Chương 1389: Dã tâm của Tiêu gia
Hội sở tennis Tinh Nhã có thể đặt chân ở kinh thành, có thể xây dựng hội sở ở nơi tấc đất tấc vàng này, nếu nói phía sau không có người nào dựa lưng, cho dù là ai cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng không phải ai cũng có thể biết, người ủng hộ này là ai. Tiêu Viễn Chinh làm người của Tiêu gia, từ ngày trở thành tổng giám đốc hội sở, thật sự chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Mà có thể trở thành tổng giám đốc Tinh Nhã, vậy không thể nghi ngờ về năng lực Tiêu Viễn Chinh.
Lại nói tiếp Tiêu Viễn Chinh có thể nắm giữ nơi đây, vì Tiêu gia kiếm tiền tài, điều đầu tiên chính là dựa vào cặp mắt. Chỉ cần hắn muốn nhớ kỹ người nào, chỉ cần tới một lần là có thể tìm ra dấu vết ở trong đầu. Nói không khoa trương, Tiêu Viễn Chinh chính là một máy vi tính hình người.
Thứ hai chính là dựa vào sự gan dạ sáng suốt. Chỉ có điều xử sự khéo léo đưa đẩy, nhưng không có sự ứng phó tương đối quyết đoán, cũng đừng mong nắm giữ được nơi đây.
Tiêu Viễn Chinh không thể nghi ngờ là người được lựa chọn thích hợp nhất được của Tiêu gia.
Nhưng bây giờ, không ngờ có người dám ở bãi đỗ xe của Tinh Nhã, đập xe ô tô của khách. Chuyện như vậy nếu như truyền ra ngoài, đừng nói là trước cửa Tinh Nhã sẽ có thể giăng lưới bắt chim, chủ yếu nhất là hắn Tiêu Viễn Chinh sẽ vì vậy mà bị bắt. Một người không có năng lực làm tổng giám đốc, là đều Tiêu gia sẽ không cho phép nhìn thấy.
Xe bị đập là xe của ai vậy?
Ngay thời điểm Tiêu Viễn Chinh vội vàng ra ngoài, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng như thế. Phải biết rằng người dám ở hội sở tennis Tinh Nhã này gây chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không phải là hạng người không có năng lực. Biết Tinh Nhã, còn dám làm ra hành động như vậy, chứng tỏ lai lịch của hắn thật sự không nhỏ.
Là ai vậy?
Đây đồng thời cũng là một vấn đề rất quan trọng.
Tiêu tổng, hiện tại chúng ta đi tới phòng giám sát và điều khiển. Nơi nào chắc có ghi lại. Về phần đám người kia, tôi nghĩ bọn họ sau khi đi vào trong, chung quy cũng không dám thật sự làm ầm ĩ như thế!
Nữ thư ký vội vàng nói.
Phòng giám sát và điều khiển sao?
Bước chân của Tiêu Viễn Chinh có chút do dự, ngay sau đó liền quả quyết thay đổi phương hướng, đi về phía phòng giám sát và điều khiển. Giống như lời thư ký nói vậy, Tiêu Viễn Chinh muốn biết rõ ràng xem đây rốt cuộc là chuyện gì? Hai bên gây chuyện rốt cuộc là ai? Chỉ có nắm giữ quyền chủ động như vậy, mới có thể đi vào làm chuyện khác. Về phần hiện tại, đám người kia thật sự cho rằng bảo vệ của hội sở tennis Tinh Nhã là để ngồi không sao?
Cố gắng hết sức cản bọn họ lại cho tôi!
Tiêu Viễn Chinh phân phó nói.
Vâng. Tôi đã an bài xong xuôi!
Bên trong phòng giám sát và điều khiển.
Sau khi Tiêu Viễn Chinh thấy biển số xe của chiếc xe bị đập kia, thân thể lập tức không nhịn được mà run lên. Làm tổng giám đốc ở đây, Tiêu Viễn Chinh biết có những người hắn tuyệt đối không thể quên. Rất hiển nhiên Trịnh Kinh Luân chính là một người trong đó. Chiếc xe này là xe riêng của Trịnh Kinh Luân. Tiêu Viễn Chinh đã ghi nhớ rất kỹ. Mà bây giờ chính là chiếc xe này bị người ta đập thành như vậy. Tiêu Viễn Chinh lập tức nổi giận.
Tua trở lại cho tôi. Tôi muốn xem thử là người nào lại càn rỡ như thế!
Tiêu Viễn Chinh gầm lên.
Khi bóng dáng Chử Lượng xuất hiện ở trong video theo dõi, thần sắc Tiêu Viễn Chinh lại sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ được, người tới nơi gây chuyện lại chính là Chử Lượng. Chử Lượng của Chử gia!
Tiêu Viễn Chinh là biết đại thiếu này. Không chỉ biết, quan hệ giữa Tiêu gia và Chử gia còn có chút mâu thuẫn. Trong kinh thành, ai cũng biết Tiêu gia và Chử gia là đối thủ có lực nhất trong lần này tranh đoạt vị trí của cục hàng không lần này.
