Quan Bảng

Chương 664: Chương 664: Đến chính quyền thành phố thưa kiện.




Chương 666: Đến chính quyền thành phố thưa kiện

- Lão ca, lão ở đây làm gì vậy? Trời nóng như vậy, đứng ở chỗ này không thoải mái, chúng ta qua chỗ râm mát kia hạ nhiệt đi?

Chu Phụng Tiền cười nói, vung tay đưa ra một điếu thuốc. Bởi vì ngón tay Mã Văn Xương rõ ràng vàng khè, đây rõ ràng là dấu hiệu của kẻ nghiện thuốc. Còn Chu Phụng Tiền mặc dù hiện tại đã bị nghiêm khắc khống chế số lượng thuốc lá, nhưng cái này cũng là thói quen của hắn, nếu thoáng cái chặt đứt thật sự không chịu được.

Cho nên Chu Phụng Tiền mới có thể thống khoái lấy ra một điếu thuốc.

Còn Mã Văn Xương thì sao? Hắn nhìn lướt qua điếu thuốc đưa tới, có chút kỳ quái, loại thuốc lá thơm như vậy hắn chưa từng nhìn thấy. Nhưng ý nghĩ như vậy đã rất nhanh đặt sang một bên, nhìn Chu Phụng Tiền hỏi.

- Các ngươi là ai? Tại sao tới thôn Thượng Hà chúng ta? Có phải các người từ huyện Hoa Cổ phái tới không?

- Huyện Hoa Cổ? Cái gì phái tới. Tôi nói này lão ca, với số tuổi của tôi, có ai còn phái tôi tới đây làm việc? Chúng tôi chính là đi ngang qua nơi này, muốn tìm một chỗ uống nước mà thôi.

Chu Phụng Tiền cười nói:

- Có thật không?

- Thật sự chỉ là như vậy?

Mã Văn Xương hồ nghi nói.

- Còn có thể sai sao? Lão không tin tôi sao? Chẳng lẽ lão cho là mấy người chúng tôi, có thể gây khó dễ với người của thôn Thượng Hà được sao? Nếu đánh nhau, chúng tôi có thể đánh được các người sao?

Chu Phụng Tiền cười nói.

Chính là tiếng cười như vậy, khiến cho nghi ngờ của Mã Văn Xương đối với bọn người Chu Phụng Tiền đều tiêu tan hết. Đúng vậy, Chu Phụng Tiền già như vậy, Quan Ngư còn là cô bé mới lớn, đội hình của bốn người này thật sự không đặt vào trong mắt Mã Văn Xương. Hơn nữa đội hình như vậy, nhìn thế nào cũng không giống từ bên huyện Hoa Cổ phái tới. Không nhìn thấy buổi sáng Hạ Tiểu Xuyên khí diễm lớn lối thế nào sao? Cho dù phái tới, cũng nên phái người cứng cỏi như vậy đến chứ.

- Uống nước đúng không? Không thành vấn đề, bên kia có để phích nước nóng, có nước trà đã pha, nếu lão không chê, hai anh em chúng ta qua đó ngồi một chút.

Mã Văn Xương đưa tay chỉ một cây đại thụ bên cạnh.

- Được, tới liền!

Chu Phụng Tiền cười tủm tỉm nói.

Ở bên này hai lão nhân ngồi dưới cây đại thụ bắt đầu hàn huyên. Bên kia Hạ Sơn đã xuất hiện trong chính quyền thành phố, đứng trong phòng làm việc của phó thường vụ thành phố Giang Duẫn Trí. Sau khi hắn kể lại chuyện đã xảy ra buổi sáng, thêm dầu thêm mỡ vào trong, vẻ mặt vẫn tức giận bất bình.

- Giang thị trưởng, ngài bình luận phân xử cho tôi, Tô Mộc rút cuộc là muốn làm gì? Chỉ là một chút chuyện nhỏ, có cần căng thẳng như vậy không? Đây không phải là ảnh hưởng tới cục diện hài hòa hiện tại sao? Hơn nữa hóa chất Húc Thịnh cũng là xí nghiệp ngài tự mình nâng đỡ, hôm nay thoáng cái bị bắt đi nhiều công nhân như vậy, nhà máy muốn vận chuyển bình thường cũng không có cách nào, ngài nói chuyện này phải làm sao đây.

Hạ Sơn gấp gáp nói.

Giang Doãn Trí yên lặng ngồi phía sau bàn làm việc. Đốt một điếu thuốc, nghe Hạ Sơn báo cáo, hai mắt khẽ nheo thành một đường thẳng. Nói thật Hạ Sơn là người như thế nào, Giang Doãn Trí biết rất rõ. Hắn hiểu lời nói của Hạ Sơn tuyệt đối có khuyếch đại mấy phần. Rõ ràng là một việc rất nhỏ, từ trong miệng hắn nói ra chính là biến thành một đại phiền toái.

