Quan Bảng

Chương 949: Chương 949: đại động thiên hạ




Chương 952: đại động thiên hạ

Rầm rầm!

Nếu như không phải chính tai nghe thấy, ngươi cũng khó có thể tưởng tượng, lúc này ở đây đang tiến hành một trận mạt chược. Mặc dù trạm gác này được phân chia làm hai phòng trong ngoài, tiếng mạt chược cũng từ bên trong truyền tới, nhưng đây rõ ràng là bỏ rơi nhiệm vụ. Làm bảo vệ một trường đại học, các ngươi chẳng những không biết tận tâm với cương vị công tác, còn làm ra loại chuyện này, đây quả thực là buồn cười?

Cạch!

Tâm tình Tô Mộc đang cực kỳ lo âu, thật sự mặc kệ bọn họ có đang chơi mạt chược hay không, trực tiếp đá văng cánh cửa, sau đó xông vào, lập tức chạy thẳng tới phía trước camera giám sát. Ở Giang Đại có gắn camera ở cổng, có thể rõ ràng ghi hình lại, có chuyện gì xảy ra ở cửa trường học. Lúc này bên trong phòng, tiếng chơi mạt chược đột nhiên dừng lại, ngay sau đó có một người đi ra.

Người này nhìn thấy những người xuất hiện trong phòng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Tô Mộc trực tiếp đi về phía màn hình camera, vẻ mặt lại càng đại biến, lớn tiếng quát:

Các ngươi muốn làm gì?

Lăn qua một bên, còn dám nói thêm một câu, có tin lão tử giết chết ngươi hay không!

Đỗ Phẩm Thượng không chút do dự quát khẽ.

Ngươi?

Khi tên bảo vệ này còn muốn tiếp tục hét lên, mấy tên bảo vệ còn lại từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy người đứng ở chỗ là ai, vội vàng giơ tay bịt miệng hắn.

Tô Mộc vội vàng bắt tay điều tra, quả nhiên phát hiện ra dị thường. Trên màn hình camera rõ ràng hiện ra một chiếc xe khả nghi, khi Tô Khả vừa lộ diện, từ đàng xa xông lại như tia chớp, nhưng ngay sau đó dừng lại trong nháy mắt, trực tiếp kéo Tô Khả vào trong xe. Tất cả mọi việc diễn ra hết sức nhanh chóng, cộng thêm phía ngoài trời đang mưa, nếu như không có camera, ngươi tuyệt đối sẽ không biết, nơi này vừa xảy ra một vụ bắt cóc.

Đồ khốn khiếp!

Sau khi Tô Mộc xác định Tô Khả thật sự bị trói đi, xoay người đi ra phòng quan sát, Trịnh Mục theo sát phía sau, đồng thời đã lấy hết tất cả băng hình ở đây. Khi ánh mắt của Đỗ Phẩm Thượng lạnh lùng quét qua, bốn tên bảo vệ đều không dám động đậy. Cho đến khi tất cả bọn họ đều rời đi, tên bảo vệ vừa rồi mới mở miệng hỏi thăm.

Tổ trưởng, vừa rồi tại sao không cho tôi nói?

Nói cái rắm, nếu để cho cậu mở miệng, chúng ta coi như xong đời. Cậu biết đó là ai không? Đó là thái tử gia Đế Hào, cậu đấy, sau này mở to mắt một chút!

Thái tử gia Đế Hào?

Tô Mộc, bây giờ cậu định làm gì? Có muốn trực tiếp vận dụng hệ thống cảnh vụ hay không?

Trịnh Mục trầm giọng nói.

Chỉ cần một câu nói của Tô Mộc, Trịnh Mục có thể trực tiếp điều động cảnh sát cả thành phố Thịnh Kinh tìm kiếm Tô Khả. Thậm chí là vận dụng vũ cảnh, cũng chỉ cần một câu nói. Dù sao chuyện này liên quan đến sống chết của một cô gái, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tạm thời không cần, nếu làm như vậy, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa chuyện này có vẻ cổ quái, chúng ta còn chưa biết, bọn họ làm như vậy có phải muốn đối phó tôi hay không. Còn nữa, rốt cuộc là người nào đứng sau lưng chuyện này.

Tô Mộc thấp giọng nói.

Vậy chẳng lẽ không làm gì sao?

Trịnh Mục nhíu mày nói.

