Chương 954: Cũng phải có một người trả giá đắt!
Tô Mộc đang chìm trong tức giận, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại gặp phải chuyện như vậy, cho nên mặc dù động thủ có chút trúc trắc, nhưng tuyệt đối không do dự. Bởi vì hắn biết, chỉ cần đối phương phát hiện ra, rất có thể sẽ mang đến cái chết cho Tô Khả. Lúc này hắn không còn là một quan viên, mà chỉ là một ca ca. Nếu như kêu Tô Mộc lựa chọn giữa Tô Khả và bọn cặn bã kia, hắn dĩ nhiên sẽ lựa chọn Tô Khả.
Vì Tô Khả, tối nay tất cả đám cặn bã này có thể sẽ chết!
Luật pháp? Nếu như tất cả luật pháp trên thế giới này đều quản dụng, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Đám cặn bã giống như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chết!
Tô Mộc lại không phải người bình thường, hắn dĩ nhiên biết, trên thế giới này, có rất nhiều lực lượng đặc biệt, bọn họ chịu trách nhiệm xử lý những chuyện ngoài luật pháp. Cái gọi là luật pháp đối với bọn họ mà nói, thật sự có cũng được không có cũng được. Giống như Săn Giết bên cạnh Mai Tranh, Tô Mộc cũng không cho rằng, tất cả mọi người của Săn Giết đều muốn giết người, mà còn phải tuân thủ những trói buộc của luật pháp.
Đừng định ra ám hiệu, ta hỏi cái gì phải trả lời cái đấy, hiện tại nghe rõ cho ta, nơi này tổng cộng có mấy người? Năm? Sáu? Bảy? Nháy mắt ra hiệu là được.
Tô Mộc trầm giọng nói.
Bảy sao?
Các ngươi là bang Đầu Rắn sao?
Tôn Tân có ở bên trong không?
…Sau khi Tô Mộc tìm hiểu tất cả những chuyện muốn biết từ trong miệng người này, liền trực tiếp kích ngất hắn trên mặt đất. Mấy giờ nữa, hắn mới có thể tỉnh lại. Tô Mộc tương đối có tự tin với thủ pháp và cường độ của mình. Trong nhà xưởng bỏ hoang này, thật sự có bang Đầu Rắn, thật sự có Tôn Tân bên trong, lúc này trên mặt Tô Mộc hiện ra vẻ tàn nhẫn dị thường.
Tôn Tân, ngươi thật là không biết sống chết, cũng được, nếu như ngươi không cần thể diện, vậy lần này ta sẽ hoàn toàn dẫm thể diện của ngươi xuống dưới chân!
Tô Mộc giống như một u linh, không ngừng xâm nhập. Sau khi biết nơi này có mấy người, hắn động thủ dĩ nhiên càng thêm chính xác. Bởi vì bang Đầu Rắn chỉ là giúp Tôn Tân hoàn thành một số chuyện xấu xa, cho nên số lượng người bị khống chế vô cùng ít. Trước kia hành động hệ số an toàn rất cao, nhưng bây giờ xem ra tất cả những chuyện này đều trở thành cơn ác mộng của bang Đầu Rắn. Trong mười mấy phút ngắn ngủi, Tô Mộc đã đánh tất cả những tên canh gác bên ngoài xỉu trên mặt đất, gặp phải ai dám phản kháng, trực tiếp giết chết.
Nếu dừng lại ở chỗ này thêm một giây, liền ý nghĩa bên kia Tô Khả có thể phải gặp hành hạ thống khổ không thể tưởng tượng. Tô Mộc thậm chí còn nghĩ, nếu Tô Khả không kiên trì được, thần kinh có thể hỗn loạn hay không. Nếu vì mình mà làm cho Tô Khả như vậy, Tô Mộc thật sự muốn chết.
Hiện tại Tô Mộc, chỉ muốn nhanh chóng cứu Tô Khả trở về. Về phần chuyện về sau, cứ để sau này rồi xử lý.
Có quan bảng, Tô Mộc chuẩn bị một lát nữa sẽ khóa chặt Tôn Tân, moi tất cả chuyện hèn hạ của hắn ra ngoài.
Bên trong nhà xưởng.
Nơi này chỉ còn lại Phong Quân, Tôn Tân và một cao thủ tên là lão Hoàng do Tôn Nguyên Thắng phái tới, còn lại tất cả đám lưu manh của bang Đầu Rắn đều ở bên ngoài.
