước kia các ý niệm tranh đoạt quyền lực với Tô Mộc, khi Tô Mộc động thủ đã triệt để biến mất vô ảnh vô tung.
Tô Mộc!
Đáy lòng Liễu Linh Lỵ kích động kêu to lên, trên mặt nước mắt chảy xuống không chút che dấu. Hắn biết rõ Tô Mộc sở dĩ làm như vậy, trình độ rất lớn chính là vì mình, bởi vì lúc trước Bàng Bàn tát mình một cái. Nghĩ đến Tô Mộc từng nói qua những lời kia, không có người ngoài ngoài hắn, không có ai có thể khi dễ nàng. Liễu Linh Lỵ cũng cảm giác trái tim đau đớn khó có thể chịu được.
Tô Mộc rất tốt với mình!
Còn mình thì thế nào? Trong đáy lòng của nàng lại sinh ý niệm nhờ vả Bàng Hải Triều. Cho dù chính mình không có làm như vậy, nhưng sinh ra ý niệm này là không đúng. Nghĩ tới đây, Liễu Linh Lỵ cảm thấy oán hận với Tô Mộc đã biến mất không còn. Thời điểm này đáy lòng của nàng chỉ còn lại cảm động mà thôi, còn có cảm giác tự ti không xứng với Tô Mộc.
Đoạn Bằng và Sở Tranh không có chút động dung, nhưng Cao Minh Nguyên nhìn thấy cảnh này thì khiếp sợ. Mặc dù nói biết rõ Tô Mộc làm việc đủ cường thế, lại thật không ngờ quyết tâm và tàn nhẫn như thế.
Nhưng mà ngươi đừng nói, khiếp sợ qua đi, Lôi Chính Nam đứng bên cạnh giật mình nhìn qua, Cao Minh Nguyên vẫn cảm thấy thoải mái. Một cảm giác thống khoái sinh ra trong đáy lòng, làm cho Cao Minh Nguyên nhìn Tô Mộc với ánh mắt tỏa sáng.
Cho dù sau này bi thảm, tuyệt đối không thể thoát ly đội ngũ Tô Mộc. Bởi vì chỉ có theo sau người này chính mình làm chuyện gì cũng có phách lực, mới có thể càng kiên quyết.
Cũng bị chấn trụ còn có Lôi Chính Nam!
Trước kia Lôi Chính Nam vẫn lâm vào trong do dự, bởi vì hắn biết rõ Tô Mộc tuyệt đối không nói dối. Nếu như thời điểm này hắn còn dám dùng lý do buồn cười kia, nói Tô Mộc là giả mạo, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Nhưng làm cho Lôi Chính Nam thật không ngờ là, Tô Mộc nói động thủ là động thủ, động tác quyết đoán này thật làm cho hắn kinh ngạc. Bàng Bàn là ai? Dù gì cũng là sở trưởng đồn công an, là cảnh sát hàng thật giá thật. Tô Mộc cứ như vậy đập hắn, hoàn toàn không phải đánh lén.
Cho dù ngươi là chủ tịch huyện, biết rõ chuyện này nếu truyền đi sẽ có bao nhiêu trùng kích hình tượng của ngươi?
Tô Mộc, ngươi thật dám làm thế thật sao?
Thời điểm Bàng Bàn bị đánh bi thảm nhất, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới Tô Mộc dám làm như vậy, dám ở trước mặt nhiều người như thế đánh hắn, hơn nữa còn là tát mặt sỉ nhục nhất.
Cho tới bây giờ Bàng Bàn chưa từng gặp qua chuyện này, đáy lòng sinh ra lệ khí. Vậy mà té ngã xuống đất hắn đã móc súng ra, nhắm vào Tô Mộc, trên mặt đằng đằng sát khí.
Mẹ kiếp, có tin tao bắn nát mày ra hay không?