Dĩ nhiên không thể!

Tô Mộc xoay người nhìn về hướng Đỗ Phẩm Thượng:

Người có thể làm chuyện này, có lẽ cũng ở thành phố Thịnh Kinh, Phẩm Thượng, chuyện này giao cho cậu. Từ khi đối phương bắt cóc Tiểu Khả đến bây giờ còn chưa quá nửa giờ, cho nên tìm được hắn sẽ rất có trợ giúp. Nói với Đỗ tổng, lần này tôi lại thiếu hắn một nhân tình rồi.

Nhân tình gì chứ. Lão sư, chuyện lần này tôi tuyệt đối không thể bỏ qua, đây là chuyện chó má gì chứ, dám bắt cóc em gái của lão sư tôi, ý đồ đối phó lão sư tôi, nếu chuyện như vậy tôi có thể dễ dàng bỏ qua, tôi cũng không cần tiếp tục lăn lộn ở chỗ này nữa. Lão sư, ngài yên tâm, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ hỏi thăm cho ngài, mấy tên tinh trùng lên não này là ai. Đưa video cho tôi, tôi sẽ sao lại một bản mang đi.

Đỗ Phẩm Thượng nói.

Được!

Tô Mộc gật đầu nói.

Đỗ Phẩm Thượng vội vàng trở lại bên trong xe bắt đầu sao chép lại đoạn video, khi ở bên này hắn bắt đầu sao chép, đầu óc Tô Mộc không ngừng chuyển động, phân tích toàn bộ chuyện này. Thật ra thì hiện tại Tô Mộc cũng biết, mình có chút xa lạ với những chuyện này, thay vì ở đây suy đoán lung tung, chẳng bằng trực tiếp giao cho kẻ chuyên nghiệp. Cho nên sau khi thoáng chần chờ, Tô Mộc liền trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Báo Quốc.

Trương ca, có chuyện này muốn làm phiền anh, hiện tại nếu anh có thời gian rãnh rỗi, có thể tới quán cà phê Tả Nhĩ gần Giang Đại được không? Tôi ở đó chờ anh.

Tô Mộc nói thẳng.

Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức lên đường.

Trương Báo Quốc quyết đoán nói, hắn có thể nghe được trong giọng nói của Tô Mộc mang theo loại nghiêm túc, cho nên không có bất kỳ ý tứ trêu chọc.

Thật sự phải báo cảnh sát?

Trịnh Mục hỏi.

Không phải là báo cảnh sát, mà là muốn để cho Trương cục tới giúp tôi tham mưu, tìm kiếm manh mối. Trịnh Mục, hiện tại anh cũng đừng nhàn rỗi, lập tức đi tìm tin tức của Tôn Tân.

Tô Mộc nói.

Tôn Tân? Chẳng lẽ cậu hoài nghi?

Đầu lông mày Trịnh Mục khẽ động nói.

Không phải không có khả năng này, kẻ đối địch với tôi ở thành phố Thịnh Kinh không nhiều lắm, Tôn Tân Tôn đại thiếu tuyệt đối là một người trong số đó. Hơn nữa tôi nhận được tin tức, Tôn Nguyên Thắng cũng xuất hiện ở chỗ này, cho nên anh hiểu rồi đấy.

Tô Mộc nói.

Được, vậy tôi lập tức đi điều tra.

Trịnh Mục xoay người rời đi.

Lúc này phải tranh thủ từng phút giây, tuyệt đối không thể lãng phí.

Tôn Tân, Tôn Nguyên Thắng, chuyện này tốt nhất không quan hệ đến các ngươi, nếu không, cho dù cha ngươi là Tôn Mộ Bạch, lần này ta cũng sẽ kéo hắn xuống. Cấp tỉnh bộ thì thế nào? Nếu dám chọc giận ta, ta cũng tuyệt đối không cho ngươi quả ngon để ăn.

Ánh mắt Tô Mộc đầy tàn nhẫn.

Khi Tô Mộc đang bắt đầu lặng lẽ triển khai mọi hoạt động, cùng lúc đó, có một người khác cũng bắt đầu điều tra, hắn chính là Ôn Tử Nhật.

