Chương 997: Đây là muốn nghịch thiên!
Thật ra có mấy lời không nhất thiết phải nói ra với người thượng vị. Nhất là chuyện riêng tư như vậy. Chỉ có thể giải quyết liền giải quyết riêng. Còn lại thật ra có thể trực tiếp bỏ qua. Giữa Cố Mỹ và Lý Hưng Hoa rốt cuộc là quan hệ thế nào, Tô Mộc không biết, cũng không muốn biết. Hơn nữa chuyện của Cố Lễ, Cố Mỹ rốt cuộc biết bao nhiêu, Tô Mộc cũng không rõ ràng lắm. Nhưng những điêu này đều không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Cố Mỹ có thể nắm Cố Lễ ở trong tay hay không.
Đây là một lần cuối cùng Tô Mộc nhắc nhở, hơn nữa còn là nhắc nhở khiêm tốn như vậy. Nếu như Cố Mỹ lại không có cách nào động tới Cố Lễ, vậy Tô Mộc cũng sẽ không cho cô ta thêm bất cứ cơ hội nào nữa.
Đương nhiên Tô Mộc cũng biết Cố Mỹ làm một nữ nhân, sợ rằng tâm thật sự không cứng rắn được. Cho nên sau khi nhắc nhở, vẫn cần phòng hờ một chút.
Cố cục trưởng, Cố Lễ hiện tại là phó cục trưởng cục du lịch của các người sao?
Tô Mộc mỉm cười nói.
Đúng vậy, Cố Lễ là phó cục trưởng cục du lịch của chúng ta.
Trong lòng Cố Mỹ bắt đầu suy đoán ý tứ trong lời nói của Tô Mộc. Cố Lễ chắc hẳn không biết tại sao mình lại bị Lý Hưng Hoa buông tha, nhưng Cố Mỹ lại biết,
Đó là bởi vì Tô Mộc!
Hiện tại Tô Mộc còn nhắc tới Cố Lễ, đây chẳng phải nói rõ muốn nhằm vào Cố Lễ sao? Cho dù Tô Mộc anh có trâu bò mấy đi nữa, cũng không nhất thiết không bỏ qua cho Cố Lễ như vậy chứ? Anh thật sự cho là Cố gia chúng tôi dễ khi dễ phải không? Thật sự ép tôi, tôi sẽ ở bên tai Lý Hưng Hoa thổi chút gió, cho anh chịu không nổi. Cho tới bây giờ Cố Mỹ chưa từng nghĩ tới, Tô Mộc không phải bởi vì mối quan hệ của Lý Hưng Hoa đi đến vị trí như bây giờ. Cô ta vẫn cho rằng Tô Mộc được Lý Hưng Hoa dẫn dắt.
Quá sai lầm!
Tô Mộc tât nhiên có thể nghe ra được sự tức giận ẩn chứa trong lời nói của Cố Mỹ, nhưng hắn lại không để ý đến.
Như vậy sao? Thật ra tôi mới gặp Cố Lễ. Không thể không nói, hiện tại cuộc sống của Cố Lễ không tệ. Còn có thể khả năng đeo đồng hồ loại nổi tiếng như vậy. Loại đồng hồ này sợ rằng mười vạn cũng chưa chắc mua được đi!
Ầm!
Chính là lời nói bình tĩnh này lọt vào trong tai Cố Mỹ, trong nháy mắt dâng lên sóng lớn ngập trời. Thật như vậy sao? Cố Lễ không ngờ đeo một cái đồng hồ hơn mười vạn. Mình thật sự không lưu ý tới chuyện này. Nếu là sự thật, vậy vấn đề của Cố Lễ đã trở nên nghiêm trọng. Người như hắn, bình thường trong các trường hợp dự họp, bị người phát hiện đưa đến ủy ban kỷ luật thành phố, đó sẽ là một chuyện lớn. Cố Lễ anh tiền lương một tháng có bao nhiêu? Anh mới tham gia công tác bao lâu, lại có thể đeo một cái đồng hồ đeo tay như vậy? Đây không phải là nói rõ ràng với người ta, tôi có vấn đề sao?
Cố Lễ, cậu muốn hãm hại chị sao?
Đồ đáng chết!
Hiện tại ánh mắt Cố Mỹ nhìn Tô Mộc đã không còn sự thù địch vừa rồi nữa, mà là cảm kích. Nếu không phải Tô Mộc nói ra, Cố Mỹ sợ rằng còn không phát hiện ra chuyện như vậy, cũng không có biện pháp nhắc nhở Cố Lễ.
Nghĩ đến cảnh nếu Cố Lễ bị điều tra, vị trí của Cố Mỹ cũng sẽ không còn, Cố Mỹ cảm thấy hết hồn. Ở trong thể chế thiếu cái gì cũng không thiếu kẻ bỏ đá xuống giếng. Những người nhìn chằm chằm vào vị trí dưới mông cô lại rất nhiều. Nếu như Cố Mỹ bị đá ra khỏi cục, Cố Mỹ dám cam đoan, cũng không cần chờ tới ngày hôm sau, vị trí cục trưởng cục du lịch sẽ đổi chủ.
