Quan Bảng

Chương 1289: Chương 1289: Đây là muốn song phi sao!




Rất nhiều chuyện nếu nằm trong khống chế sẽ không xuất hiện sai lầm, trừ phi thật sự gặp phải chuyện ngoài ý liệu mới rơi vào hoàn cảnh mờ mịt bối rối. So với sự khẩn trương của mọi người, Tô Mộc vô cùng trấn định. Hắn tin tưởng năng lực của Quan Vân Độ, cũng tin tưởng lực ảnh hưởng của Quan gia tại tây bắc vẫn còn tồn tại. Nếu chỉ chút chuyện này vẫn làm không được, Quan gia thật sự vô năng.

Lui một bước mà nói, dù đêm nay Hoàng Quang Minh không muốn thả Tô Mộc rời đi, cũng phải có năng lực lưu lại nhóm người Tô Mộc. Thân thủ của nhóm người Đoạn Bằng không cần nghi ngờ, muốn đánh nhau chưa biết là ai sẽ chế phục ai.

Đương nhiên lá bài tẩy cuối cùng của Tô Mộc chính là thân phận, trừ phi gặp chuyện sống chết, nếu không Tô Mộc sẽ không bại lộ ra ngoài. Bởi vì nếu hắn làm như vậy, tuyệt đối sẽ gây ra nhiều phiền toái không cần thiết. Nhưng chỉ cần lộ ra, cho Hoàng Quang Minh thêm vài lá gan cũng không dám động thủ.

Xe chạy ra ngoài nhanh như chớp, trực tiếp lái ra khỏi Bát Hạp thị, vẫn không ngừng lại mà tiếp tục chạy thẳng tới Cố Đô thị. Đây là nơi thị phi, Tô Mộc không muốn lưu lại nơi này, sau khi tới Cố Đô thị an bài xong xuôi, Tô Mộc sẽ trực tiếp khởi hành rời đi.

Tô Thấm nhìn thấy Lạc Lâm bình yên vô sự, vô cùng kích động, hai cô gái chưa từng kiến thức qua loại trường hợp này lập tức ôm chầm lấy nhau òa khóc.

Cố Đô thị.

Khi nhóm người Tô Mộc chạy tới nơi đây đã khoảng tám giờ sáng, nguyên bản hắn định rời đi, nhưng khi thấy bộ dáng chật vật của hai cô gái, nghĩ nghĩ quyết định ở lại nghỉ ngơi.

Sau khi tới khách sạn đặt phòng ở lại, để sáu người Đoạn Bằng ở mấy phòng bên cạnh, lúc này Tô Mộc mới liên hệ với Quan Vân Độ.

Chẳng qua Quan Vân Độ lại gọi điện tới trước.

Tô Mộc, hiện tại cậu ở địa phương nào? Còn nữa, cậu có chứng cớ trong tay sao?

Quan Vân Độ có chút lo lắng hỏi.

Tối hôm qua Quan Vân Độ gánh vác phiêu lưu rất lớn mới làm ra hành động kia, tới bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy usb, nhưng may mắn tối qua Hoàng Quang Minh cứu được phản đồ của câu lạc bộ, theo lời hắn cung khai hoàn toàn ăn khớp với lời nói của Tô Mộc, hiện tại chỉ cần lấy được usb là đại cục đã định.

Tô Mộc hiểu được chuyện này rất trọng yếu, vì vậy mới vội vàng chạy tới Cố Đô thị.

Quan thúc, hiện tại tôi đang ở Cố Đô thị, địa chỉ là… Là tôi đi qua tìm ngài? Hay là ngài phái người tới lấy?

Tô Mộc hỏi.

Không cần, hiện tại tôi trực tiếp đi qua, cậu cầm đồ vật chờ bên ngoài khách sạn, một lát tôi không xuống xe!

Quan Vân Độ nói.

Dạ!

Tô Mộc đáp.

