Người có lúc thăng lúc trầm, trăng có lúc tròn lúc khuyết. Lời này đã nói rõ tất cả.
Mười lăm tháng tám, đêm Trung Thu, là một ngày cả nhà đoàn tụ. Ai cũng biết hôm nay là náo nhiệt nhất, nhưng cũng rất ít người có thể biết được, thật ra so với ngày mười lăm tháng tám, buổi tối mười bốn tháng tám mới là dằn vặt nhất.
Nếu như nói hôm nay mười bốn tháng tám, người nên trở về vẫn chưa về, điều này đối với người nhà mà nói, thật sự là một loại thống khổ vô hình. Bởi vì lúc này nếu như không có biện pháp trở về, có ý nghĩa là cơ hội có thể trở về sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Ngô Thanh Nguyên không có con nối dõi sao? Đương nhiên là có! Chỉ rất đáng tiếc là, con hắn là quan ngoại giao của quốc gia, quanh năm ở bên ngoài. Cuộc sống như thế, có thể gọi điện thoại về đã là trân quý lắm. Về phần thật sự trở về đoàn tụ, điều đó hiển nhiên là không có khả năng. Không có người nào thật sự biết, Ngô Thanh Nguyên mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đối với chuyện con trai có thể trở về, cũng vô cùng chờ đợi.
Chỉ là một người quyết chí trở thành Bộ trưởng bộ Ngoại Giao ưu tú nhất, làm sao có thể trong khi tuổi đang độ thịnh nhất của cuộc sống, trầm mê ở trong nhi nữ tình trường như vậy?
Cho nên hai lão già Ngô Thanh Nguyên và Điền Trinh hàng năm đều trôi qua như vậy!
Cho dù trong nhà để rất nhiều lễ vật, nhưng nếu như nói đến vui sướng, khoái hoạt sao? Cũng bởi vì như vậy, trong tối ngày mười bốn tháng tám, Ngô Thanh Nguyên càng nghĩ càng ngủ không yên.
Cũng chính vào lúc này, Ngô Thanh Nguyên thật không ngờ Trịnh Kinh Luân lại nói muốn đi qua. Đồng thời còn nói Tô Mộc cũng đến kinh thành, hai người sẽ cùng nhau đến, nói là muốn giúp đỡ lão sư quét sạch những lễ vật kia. Điều này bảo Ngô Thanh Nguyên làm sao không vui vẻ cho được?
Môn sinh trong cả đời Ngô Thanh Nguyên lại trải khắp thiên hạ. Nhưng người thật sự khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo hơn nữa có thể lấy ra được, ở trong lòng hắn cũng không nhiều. Bởi vì những người còn lại ở trong lòng Ngô Thanh Nguyên, cũng không phải là loại người có thể nhìn được đại cục. Có thể kế thừa phương diện y bát, lý luận của hắn là Trịnh Kinh Luân. Mà nói đến phương diện kỹ thuật lưu diễn, hắn lại nhìn trúng chính là Tô Mộc. Nếu như nói Tô Mộc đi không phải là con đường quan trường kia, Ngô Thanh Nguyên thật sự muốn để Tô Mộc đi theo hắn nghiên cứu kinh tế học.
Ngô Thanh Nguyên vui vẻ, Điền Trinh tất nhiên cũng vui vẻ.
Cho nên khi chuông cửa vang lên, Điền Trinh đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, đi ra mở cửa phòng. Đứng ở phía ngoài chính là Trịnh Kinh Luân và Tô Mộc. Hai người thấy Điền Trinh ra mở cửa, tất cả đều khom người nói:
Sư nương mạnh khỏe!
Vào đi!
Điền Trinh cười nói.
Không quan tâm là Trịnh Kinh Luân và Tô Mộc, đều tạm thời có suy nghĩ mà đến đây. Cho nên trên tay thật ra không mang theo lễ vật gì quý trọng. Trịnh Kinh Luân cầm hai chai rượu đế. Trong tay Tô Mộc lại cầm mấy hộp trà. Nhưng cho dù là như vậy, sau khi bị Điền Trinh nhìn thấy, cũng cảm thấy không vui vẻ gì.