Tô chủ nhiệm, đa tạ. Chuyện này tôi đã biết phải làm gì.
Cố Mỹ cảm kích nói.
Tôi tin tưởng Cố cục trưởng biết phải làm gì.
Tô Mộc hờ hững nói. Hắn ở lại đó ngồi chờ thêm một lát. Sau khi Tiểu Lưu đem tư liệu qua, Tô Mộc liền cầm lên rời khỏi cục du lịch. Lần này Cố Mỹ tự mình tiến Tô Mộc đi ra ngoài. Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi đó, Cố Mỹ trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Lễ quát lớn:
Không quan tâm cậu đang ở đâu, trong vòng mười phút lăn đến phòng làm việc của chị, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
Trong lòng Cố Mỹ cũng biết, thật sự sẽ trách mắng sao?
Đối với người như Cố Mỹ, Tô Mộc thật không còn tín nhiệm. Cố Lễ là hạng người gì, lẽ nào cô làm chị lại không biết sao? Sau khi biết lần trước bị Lý Hưng Hoa đá ra khỏi cục, soa có thể được điều đến bên trong thể chế? Anh nói xem, cho dù không muốn rời khỏi thể chế, muốn tiếp tục nâng chén vàng, cũng không nhất thiết phải như vậy. Đây không phải rõ ràng muốn cho người ta điều tra sao? Cũng may, ở trong thành phố Cổ Lan, Lý Hưng Hoa hiện tại vẫn cóg quyền phát biểu tương đối nặng, không người nào dám làm gì.
Nhưng làm sao có thể biết được, có người lén điều tra chuyện này hay không. Nếu như thật sự có, một bức thư nặc danh đưa lên tỉnh, anh có thể làm gì?
Nếu thật sự chỉ liên quan đến chị em Cố Lễ và Cố Mỹ, Tô Mộc căn bản không có ý định để tâm tới. Nhưng nếu liên quan đến Lý Hưng Hoa, Tô Mộc vẫn phải suy nghĩ. Dù thế nào cũng phải nhắc nhở. Tin tưởng với thủ đoạn của Lý Hưng Hoa, đủ để biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Nói làm là làm liền!
Hắn trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ Lý Hưng Hoa. Lý Hưng Hoa bây giờ đang ở bên trong phòng làm việc. Chuyện phát sinh ở cục du lịch, hắn thông qua Lê Cường đã biết được. Thật ra, Cố Lễ được triệu hồi, cũng là do Lý Hưng Hoa ngầm cho phép. Nếu không Cố Mỹ lấy đâu ra lá gan và năng lực lớn như vậy, còn trực tiếp đề bạt làm Phó cục trưởng. Điều này cần năng lực rất lớn.
Nhưng dù thế nào Lý Hưng Hoa cũng không nghĩ tới, Cố Lễ lại dám ngáng chân Tô Mộc như vậy!
Đây thật sự là ngại sống quá dài rồi!
Cho nên bây giờ Lý Hưng Hoa đang tức giận, nhận được điện thoại của Tô Mộc, cho rằng Tô Mộc gọi tới cáo trạng, vừa định tỏ thái độ, bên kia lại truyền tới giọng nói của Tô Mộc.
Lý bí thư, bây giờ nói chuyện có tiện không!
Lý bí thư! Không phải là chú Lý, vậy nói rõ là có việc!
Lý Hưng Hoa là một người khôn khéo tới mức nào? Hắn lập tức biết Tô Mộc sẽ nói ra suy nghĩ của mình, liền gật đầu nói:
Nói đi!
Chú Lý, cháu tin tưởng chuyện vừa xảy ra trong cục du lịch, hẳn ngài đã biết. Cháu thật ra không có tâm tư gì khác. Chỉ là phát hiện cuộc sống của Cố Lễ gần đây không tệ. Còn đeo được một cái đồng hồ nổi tiếng, trị giá hơn mười vạn.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Cái gì?
Chân mày Lý Hưng Hoa cau lại.
Đúng vậy, chú Lý. Không có chuyện gì khác, cháu phải về sắp xếp lại báo cáo. Chào chú!
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, nụ cười trên mặt liền biến mất. Theo trí tuệ quan trường của Lý Hưng Hoa, điểm căn bản ấy không cần phải nhiều lời, hắn có thể biết chuyện gì xảy ra.
Trên thực tế đúng là như thế!
Ban đầu Lý Hưng Hoa không biết tại sao Tô Mộc lại muốn nói về chuyện đồng hồ nổi tiếng. Đeo đồng hồ là chuyện rất bình thường. Mình cũng có một cái, chỉ có điều không có đắt như vậy. Chẳng qua chỉ hơn hai ngàn. Lại nói tiếp, cái đồng hồ này trước đây khi hắn và vợ quen nhau, vợ hắn mua cho hắn. Đã nhiều năm như vậy, Lý Hưng Hoa vẫn luôn đeo.
Khoan đã, bao nhiêu tiền? Hơn mười vạn đồng?