Phong Quân cau mày hỏi:
Bang chủ, tại sao chúng ta phải bắt cóc học muội này?
Tôi muốn đối phó với một người, hắn tên là Tô Mộc, một lát nữa hắn đến, cậu sẽ biết là chuyện gì.
Tôn Tân lạnh lùng nói.
Vâng, tôi biết. Nhưng bang chủ, có cần thiết phức tạp như vậy không? Chúng ta trước kia không phải chưa từng làm chuyện như vậy, trực tiếp kêu các huynh đệ động thủ giải quyết không phải là xong. Nếu ngài xuất hiện như vậy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không hay đến ngài.
Phong Quân trầm giọng nói.
Tôn Tân hài lòng gật đầu.
Tôn Tân sở dĩ yên tâm giao bang Đầu Rắn cho Phong Quân, chính là nhìn trúng điểm này của hắn, đàng hoàng thành thật. Chỉ cần là bất cứ chuyện gì, hắn cũng sẽ suy nghĩ cho mình. Nếu đổi lại là người khác, làm sao lại nghĩ đến loại ảnh hưởng xấu này.
Yên tâm đi, tôi đã nắm chắc.
Tôn Tân nói:
Đợi sau khi chuyện này kết thúc, Phong Quân, cậu hãy đưa người nhà đi du lịch một chuyến đi, tất cả chi phí đều tính cho tài vụ bang hội.
Bang chủ, tôi…
Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.
Đa tạ bang chủ!
Đoạn đối thoại của hai người đến tai lão Hoàng, hắn không có bất kỳ biểu hiện nào. Hiện tại hắn xuất hiện ở chỗ này, hoàn toàn là bởi vì Tôn Nguyên Thắng phân phó, về phần Tôn Tân, thật sự không có tư cách sai sử hắn. Nhưng hiện tại hắn cũng biết nhiệm vụ mình tới đây, chính là giúp đở Tôn Tân giết chết Tô Mộc. Thật ra trong lòng lão Hoàng, chuyện này vô cùng đơn giản, nhiều năm qua, người bị hắn giết còn thiếu ai sao?
Lão Hoàng đúng không? Nghe nói anh rất khỏe, anh yên tâm, đợi xong chuyện này, tôi sẽ nhường cho anh cô gái này trước.
Tôn Tân cười nói.
Đa tạ!
Lão Hoàng thật sự là một con ác quỷ háo sắc.
Lúc này không khí bên trong nhà máy hóa chất rất quỷ dị, bên ngoài mưa to vẫn không ngừng đổ xuống, cho dù là chỗ ở của bọn họ hiện tại, trên nóc nhà cũng bắt đầu dột mưa. Trong nhà máy hóa chất này vẫn có thể thấy được những thứ nguyên liệu hóa chất, sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, bởi vì không ai biết nơi này lúc nào sẽ nổ tung.
Nếu nổ tung, uy lực tuyệt đối sẽ rất kinh hồn.
Bất chợt lỗ mũi lão Hoàng động đậy, trầm giọng nói:
Hình như có cái gì không đúng, có người xông vào, Tôn thiếu, cậu mau đứng qua một bên!
Vừa nói lão Hoàng liền trực tiếp cầm lấy một thanh đao bên cạnh, cây đao này hiển nhiên được chế tạo đặc biệt, thân đao rất nặng, nhưng lưỡi đao cực kỳ sắc bén. Cây đao này không phải để làm mẫu, mà đã thật sự thấy máu. Ngươi thậm chí có thể nghe thấy được, trên thân đao phóng thích ra loại mùi vị máu tanh. Lão Hoàng am hiểu nhất chính là chơi đao, năm đó ở biên cảnh, làm một kẻ buôn ma túy, nếu không có chút bản lĩnh, hắn làm sao có thể sống sót từ trong tay đám cảnh sát biên phòng. Về phần tại sao hắn và Tôn Nguyên Thắng xen lẫn đến bây giờ, lại là một chuyện khác.
Là người nào? Lăn ra đây!
Lão Hoàng phẫn nộ quát.
Cần gì khẩn trương như vậy? Tôn Tân, ta đứng ở chỗ này, ngươi có cần thiết sợ như vậy không? Không phải ngươi kêu ta tới sao? Làm sao, hiện tại ta đã xuất hiện, ngươi lại không muốn tiếp đãi sao?