Không bao lâu Tô Mộc lại nhận được điện thoại của Quan Vân Độ, liền đi tới một chiếc Hồng Kỳ ngừng ven đường. Đợi sau khi ngồi vào, hắn nhìn thấy Quan Vân Độ đã ngồi trong xe.

Quan thúc!

Tô Mộc cười nói.

Tô Mộc a, lần này cậu chọc ra một lỗ thủng không nhỏ cho tôi a!

Quan Vân Độ cười nói.

Thống lỗ thủng tốt thôi, nếu tôi không thống ra, sao có thể nhìn thấy Quan thúc bổ sung lỗ thủng kia đây.

Tô Mộc cười nói.

Cậu nha!

Quan thúc, usb đây, chỉ có phần này!

Tô Mộc đưa qua usb, vật này giữ trong tay hắn chỉ vô dụng, lưu trữ chẳng khác gì củ khoai lang phỏng tay, thà rằng nhanh chóng đưa ra.

Khi Quan Vân Độ tiếp nhân usb, tâm tình mới an tĩnh lại, xem như khối đá trong lòng đã rơi xuống đất. Có vật này, chuyện hắn làm đêm qua sẽ không còn ai để ý.

Thế nào? Có muốn ăn cơm trưa với Quan thúc hay không? Quan Ngư biết cậu đang ở đây, còn ồn ào đòi tới đây đâu. Nếu không phải ngày mai con bé cần khai giảng, chiều nay phải bay trở về, tôi cũng sẽ mang con bé đi theo.

Quan Vân Độ nói.

Không sao, Quan thúc, để tôi nhắn tin cho Quan Ngư để cô bé trực tiếp quay lại thủ đô đi, cuối tuần tôi sẽ đi thủ đô thăm nàng, vừa lúc tôi cần đi thủ đô một chuyến.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Tốt lắm, lúc đi cẩn thận một chút! Sau này nếu tới tây bắc, nhớ kỹ phải báo cho Quan thúc biết một tiếng, miễn phát sinh chuyện như vậy lần nữa!

Quan Vân Độ nói.

Hiểu được!

Quan Vân Độ rất nhanh liền rời đi, Tô Mộc biết hắn bề bộn nhiều việc, kế tiếp Quan Vân Độ sẽ chiếm quyền chủ động trong hội nghị thường ủy tỉnh. Đã xảy ra chuyện như thế, nếu không vạch trần làm cho sự tình trong sáng, chức phó chủ tịch thường vụ tỉnh của hắn thật quá thất bại! Nhắc tới Quan gia đang ở tây bắc, cũng không hi vọng nơi này xuất hiện náo động.

Lần này có thể thả lỏng.

Bây giờ Tô Mộc thật sự cảm thấy uể oải mệt mỏi, vì vậy sau khi thả lỏng, tâm tình của hắn cũng thoải mái hơn. Nghĩ tới hai cô gái trong phòng, hắn liền đi trở về. Đợi gõ cửa vào phòng, lại phát hiện chỉ còn lại Tô Thấm, mà Lạc Lâm vắng mặt nơi này.

Lạc Lâm đâu?

Tô Mộc đặt loại phòng lớn muốn cho hai cô gái ở thoải mái hơn một chút, nhưng lẽ ra lúc này Lạc Lâm phải ở trong phòng nghỉ ngơi, tại sao lại vắng mặt đây?

Lạc Lâm quay về tắm rửa, một lát sẽ đi qua.

Tô Thấm cuộn tròn trong lòng Tô Mộc, cả hai ngồi trên sô pha, bức màn che kín cửa sổ tạo nên cảm giác khép kín ấm áp.

Tô Mộc, hôm qua may mắn có anh, nếu không có anh, em thật không biết phải làm sao? Nói đi, anh muốn em làm sao báo đáp anh, chỉ cần anh nói ra, em đều thỏa mãn anh!

Tô Thấm cười tủm tỉm nói.