Nhưng bất kể khuyếch đại thế nào, chuyện Tô Mộc bắt người của hóa chất Húc Thịnh là không sai.

Hơn nữa hai ngày qua, Giang Doãn Trí cũng có nghe nói đến chuyện này. Chỉ có điều hắn không để trong lòng, cho rằng chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, lật không nổi cuộn sóng, bây giờ xem ra không phải như vậy.

- Hạ Sơn, hóa chất Húc Thịnh rốt cuộc có khuyết điểm hay không?

Giang Doãn Trí hỏi.

- Giang thị trưởng, tôi lừa gạt ai chẳng lẽ còn có thể lừa ngài sao? Ngài cũng biết, hóa chất Húc Thịnh sẽ có những khuyết điểm, nhưng không đến nỗi làm ra chuyện không tuân theo kỷ cương. Hơn nữa cho dù hóa chất Húc Thịnh thật sự có chuyện, cũng nên do người của huyện Hoa Cổ chúng ta đi điều tra không phải sao. Tại sao người của quản ủy hội khu Cao Khai lại ra mặt? Bọn họ rõ ràng là vượt quyền!

Hạ Sơn tức giận nói.

Nghĩ đến thái độ buổi sáng của Tô Mộc, luồng tà hỏa trong lòng Hạ Sơn lại bốc lên. Phải biết rằng trong số huyện trưởng ở thành phố Cổ Lan, người dám nói chuyện với Giang Doãn Trí như vậy không có mấy người, Hạ Sơn tuyệt đối là một trong số đó. Bởi vì Hạ Sơn là người đứng về phía Giang Doãn Trí sớm nhất, quan hệ giữa hai người cũng tương đối không đơn giản. Nếu như không phải vì nguyên nhân này, Hạ Sơn làm sao dám tố cáo như vậy trước mặt Giang Duẫn Trí.

Hạ Sơn biết, Giang Doãn Trí bất kể là vì công hay là vì tư, cũng sẽ đứng ra nói chuyện.

Quả nhiên sau khi Hạ Sơn dứt lời, Giang Doãn Trí lãnh đạm nói:

- Nếu như vậy, vậy hãy để cho Tô Mộc tới đây một chuyến, có lời gì hai người trực tiếp nói rõ là được, chuyện này cứ như vậy mà giải quyết. Dù sao bây giờ làm việc gì cũng chú trọng hài hòa, bất luận kẻ nào chỉ cần dám phá hỏng hài hòa, tuyệt đối sẽ không cho phép.

- Cám ơn Giang thị trưởng.

Hạ Sơn cười nói.

Hạ Sơn nhìn Giang Doãn Trí bắt đầu phân phó thư ký, kêu Tô Mộc tới đây, tảng đá treo trong lòng lặng lẽ rơi xuống. Tô Mộc, ngươi là chủ nhiệm quản ủy hội, ta không có cách nào bắt ngươi, nhưng ta không có biện pháp, cũng không có nghĩa là Giang thị trưởng không có cách nào thu thập ngươi. Chỉ cần ngươi thả Hạ Tiểu Xuyên ra, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt. Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi không nể mặt ta sẽ có hậu quả như thế nào.

Cho đến lúc này Hạ Sơn cũng không biết, lúc này người bị bắt giam thẩm vấn cũng không phải chỉ có Hạ Tiểu Xuyên, còn có đệ đệ của hắn Hạ Hà, đồng dạn cũng bị giam bên trong phân cục công an khu Cao Khai, tiến hành hỏi thăm.

Tòa nhà thị ủy.

Hiện giờ Tô Mộc đang đứng trước mặt Lý Hưng Hoa, Lý Hưng Hoa không biết Tô Mộc làm sao lại trở về nhanh như vậy, khi Tô Mộc xuất hiện ở phòng làm việc, ánh mắt của hắn thoáng có chút kinh ngạc.

- Làm sao cậu lại trở lại nhanh như vậy?

Lý Hưng Hoa hỏi.

- Bí thư, tôi cũng muốn chờ thêm mấy ngày, nhưng chuyện này là không có cách nào. Bên khu Cao Khai xảy ra một số chuyện, nếu tôi không trở lại, đoán chừng ngài lại bắt đầu bận rộn.

Tô Mộc nói.

- Tiểu tử thúi này, cũng biết chọc ra phiền toái cho tôi, nói đi, xảy ra chuyện gì?

Lý Hưng Hoa hỏi.

Sau khi Lê Cường rót chén trà cho Tô Mộc, liền lui ra ngoài. Tô Mộc nhìn Lê Cường, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu. Lê Cường so với Cố Lễ không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Bên cạnh Lý Hưng Hoa cũng chỉ có người như vậy đi theo, mới có thể bình an vô sự. Nếu tiếp tục để cho Cố Lễ làm thư ký, đoán chừng không đến mấy ngày, mọi người ở thành phố Cổ Lan đều sẽ bị Cố Lễ đắc tội. Đến lúc đó Lý Hưng Hoa, thật sự là người cô đơn rồi.