Trở thành đối thủ trong chính trị, cũng có nghĩa là quan hệ của hai bên tuyệt đối không thể tốt được.
Mình còn tưởng là ai dám đến hội sở tennis Tinh Nhã gây chuyện. Hóa ra là Chử Lượng của Chử gia!
Chử gia, các người thật sự đủ càn rỡ. Tiêu gia chúng ta hiện tại cho dù xuống dốc, tốt xấu đó cũng là gia tộc cách mạng thâm căn cố đế chính quy. Chữ gia các người mới chỉ đứng lên, có thể đè ép được gia tộc danh tiếng lâu đời như Tiêu gia chúng tôi sao?
Tiêu Viễn Chinh phẫn nộ!
Nhưng tức giận trong thoáng chốc, trong lòng Tiêu Viễn Chinh chợt xẹt qua một tia sáng. Hơi thở của hắn lập tức bắt đầu trở nên dồn dập. Tình hình trong kinh thành hiện nay, mình có biết. Nếu như để người của Chử gia kia thượng vị, Tiêu gia ở trong cục hàng không sẽ không còn có quyền phát biểu gì nữa. Cho nên chỉ cần có thể kéo vị đó của Chử gia xuống, Tiêu gia tuyệt đối sẽ không do dự.
Mà lúc này không phải là cơ hội tốt nhất sao?
Đứng sau lưng Trịnh Kinh Luân chính là ai, Tiêu Viễn Chinh biết rõ ràng. Đó là Đoàn hệ. Chử gia cho dù có làm sao đi nữa, mới đứng lên, cũng không có khả năng đối đầu trực tiếp đấu với Đoàn hệ. Nếu như thật sự mượn lực lượng của Trịnh Kinh Luân, bắt lấy Chử Lượng lại, đánh ép bị của Chử gia kia xuống, quả thực là một cơ hội thật tốt, khó có thể gặp được.
Không sai, cứ làm như vậy đi!
Tiêu Viễn Chinh càng nghĩ càng kích động. Sau khi sắp xếp suy nghĩ ở trong đầu một lượt, hắn trực tiếp lấy máy quay giắt ở thắt lưng ra, xoay người rời khỏi phòng giám sát và điều khiển. Đúng lúc này cũng có người nói cho hắn biết vị trí sân tennis Trịnh Kinh Luân đang chơi. Tiêu Viễn Chinh bước nhanh về phía đó.
Sân tennis số 7.
Toàn bộ hội quán tennis Tinh Nhã này được phân chia theo số. Trong này có sân lớn có thể chứa được rất nhiều người, cũng có sân nhỏ giống như loại trước mắt. Trịnh Kinh Luân không thích cục diện náo nhiệt, cho nên từ trước tới nay, đều sẽ chọn sân số 7.
Ngày hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ!
Chỉ có điều ngay thời điểm Trịnh Kinh Luân và Tô Mộc đang chơi bóng, hai người đang tùy ý tán gẫu, cánh cửa lớn đang đóng chặt bị đẩy ra. Ngay lập tức Chử Lượng liền dẫn theo đám người kia vọt vào. Sau lưng bọn họ là đám người bảo vệ của hội sở. Nhưng đám người bảo vệ đều chỗ tím chỗ xanh. Rất hiển nhiên ở trong xung đột vừa rồi, bọn họ không chiếm được tiện nghi gì.
Làm bảo vệ, nhất là làm bảo vệ cho hội sở tennis Tinh Nhã, nếu không có chút nhãn lực là không được. Bọn họ tất nhiên có thể nhìn ra được thân thế Chử Lượng không tầm thường. Nếu thật sự muốn bọn họ động thủ mạnh mẽ ngăn cản, bọn họ không dám. Cho dù đám người Chử Lượng không có cách nào đối phó với Tinh Nhã, nhưng nếu muốn thu thập bọn họ, lại vẫn dư sức. Cho nên ở dưới hoàn cảnh xấu như vậy, bọn họ liền chịu bị đánh.
Quả nhiên là ở chỗ này!
Chử Lượng la lớn.
Ầm!
Một đám người nhất thời xông về phía trước, bao vây xung quanh Trịnh Kinh Luân và Tô Mộc. Sau khi Tô Mộc nhìn thấy đám người kia xuất hiện ở nơi này, lông mày không nhịn được nhíu lại. Thật đúng là cao da chó. Dù kéo thế nào cũng kéo không ra được sao?
Chử Lượng kiêu ngạo, khiêu khích Trịnh Châu Sam, Tô Mộc nhìn thấy, trong lòng đã phẫn nộ. Cho các người mặt mũi, các người còn thật sự không biết quý trọng sao?
Đã như vậy, tôi đây sẽ lại hung hăng đánh vào mặt!
Tô Mộc, là tìm cậu sao?
Trịnh Kinh Luân thản nhiên nói.