Các cháu nói các cháu có thể tới là được. Tại sao còn cầm theo đồi đến đây vậy? Chẳng lẽ không biết, nơi này chính là nhà của các cháu sao? Cũng không phải mỗi lần đều cầm lễ vật đến đây. Nếu như thật sự lại cầm lễ vật tới, lần sau cũng không cần tới nữa.
Điền Trinh nói.
Sư nương, nghe lời sư nương nói, vẫn là chúng con không hiểu chuyện. Nhưng dù sao cũng phải cầm ít đồ qua hiếu kính ngài và lão sư chứ. Lại nói, hắc hắc, chúng con đây là dùng nhỏ đổi lớn. Đợi một lát nữa, đến khi chúng con đi, con dự tính lấy một chiếc xe. Lần này con qua, cũng không chuẩn bị lễ vật gì, tính chờ dọn sạch toàn bộ nhà kho từ chỗ của lão sư đây!
Tô Mộc đi lên trước cười đùa nói.
Thần thái như vậy, giọng điệu như vậy, cũng chỉ có Tô Mộc có thể làm ra được. Nếu đổi lại là Trịnh Kinh Luân với tầm tuổi này, cho dù bảo hắn làm ra loại chuyện nũng nịu này, hắn cũng không dám làm cũng không thể làm, lại không biết làm.
Cho nên Điền Trinh nhìn thấy Tô Mộc, thật lòng rất vui vẻ.
Chỉ giỏi mồm mép. Không biết có bao nhiêu khuê nữ bị con chinh phục. Được rồi, lão sư của các con đang ngồi chờ ở bên trong vườn hoa. Trước nói rõ, không cho phép uống nhiều.
Điền Trinh dặn dò.
Sư nương, ngài cho dù không nói, chúng con cũng không có khả năng để lão sư uống nhiều.
Tô Mộc cười nói.
Biết là tốt rồi!
Điền Trinh nói xong liền đi về phía phòng bếp, chuẩn bị đem đĩa lạc bưng ra. Quen thuộc với quan hệ thầy trò này, Điền Trinh biết chỉ cần có vài hạt lạc, bọn họ có thể trò chuyện tới sáng.
Đương nhiên phần nhiều thời gian là đám người Tô Mộc ăn uống, Ngô Thanh Nguyên ngồi cùng.
Ngô Thanh Nguyên ở chính là một biệt thự. Ngôi biệt thự này đã được Ngô Thanh Nguyên mua lại, phong cảnh ưu nhã không nói, chủ yếu nhất chính là có một vườn hoa nhỏ. Ở trong đêm mười bốn này, nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, vừa uống rượu vừa ngắm trăng, thật sự là chuyện hưởng thụ không tệ.
Điền Trinh thật ra đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn ngon.
Rượu là rượu ngon, mao đài!
Rau là rau nhà, rất thơm!
Lão sư!
Trịnh Kinh Luân và Tô Mộc đứng ở trước người Ngô Thanh Nguyên, không có bất kỳ điểm thất lễ nào, dứt khoát cung kính cúi đầu. Cái chào khom người này thật sự là chân thành. Cổ ngữ có câu mây trời đất vua thân thầy. Có thể đem thầy đặt ở địa vị như vậy, đủ để thấy địa vị tôn sùng đối với người thầy. Trên thực tế không quan tâm là Trịnh Kinh Luân hay Tô Mộc, có thể đứng ở chỗ này, tất nhiên đều chân thành biểu đạt sự cám ơn của mình.
Người có thể lọt vào tầm mắt của Ngô Thanh Nguyên, sao có thể là loại người lòng muông dạ thú!