Nghe thấy câu hỏi của Lý Hưng Hoa, hai đầu lông mày Tô Mộc liền lóe ra vẻ ngưng trọng:

- Bí thư, chuyện là như vậy...

Theo báo cáo của Tô Mộc, vẻ mặt Lý Hưng Hoa từ từ ngưng trọng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bên trong khu trực thuộc của mình lại phát sinh chuyện như vậy. Nếu như chỉ có lời nói của Tô Mộc, Lý Hưng Hoa có lẽ còn có chút hoài nghi. Nhưng phải biết rằng những tấm hình trên bàn làm việc của hắn hiện giờ, đã nói rõ vấn đề, đây rõ ràng là hóa chất Húc Thịnh làm xằng làm bậy.

Ngươi nói các ngươi oan uổng, nếu các ngươi oan uổng, tại sao con sông lại biến thành như vậy? Trước kia nước sông trong suốt, hiện tại chẳng lẽ các ngươi mắt mù sao? Không nhìn thấy chuyện gì xảy ra sao?

Ngươi nói các ngươi oan uổng, nếu oan uổng tại sao trường tiểu học lại bị các ngươi hủy thành như vậy? Nhất là những vết dầu trên tường còn chói mắt như vậy. Nếu đây là trường học của con các ngươi, các ngươi có yên tâm không?

Ngươi nói các ngươi oan uổng, nếu thật sự oan uổng, số rác thải công nghiệp kia phải giải thích thế nào đây? Đây là người của thôn Thượng Hà, tự lái xe kéo rác thải công nghiệp đổ lên ruộng đất trong thôn sao? Nói ra người nào sẽ tin tưởng?

Vừa lật xem những tấm hình, trong đầu Lý Hưng Hoa Đại cũng bắt đầu cấp tốc chuyển động.

Phải biết rằng Lý Hưng Hoa là từ nơi khác đến đây, mặc dù trong thời gian này, có chút ít tiến triển đối với việc nắm quyền ở thành phố Cổ Lan, nhưng nói chính xác, Lý Hưng Hoa vẫn ở vào yếu thế. Mà yếu thế này ở trong khu huyện phía dưới, biểu hiện lại càng rõ ràng. Lý Hưng Hoa vốn cũng không phải người ở thành phố Cổ Lan, làm sao có thể có được quyền uy lớn mạnh trong lòng các đầu lĩnh ở khu huyện?

Nhưng nếu Lý Hưng Hoa không phải là bí thư thị ủy, người ta càng không để mắt đến hắn.

Trong các khu huyện, nơi gần thành phố Cổ Lan nhất là huyện Hoa Cổ, chính là một cây gai trong lòng Lý Hưng Hoa. Tình huống ở huyện Hoa Cổ, Lý Hưng Hoa cũng biết rõ, bởi vì bí thư huyện ủy huyện này đã đến đây báo cáo công việc khi hắn tiền nhiệm, biểu thị ý tứ muốn đứng về phía hắn, ngay lúc đó Lý Hưng Hoa cũng không chần chờ, liền trực tiếp tiếp nhận.

Nhưng sau khi tiếp nhận, kết quả thế nào? Huyện Hoa Cổ vẫn nắm giữ trong tay huyện trưởng Hạ Sơn, bí thư huyện ủy Triệu Tịnh vẫn không có cách nào nắm giữ cục diện. Chuyện như vậy khiến cho Lý Hưng Hoa thực sự căm tức, nhưng nhất thời không có cách nào giải quyết.

Hiện tại thì hay rồi, Hạ Sơn lại trực tiếp đưa chuyện này đến trong tay mình, nếu không vận hành, vậy chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng.

- Hóa chất Húc Thịnh, Hạ Hà, Hạ Sơn...

Trong lòng Lý Hưng Hoa rất nhanh quyết định chú ý, chuẩn bị mượn chuyện này, chỉnh đốn quan trường huyện Hoa Cổ, thuận tiện mở ra cục diện cho Triệu Tịnh, chế tạo ra bước ngoặt chuyển tiếp tốt hơn.

Tô Mộc đứng trong phòng làm việc, nhìn Lý Hưng Hoa từ từ xem hình, vẻ mặt âm tình bất định. Hắn biết hiện tại Lý Hưng Hoa nhất định đang suy nghĩ chuyện xa hơn, không chừng là làm thế nào đối phó huyện Hoa Cổ.

Làm quan đến hiện tại, Tô Mộc biết rõ hơn ai hết, rút dây động rừng là thế nào. Nhưng cơ hội giống vậy, Tô Mộc cũng không muốn bỏ qua, giao cho Lý Hưng Hoa, hắn chỉ đòi hỏi một câu trả lời công bằng, cho hơn tám trăm người của thôn Thượng Hà.

Cốc cốc!

Khi Lý Hưng Hoa đang xem hình, cửa phòng làm việc bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó thân ảnh Lê Cường đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.