Tô Mộc chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, lạnh lùng nói.
Tô Mộc cũng không ngờ ở chỗ này còn có thể cất giấu một cao thủ, mình nhích tới gần, cũng bởi vì hô hấp hơi có chút dồn dập, liền bị đối phương phát hiện. Như vậy xem ra tên nam nhân cầm đao này tuyệt đối không đơn giản. Chẳng qua không đơn giản thì thế nào? Phải biết rằng Tô Mộc trực tiếp xem thường đối phương, ở thời đại vũ khí nóng hoành hành này, cái gọi là vũ khí lạnh thật sự đã không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với đối phương.
Tô Mộc? Ngươi đến rất đúng giờ, nhưng làm sao ngươi có thể vào đây?
Sắc mặt Tôn Tân biến đổi. Phải biết rằng bên ngoài có hơn sáu tên trông chừng nơi này, nhưng bây giờ bọn hắn không có một người nào, không có bất cứ tín hiệu nào, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ tất cả bọn họ đều đã bị Tô Mộc khống chế.
Từ lúc nào Tô Mộc lại trở nên lợi hại như thế?
Tuyệt đối không thể nào!
Nếu không thể, vậy cũng chỉ có một giải thích, Tô Mộc không đến đây một mình, ở bên cạnh hắn còn có người đi theo. Nghĩ đến Tô Mộc dám làm như vậy, nụ cười trên mặt Tôn Tân liền bắt đầu trở nên dữ tợn.
Tô Mộc, ngươi thật sự không nghe lời, ngươi thật sự không xem trọng tính mạng của Tô Khả đúng không? Nói ngươi đi một mình, ngươi lại dám mang theo người khác, như thế thì đừng trách ta lòng dạ độc ác. Chỉ cần ngươi dám nhích tới gần một bước, có tin ta lập tức chém đứt sợi dây này hay không.
Trên tay Tôn Tân bất chợt xuất hiện một sợi dây thừng, sợi dây này cột vào một khung sắt treo giữa không trung, trên đó dĩ nhiên là Tô Khả.
Lúc này Tô Khả nhìn như rất khủng hoảng, nhưng khi nàng nhìn thấy Tô Mộc xuất hiện, tất cả khủng hoảng đều biến thành hi vọng, thân thể cũng bắt đầu không ngừng giãy dụa.
Anh, cứu em!
Đừng động, Tiểu Khả, em đừng giãy dụa!
Tô Mộc vội vàng kêu lên, nếu để cho sợi dây đứt rời, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Được, em không động nữa!
Tô Khả gật đầu nói.
Tiểu Khả, em yên tâm, anh nhất định sẽ thả em xuống.
Tô Mộc nói xong liền nhìn về phía Tôn Tân, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bây giờ đã biết Tô Khả còn chưa có chuyện gì, trái tim Tô Mộc tạm thời lắng xuống. Lúc này chỉ cần có thể khống chế sợi dây kia, sẽ không sợ Tô Khả gặp nguy hiểm.
Tô Mộc phán đoán chuẩn xác, sau khi sợi dây đứt ra, ít nhất cũng phải mất bốn mươi giây mới rơi xuống.
Bốn mươi giây, đã đủ cho Tô Mộc nắm được sợi dây trong tay!
Cho nên bất kể như thế nào, cũng phải khống chế được sợi dây!
Tôn Tân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Ta muốn thế nào?
Tôn Tân cười điên cuồng:
Tô Mộc, ngươi biết không? Ở tỉnh Giang Nam này chưa từng có ai dám không nể mặt ta như vậy, biết cha ta là ai không? Hắn là Tôn Mộ Bạch, đó là người của Tôn gia, là từ tỉnh Giang Nam này từng bước thăng tiến. Nhưng chính là ngươi dám năm lần bảy lượt sỉ nhục ta, khiến ta mất hết mặt mũi, để ta không còn mặt mũi lăn lộn ở tỉnh Giang Nam. Sáng nay, ngươi còn hung hăng lấy hết thể diện của ta, Tô Mộc, ngươi không phải rất hung hăng sao? Hiện tại người đã rơi vào trong tay ta, ta muốn nhìn xem ngươi còn càn rỡ thế nào!
Trong tiếng cười điên dại, Tôn Tân trực hung dữ kêu lên:
Hiện tại, quỳ xuống cho ta! Dập đầu! Cầu xin tha thứ!