Không thể nói đệ tử Ngô Thanh Nguyên dạy dỗ trong cuộc đời này, tất cả đều tôn sùng biết ơn thầy. Nhưng người dám ở trước mặt Ngô Thanh Nguyên càn rỡ, lại thật sự không có. Ngô Thanh Nguyên nhìn thấy hai đệ tử mình thưởng thức nhất này, mỉm cười gật đầu.
Khó mới có được người có lòng như các con. Muộn thế này còn biết đến thăm lão đầu ta. Được rồi, các con đều không phải là người ngoài, sau khi ngồi xuống tự mình bắt đầu rót rượu uống đi. Buổi tối như vậy, mặc dù lão sư không thể uống, nhưng Tô Mộc phải uống cùng sư huynh con.
Ngô Thanh Nguyên cười nói.
Vâng, lão sư.
Tô Mộc nói.
Lão sư, ngài thật bất công. Để Tô Mộc uống cùng con, vậy con còn có thể đứng dậy được sao?
Trịnh Kinh Luân sau khi ngồi xuống cười nói.
Tửu lượng của Tô Mộc mọi người bên trong đã không phải là bí mật gì. Bày trên cái bàn này là hai bình mao đài. Chỉ cần Tô Mộc muốn, sau khi uống vào chắc chắn sẽ không có bất kỳ di chứng nào. Đừng nói là say, sợ rằng chỉ là làm trơn cổ họng.
Ha ha!
Ba thầy trò cùng cười ha hả.
Đợi đến khi lần lượt ngồi xuống, ba người liền bắt đầu tùy ý trò chuyện giết thì giờ. Điền Trinh bưng đĩa lạc qua, sau đó cũng mỉm cười ngồi xuống. Đối với Trịnh Kinh Luân, Tô Mộc, bà thật sự không nhất thiết phải quá khách khí.
Tô Mộc bây giờ đã rời khỏi kinh thành rất xa. Phải biết rằng trước đây, thời điểm ở Giang Đại, mỗi ngày Tô Mộc đều sẽ đi tới nhà Ngô Thanh Nguyên đưa tin một chuyến. Điền Trinh đối với hắn cũng giống như con của mình.
Tô Mộc, con khám cho sư nương đi. Gần đây bà ấy luôn cảm giác ngủ không yên, có phần mất ngủ.
Ngô Thanh Nguyên cười nói.
Sư nương, để con xem.
Tô Mộc vươn tay ra, bấm lấy cổ tay Điền Trinh, cố ý làm ra tư thế xem mạch, nhưng thật ra quan bảng đã sớm bắt đầu vận chuyển. Theo quan bảng vận chuyển, tình hình về Điền Trinh đều hiện ra rõ ràng.
Bệnh không tiện nói thật sự hiện lên là mất ngủ!
Sư nương, ngài thật sự có chút mất ngủ. Chỉ có điều không cần lo lắng. Đây không phải là bệnh nặng gì. Chỉ là gần đây ngài hơi mệt mà thôi. Chỉ cần con xoa bóp cho ngài, bảo đảm tối hôm nay ngài có thể ngủ ngon giấc.
Tô Mộc cười nói.
Thật sự thần kỳ như vậy sao?
Điền Trinh hiếu kỳ nói. Bà không giống như Ngô Thanh Nguyên. Bà không biết Tô Mộc còn hiểu thuật xoa bóp của Trung y.
Đúng vậy, chính là thần kỳ như vậy.
Tô Mộc tự tin nói.
Tốt lắm, vậy sư nương phải thử xem mới được!
Điền Trinh ngạc nhiên nói.
Khi Tô Mộc bắt đầu đứng sau lưng Điền Trinh, hai tay ấn lên trên đầu Điền Trinh, bắt đầu làm ra tư thế xoa bóp, năng lượng bên trong quan bảng đã bắt đầu rót xuống toàn thân từ trên xuống dưới. Năng lượng này quét sạch bệnh tật bên trong cơ thể của Điền Trinh, giải trừ căn bệnh trên người Điền Trinh.