Khi Lý Hưng Hoa chính xác hồi tưởng lại, trên mặt lập tức tối sầm lại. Đã biết Tô Mộc sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại. Hóa ra căn bản chính là ở chỗ này!
Đồng hồ đeo tay hơn mười vạn, tôi còn không có tư cách đeo. Anh chỉ là một Phó cục trưởng cục du lịch nho nhỏ lại đường hoàng đeo. Anh làm vậy là muốn làm gì? Anh muốn nói rõ ràng cho người khác biết, tới điều tra tôi đi. Chỉ cần các người điều tra tôi, sẽ cho các người một bất ngờ!
Anh đúng là một kẻ vô liêm sỉ!
Trong nháy mắt Lý Hưng Hoa biết, nếu như động tới Cố Lễ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hắn. Lại nghĩ đến Cố Lễ còn thông qua quan hệ của hắn, một lần nữa trở thành Phó cục trưởng cục du lịch. Nếu như điều này bị người ta nắm được, vậy nhược điểm sẽ sẵn có tới mức nào?
Nghĩ đến hậu quả mang đến nếu như thật sự phát sinh chuyện như vậy, thân thể Lý Hưng Hoa không khỏi run lên. Ngay lập tức trong mắt hắn lạnh như băng. Hắn lên tới chức vị như hiện tại, có một số việc không biết là không biết. Nếu thật sự biết, muốn làm cũng rất dễ.
Lê Cường, thông báo cho Bàng bộ trưởng bộ Tổ chức một chút, bảo hắn hiện tới đây một chuyến!
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
Vâng!
Lê Cường xoay người rời khỏi.
Lý Hưng Hoa ngồi ở trên ghế, đốt một điếu thuốc lá. Trong đầu đang suy nghĩ có nên mượn chuyện này hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Cố Mỹ, đỡ phải đến lúc đó bị nữ nhân này liên lụy, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Hai ngày sau Tô Mộc thật ra không tiếp tục đi dạo ở trong thành phố Cổ Lan nữa. Sau khi gặp mặt đám người Đỗ Liêm, Từ Viêm, hắn ở luôn trong khách sạn viết bản báo cáo phát triển kinh tế. Về phần buổi tối, đương nhiên là ở cùng với Chu Từ. Chỉ có điều khiến Tô Mộc có chút tiếc nuối chính là vì thân thể Chu Từ, không thể khiến cho hắn thưởng thức được cái gì gọi là cây hoa cúc phóng ra vẻ xinh đẹp, hay mùi vị hoa hồng hít thở.
Ngày thứ ba!
Sau khi Tô Mộc đưa phần bản báo cáo phát triển kinh tế tới trong tay Trịnh Vấn Tri, Tô Mộc đã rời khỏi thành phố Cổ Lan. Nhưng lần này cũng không phải chỉ mình hắn rời đi. Đi theo hắn, ngoại trừ Chu Từ, còn có Từ Viêm. Tại sao Từ Viêm phải đi theo? Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Bởi vì Từ Viêm đã lâu chưa trở về nhà. Lựa chọn thứ ba của Tô Mộc chính là thành phố Thanh Lâm. Về phần thành phố Thanh Lâm, chính là do Tần Mông trực tiếp mời qua, không phải là Tô Mộc muốn đi qua.
Nhưng thời điểm Tô Mộc đi tới thành phố Thanh Lâm, trong phòng làm việc của Trịnh Vấn Tri, ba người đang ngồi. Ba người này là do Trịnh Vấn Tri cố ý gọi qua. Theo thứ tự là Phó bí thư Tỉnh ủy, tỉnh trưởng Chu Thao, Phó bí thư Tỉnh ủy đảng Diệp An Bang và Thư ký trưởng Tỉnh ủy Từ Khang Hoa.
Ở trước mắt ba người, chính là điểm chính về phát triển kinh tế của thành phố Cổ Lan do Tô Mộc trình lên. So sánh với bản báo cáo về thành phố Tân Khuyết, bản báo cáo này càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc hơn, càng có trật tự hơn. Không chút khách khí, có một phần bản kế hoạch như vậy, chỉ cần chiếu theo đó tiến hành, thành phố Cổ Lan muốn thực hiện phát triển kinh tế trên lý thuyết không phải chuyện gì khó.
Trịnh Vấn Tri nhìn ba người đang xem báo cáo, không nói gì thêm.
Mãi đến khi ba người xem xong, Trịnh Vấn Tri mới cười hỏi:
Lão Chu, lão cảm thấy thế nào?
Lão Chu dĩ nhiên chính là Chu Thao!
Chu Thao nhẹ nhàng thả tập tài liệu trong tay xuống, trên mặt tuy rằng vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chấn động kinh ngạc.
Trước đó, mặc dù có chút coi trọng đối với Tô Mộc, nhưng bây giờ Chu Thao mới phát hiện, mình vẫn có chút xem thường.
Tô Mộc này thật sự không đơn giản!
Tô Mộc này thật sự muốn nghịch thiên!
Tô Mộc này thật sự là một thành viên có năng lực!