Sau khi tắm rửa, hiện tại tinh thần lẫn thể xác Tô Thấm thật sảng khoái. Trước đó tuy nàng sợ hãi, nhưng từ khi Tô Mộc xuất hiện triển khai một loạt động tác, ngược lại nàng không còn khủng hoảng mà càng thêm sùng bái hắn.

Đây là Tô Mộc!

Tô Mộc chẳng những có quyền nói chuyện thật lớn trong tỉnh Giang Nam, cho dù tới tỉnh Thiểm Tây hắn vẫn có thể hô mưa gọi gió.

Đây là nam nhân của nàng!

Nghĩ tới đây, Tô Thấm cảm giác toàn thân lâng lâng, có ý nghĩ hòa tan thành một thể với Tô Mộc, muốn vĩnh viễn bảo trì tình cảm xúc động này.

Báo đáp? Vậy tới đi!

Tô Mộc nói xong vỗ vỗ đùi, ý nói hắn mệt mỏi, muốn nàng matxa cho hắn.

Ai ngờ Tô Thấm nhìn thấy động tác của hắn, đôi mắt xoay chuyển, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, trực tiếp cúi đầu thật thuần thục cởi quần của hắn, nháy mắt Tô Mộc cảm giác mình tiến vào một địa phương ướt át ấm áp.

Thống khoái!

Thoải mái!

Hưởng thụ!

Tô Mộc vốn không nghĩ tới chuyện này, chỉ vì Tô Thấm hiểu lầm ý hắn. Nhưng làm như vậy hắn cũng hoàn toàn không muốn cự tuyệt chút nào.

Chỉ là lực đạo hơi nhỏ, nếu có chút lực, sẽ càng thêm hoàn mỹ!

Tô Mộc cảm thụ khoái cảm, nhịn không được theo bản năng rên rỉ nói.

Lực đạo nhỏ?

Cần thêm sức?

Đôi mắt Tô Thấm chuyển động, khóe môi tươi cười, đã biết anh thích chơi trò này, nam nhân đều thích như vậy. Một lãnh đạo đài truyền hình, một phóng viên nổi tiếng, hai cô gái cùng nhau hầu hạ, chỉ tưởng tượng cảnh như thế cũng làm người mê mệt.

Tô Mộc có thể cảm giác được Tô Thấm hơi có chút tạm dừng, vừa định hỏi thăm là chuyện gì xảy ra, ai ngờ Tô Thấm đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười, lập tức đi sang bên cạnh lấy ra một chiếc khăn lụa như làm ảo thuật.

Chuyện gì đây? Em muốn làm gì?

Tô Mộc hiếu kỳ hỏi:

Chẳng lẽ em muốn chơi trò S hay trò M sao? Không phải đâu, tiểu Thấm Thấm, từ khi nào khẩu vị của em biến thành nặng như vậy! Nhưng cho dù muốn buộc em, sợi dây lụa kia có phải hơi ngắn hay không a?

Đang miên man suy nghĩ gì đây?

Tô Thấm nói xong đi tới, đứng sau lưng Tô Mộc, lấy dây lụa che lại đôi mắt của hắn.

Đừng nhúc nhích, không được gỡ xuống, nếu không người ta không quản anh nữa!

Được, nghe lời em!

Tô Mộc cười nói, hắn chưa từng thử qua cảm giác như thế, cảm thụ cảm giác bùng nổ đầy sảng khoái, ngẫm lại cũng cảm thấy thật kích động.

Đi theo em!

Tô Thấm lôi kéo Tô Mộc, kéo hắn đi vào phòng ngủ để hắn ngồi lên giường, nàng còn chưa kịp phản ứng thì chuông cửa vang lên.

Là Lạc Lâm!

Tô Mộc nghĩ vừa rồi Tô Thấm nói Lạc Lâm sẽ đi qua, chợt rùng mình, định đưa tay kéo khăn lụa xuống.

Nhưng lại bị Tô Thấm ngăn trở.

Tô Thấm ghé vào bên tai hắn, thì thầm:

Anh không phải e ngại lực đạo không đủ sao? Đợi một chút, thử xem hai lần lực đạo như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.