Điền Trinh sở dĩ mất ngủ, thật ra phần nhiều chính là bởi vì tinh thần bà căng thẳng. Là nguyên nhân gì để cho tinh thần bà trở nên như vậy, Tô Mộc không biết. Nhưng Tô Mộc lại có thể giảm bớt sự căng thẳng tinh thần này.
Thật sự rất thoải mái!
Sau khi hai tay của Tô Mộc rời khỏi đầu, Điền Trinh nhất thời cảm giác được thân thể trở nên thoải mái hơn. Giống như bên trong thân thể có tạp chất, thoáng cái tất cả đều bị loại ra ngoài.
Đã nói với bà, Tô Mộc rất hiểu y thuật!
Ngô Thanh Nguyên cười nói.
Lão sư, ngài cũng không nên nói sư nương. Ngài cũng vậy. Thân thể là của mình, không nên liều mạng như vậy. Có chuyện gì, đệ tử ra sức cho ngài. Sau này mỗi lần con đến kinh thành, đều sẽ tới giúp đỡ ngài và sư nương điều dưỡng thân thể. Không dám nói gì tới chuyện kéo dài tuổi thọ, nhưng có thể bảo đảm trong thân thể các ngài không có bệnh.
Tô Mộc cười nói.
Vậy thì tốt!
Ngô Thanh Nguyên cười to nói.
Bởi vì nhạc đệm nho nhỏ này, bầu không khí nơi này trở nên hài hòa hơn. Tô Mộc cũng không dừng lại ở chỗ này quá lâu. Bởi vì lúc này đã hơn mười một giờ. Dù sao sức khỏe của Ngô Thanh Nguyên cũng không tốt. Thức đêm quá khuya, không có lợi cho sức khỏe.
Chỉ có điều đợi đến khi Tô Mộc rời đi, cũng không phải đi tay không. Ngoại trừ Ngô Thanh Nguyên lấy ra cho hắn một vài thứ người khác đưa tới, quan trọng nhất chính là mấy bài viết.
Mấy bài viết này đều là thứ Ngô Thanh Nguyên gần đây đang nghiên cứu, là tài liệu không lưu truyền ra ngoài, cũng nhất định không có khả năng lưu truyền ra ngoài. Điều Tô Mộc phải làm đó là nghiên cứu thật tốt mấy bài viết này, sau đó đưa ra giải thích của mình. Về phần nói đến chuyện cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước này, Ngô Thanh Nguyên rõ ràng đã biết. Bởi vì trong mấy bài viết này có ba trang đều là trình bày và phân tích cái này.
Cũng đúng. Chuyện như vậy, Ngô Thanh Nguyên muốn biết, thật sự không có bất kỳ khó khăn nào. Tô Mộc biết, Ngô Thanh Nguyên cho bản thân mình mấy bài viết như vậy, là muốn mình không đánh trận chiến không nắm chắc.
Quan trọng hơn chính là, Tô Mộc có thể nhìn ra, chuyện cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước được đặt lại huyện Hoa Hải này, Ngô Thanh Nguyên tuyệt đối đã giúp một chút. Nếu không Trịnh Kinh Luân không có khả năng làm được thành công như vậy.
Tô Mộc, tâm tư của lão sư cậu có thể hiểu chưa?
Trịnh Kinh Luân đứng ở trước chiếc xe, thản nhiên nói. Trên chiếc xe này chứa đồ, tất cả đều cho Tô Mộc. Hắn tất nhiên sẽ không cần.
Sư huynh, em biết!
Tô Mộc nói.
Biết là tốt rồi. Đi thôi, sau khi đưa anh trở về, chiếc xe này cậu lái đi.
Trịnh Kinh Luân cười nói.
Vâng, sư huynh!
Tô Mộc cung kính nói.
Bên trong biệt thự.
Ngô Thanh Nguyên nhìn theo chiếc xe kia cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt nở nụ cười đầy tự tin và thỏa mãn.
Kinh luân có một không hai, chí tôn Tô Mộc, hi vọng sư huynh đệ các con có thể hiểu rõ khổ tâm của thầy.