Đúng vậy, sư huynh, bọn họ tới tìm em. Thật sự không ngờ, gia hỏa kia thật sự có chút năng lực, lại có thể điều tra được em đến nơi này. Nói như vậy, hắn hẳn là bắt đầu theo dõi từ khi chúng ta rời khỏi sân bay.
Tô Mộc tùy ý nói.
Lời này nói ra, thần sắc Trịnh Kinh Luân nhất thời trở nên thâm trầm xuống!
Biết Trịnh Kinh Luân là ai không? Đây chính là cán bộ cấp chính sở, là nhân vật quyền cao chức trọng có thực quyền, là đối tượng được Đoàn hệ bồi dưỡng trọng điểm. Bây giờ lại có người dám truy tìm hành tung xe của hắn bắt đầu từ sân bay. Hành động như vậy chính là uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của Trịnh Kinh Luân. Nếu như thật sự tiếp tục bay lên tầm cao hơn, cũng không phải không thể.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trịnh Kinh Luân hỏi.
Sư huynh, không có chuyện gì lớn. Người kia là Trịnh Châu Sam, hẳn là một phú nhị đại. Trên máy bay muốn bao nuôi một tiếp viên hàng không. Nhưng một tiếp viên hàng không này trùng hợp lại là con gái của một bí thư trấn đảng ủy trong huyện Hoa Hải chúng em. Anh nói chuyện này nếu em gặp phải có thể không quan tâm sao? Ai ngờ được ngay sau khi xuống máy bay, hắn lại dám cùng tên Chử Lượng kia, tính đánh em. Chính là trước lúc anh tới sân bay đón em, em đứng ở bên đó chờ. Nếu bọn họ có lòng cùng cùng em chơi như vậy, anh nói xem em có thể buông tha cơ hội này sao? Vì vậy em liền động thủ. Nhưng thật sự không ngờ, bọn họ xem ra vẫn có chút năng lực, lại có thể tìm tới nơi này! Sư huynh, có thể sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt gì đó cho anh hay không? Nếu không anh đi trước, ở đây giao cho em xử lý là được.
Tô Mộc giải thích sơ qua.
Hóa ra là như vậy!
Trịnh Kinh Luân là người thông minh tới mức nào, cũng không cần nghe cặn kẽ về quá trình, đã có thể biết chuyện xảy ra thế nào. Chỉ có điều thật không ngờ, người tiểu sư đệ này của mình đào hoa như vậy. Chuyện này cũng có thể gặp phải.
Nói cái gì vậy. Nếu như sư huynh bảo cậu qua đây, phát sinh chuyện như vậy, sư huynh nếu không giúp đỡ cậu giải quyết, còn tính là sư huynh cái gì!
Trịnh Kinh Luân vừa cười vừa nói, hoàn toàn không để đám người Chử Lượng vào trong lòng.
Sư huynh, em là sợ…
Không có gì phải sợ. Tô Mộc, cậu còn không biết đi? Thật ra thân thủ của anh cũng không tệ. Năm đó anh đã từng ở trong quân doanh huấn luyện qua một hồi.
Trịnh Kinh Luân vung lên nắm đấm nói.
Thật hay giả vậy? Sư huynh, anh còn có thể đánh nhau sao?
Tô Mộc hiếu kỳ nói.
Cậu thấy thế nào!
Trịnh Kinh Luân nhíu mày nói.
Ngay thời điểm hai người này vừa cười vừa nói, Chử Lượng ở bên kia thật sự phẫn nộ. Vốn chỉ nghĩ Tô Mộc thấy bọn họ nhiều người như vậy, thế nào cũng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Nói vậy, mình có thể thừa cơ ghi lại cục diện như vậy xuống. Sau này để Tiêu Tiêu xem, người đàn ông mà cô ấy yêu mến là dạng người thế nào. Nhưng thật không ngờ, Tô Mộc không những không có bất kỳ khủng hoảng nào, còn muốn bình tĩnh bao nhiêu có bấy nhiêu.
Điều này không phù hợp lẽ thường!
Điều này không phù hợp với thường quy!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Tô Mộc, thật không ngờ chúng ta nhanh gặp mặt như vậy? Hắc hắc, lần này mày đừng mong có thể trốn được. Dám đánh tao thành như vậy. Món nợ này nếu không đòi lại được, tao không phải họ Chử!
Chử Lượng lớn tiếng nói.
Không sai. Lần này xem mày chạy trốn được ở đâu!
Trịnh Châu Sam khí thế hung hăng kêu.
Trốn? Ai cho các người nói tôi muốn chạy trốn sao?
Khóe miệng Tô Mộc vung lên, từ bên cạnh Trịnh Kinh Luân bước ra, ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua trên người đám người trước mắt này.
Bất kỳ người nào đụng chạm đến ánh mắt của Tô Mộc, đều có thể hiểu được rõ ràng, trong ánh mắt hắn phóng ra loại miệt thị này.
Đây quả thực chính là nằm cũng trúng tên trắng trợn!
Chử Lượng, Trịnh Châu Sam, các người lá gan thật sự không nhỏ!
Tô Mộc quát lạnh.