Sau khi Ôn Tử Nhật rời khỏi ký túc xá, rất nhanh xuất hiện trong một con ngõ gần trường học, khi hắn đứng dưới mái hiên tránh mưa, vẻ mặt vẫn là vô cùng tàn nhẫn. Người biết Ôn Tử Nhật, đều biết hắn là một người khiêm tốn, tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát. Nhưng hắn bây giờ, thật sự giống như một con sói bị điên, có thể lên cơn bất cứ lúc nào.

Ra đi!

Theo thanh âm lạnh như băng của Ôn Tử Nhật vang lên, từ trong bóng tối chậm rãi đi ra một đạo thân ảnh. Đó là một cô gái, toàn thân mặc quần áo màu đen.

Cô gái này nhìn qua xấp xỉ tuổi Tô Mộc, nhưng trên người toát ra loại khí chất làm cho người khác không dám tới gần. Nếu như Triệu Vô Cực ở nơi này, sẽ biết cô gái này tuyệt đối từng giết người, hơn nữa số lượng tuyệt đối không ít, nếu không không thể tạo thành sát khí nghiêm nghị như vậy.

Nàng tên là Mạnh Kỳ.

Ôn thiếu!

Mạnh Kỳ khom người nói.

Tô Khả có thể bị người ta bắt cóc rồi, cô biết không?

Ôn Tử Nhật bình tĩnh nói.

Không biết!

Mạnh Kỳ thoáng dừng lại nói:

Nhưng lúc trước dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi đã gài thiết bị truy tìm trên người Tô Khả tiểu thư, cho nên chỉ cần Ôn thiếu hạ lệnh, chúng tôi tuyệt đối có thể tìm được nàng trong thời gian ngắn nhất.

Vậy thì đừng chần chờ nữa, nhanh chóng tìm được Tô Khả cho tôi. Nhớ, tôi muốn nàng không tổn hao một cọng lông tóc, điều tra ra ai dám động một đầu ngón tay vào Tiểu Khả, cô biết xử lý thế nào rồi đấy.

Ôn Tử Nhật lạnh lùng nói.

Vâng!

Mạnh Kỳ gật đầu nói.

Cho người động thủ đi, tôi hi vọng rất nhanh có thể thấy kết quả.

Ôn Tử Nhật nói.

Tôi hiểu!

Mạnh Kỳ vừa nói vừa bắt đầu hạ lệnh, theo mệnh lệnh của Mạnh Kỳ, có thể thấy trong mưa to, có một chiếc xe rất nhanh lao đi, phương hướng đương nhiên là phương hướng Phong Quân rời đi.

Tiểu Khả, em tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Anh mặc kệ những kẻ bắt cóc em có mục đích gì. Nhưng anh là bạn trai của em, bởi vì anh mà em gặp nguy hiểm, là thất trách của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm.

Trong đáy mắt Ôn Tử Nhật lóe ra ánh sáng lạnh lùng, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Mạnh Kỳ:

Điều tra cho tôi, là ai động vào.

Tôi hiểu!

Mạnh Kỳ quyết đoán nói.

Hiện tại Ôn Tử Nhật dĩ nhiên biết, người có thể tiếp xúc với điện thoại của mình chỉ có mấy người bạn cùng phòng ký túc xá. Mà trước đó hắn đối đãi với bọn họ cũng không có gì, lúc nào cũng duy trì ý tứ lúc gần lúc xa. Nhưng bây giờ bọn họ dám làm ra chuyện như vậy, không thể trách Ôn Tử Nhật nổi giận.

Khi Trương Báo Quốc xuất hiện ở quán cà phê Tả Nhĩ, đồng thời Phong Quân cũng mang theo Tô Khả xuất hiện trong một nhà xưởng ở ngoại ô thành phố Thịnh Kinh. Nơi này trước kia là một nhà máy hóa chất, sau này bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng mà bị đóng cửa, bỏ hoang. Bởi vì cách địa bàn của bang đầu rắn tương đối gần, cho nên rất thuận tiện trở thành căn cứ để bọn Tôn Tân làm một số chuyện bí mật.

Kể từ khi Tô Khả bị bắt lên xe, đã biết là xảy ra chuyện gì. Nói thật nàng thật sự cảm thấy rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn cố gắng khống chế tâm tình khủng hoảng trong lòng, không để cho những khủng hoảng này buông thả. Bởi vì nàng biết, nếu thật sự như vậy, không những vô bổ, ngược lại sẽ khiến bọn cướp càng thêm không kiêng sợ.

Tô Khả đang đợi cơ hội cầu trợ tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.