Chương 1256: Dọa ngất
Không quan tâm là ở Thiên Triều hay ở nước ngoài, muốn khiến người ta kính sợ đối với anh, như vậy có một điểm rất quan trọng chính là anh có thể quyết định được chuyện gì của đối phương hay không. Quan hệ tám gậy tre cũng đánh không tới, kiên quyết không có khả năng nảy sinh cái gọi là lòng kính sợ. Cho dù anh có là tổng thống nước Mỹ, tôi chỉ là một nông dân trung thực bên trong Thiên Triều, thì tính sao? Tôi muốn gọi anh là gì thì gọi, anh có thể làm khó dễ được tôi sao? Anh đối với tôi không tạo thành mối quan hệ lợi hại, tôi dựa vào cái gì phải nảy sinh lòng sợ hãi đối với anh. Anh đã tính là cọng hành gì chứ?
Thật sự mà nói, thôn trưởng trong thôn đối với mỗi thôn dân thật ra có quyền phát biểu không tệ. Không có người nào dám động một chút là tranh cãi với thôn trưởng. Cái đó và tình hình trong quan trường hiện tại hoàn toàn tương đồng. Muốn khiến cho người ta sinh lòng kính sợ đối với anh, rất đơn giản, anh nắm giữ nón quan của đối phương, anh xem thử hắn có dám kiêu ngạo đối với anh hay không?
Nếu như không phải bởi vì vậy, Vương Tỳ cần gì phải đi tới lấy lòng Thang Khánh Á. Chẳng lẽ trong xương cốt Vương Tỳ chảy một máu nịnh nọt hay sao? Rất hiển nhiên là không phải!
Nếu như không phải Tô Mộc đối với quan trường huyện Hoa Hải hiện tại có quyền khống chế không ít, anh cho rằng Thang Khánh Á sẽ chủ động vội vàng chạy tới sao? Nực cười!
Hiệu trưởng, Tô huyện trưởng bọn họ đã tiến vào!
Ngay sau khi Vương Tỳ xuống xe, lão Hoàng bảo vệ đứng ở cửa đã đi vội tới nói. Hắn có thể lên làm bảo vệ, hoàn toàn bởi vì được Vương Tỳ chiếu cố. Cho nên chỉ cần Nhất Trung có chuyện gì lớn nhỏ, lão Hoàng đều sẽ báo cáo với Vương Tỳ, giống như hiện tại.
Nhanh lên!
Thang Khánh Á nhỏ giọng quát.
Hiệu trưởng, tôi thấy Tôn lão sư đi theo bên cạnh Tô huyện trưởng!
Lão Hoàng vội vàng nói.
Chính là một câu nói như vậy, sắc mặt Vương Tỳ và Thang Khánh Á đều bắt đầu phát sinh biến hóa. Thật không ngờ chuyện không muốn xảy ra nhất vẫn thật sự phát sinh. Lần này Tô Mộc đến Nhất Trung, thật sự chính là chỗ dựa cho Tôn Nhung Lệ. Hiện tại Tô Mộc đã đi vào phòng họp mấy phút. Nếu như thật sự dựa theo lệ cũ, hiện tại Tô Mộc đi ra cũng rất bình thường. Nếu để cho Tô Mộc đi như vậy, Vương Tỳ không phải sẽ suy sụp mà chết sao?
Thang trưởng phòng, chúng ta đi nhanh lên!
Vương Tỳ kêu.
Nói lời vô ích. Không đi nhanh thì làm sao?
Thang Khánh Á tức giận đỏ mặt. Hiện tại tâm tình hắn rất tệ, đâu còn để ý tới mặt mũi của Vương Tỳ.
Chỉ có điều đợi đến khi hai người này chạy tới phòng họp, vừa muốn đẩy cửa đi vào, lại phát hiện này cánh cửa đáng lẽ đóng chặt lại lặng lẽ mở ra. Sở Tranh xuất hiện ở cửa. Sau khi đảo mắt nhìn qua hai người, Sở Tranh không nhịn được nhíu mày.
Sở chủ nhiệm!
Thang Khánh Á vội vàng nói.
Thang trưởng phòng, các anh tới muộn!
Sở Tranh hờ hững nói. Từ khi thông báo đến bây giờ, dựa theo thời gian, Thang Khánh Á tuyệt đối phải sớm qua. Nhưng cho tới bây giờ hắn mới xuất hiện, thật sự khiến Sở Tranh cảm thấy phẫn nộ. Càng chưa nói hiện tại hai người này đầy mùi rượu. Điều này càng khiến Sở Tranh tức giận hơn.
Mùi rượu nồng như vậy, muốn che giấu là chuyện không thể. Cho nên khi hai người xuất hiện, trong nháy mắt, mọi người trong phòng họp đều ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ có điều bây giờ trên mặt bọn họ không lộ vẻ cung kính giống như trước đây. Ở trong mắt bọn họ hiện rõ vẻ khinh bỉ.
Sở chủ nhiệm, thật xin lỗi!
Thang Khánh Á ngầm đảo mắt bên trong phòng họp một lượt, sau đó đi tới trước mặt Tô Mộc, khom lưng nhỏ giọng nói:
Tô huyện trưởng, xin lỗi, tôi tới muộn!
Tô Mộc ngồi như vậy, thần sắc hoàn toàn không có chút gì không vui. Hắn đảo mắt nhìn qua Thang Khánh Á, khóe miệng cong lên.
Thang trưởng phòng, anh đi gì qua đây?
Ngồi xe!
Thang Khánh Á nói.
Từ phòng giáo dục huyện đến Hoa Hải Nhất Trung cần phải ngồi xe mất bao nhiêu thời gian?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Cái này. . .
Thang Khánh Á thật sự không rõ ràng lắm.
Anh không biết sao? Tôi có thể nói cho anh biết, mười phút! Tôi từ phòng giáo dục huyện bên kia qua, so với chỗ của anh còn xa hơn. Nhưng tôi đến đây đã sáu phút. Anh nói xem, tại sao anh lại tới chậm hơn tôi vậy?
Tô Mộc thản nhiên nói.
Tôi. . .
Thang Khánh Á thật sự không biết nên giải thích thế nào cho rõ. Chẳng lẽ nói mình trong lúc làm việc lại ra bên ngoài uống rượu, cho nên tới muộn. Nếu thật sự giải thích như vậy, chắc hẳn Tô Mộc sẽ lập tức bắt hắn lại.
Thang trưởng phòng, bữa trưa không tệ nhỉ? Uống rượu đúng không?
Tô Mộc đổi đề tài.
Có uống một chút.
Đã là tình trạng như vậy, Thang Khánh Á cũng không có khả năng giấu giếm. Vậy chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận.
Uống một chút? Anh với tình trạng như vậy, hẳn cũng phải nửa lít đi. Được lắm. Hiện tại đã là hai giờ bốn mươi phút chiều. Dựa theo thời gian, đã sớm vào giờ làm việc. Giờ làm việc lại uống nửa cân rượu, còn chỉ uống một chút. Thang trưởng phòng, nhà ăn của phòng giáo dục huyện các anh thật sự khiến tôi rất hâm mộ. Hôm nào, tôi cũng phải đi tới phòng giáo dục huyện các anh nếm thử mới được.
Tô Mộc lặng lẽ nói.
Thang Khánh Á nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh!
Vương Tỳ đứng ở phía sau, càng nơm nớp lo sợ hơn!
Từ từ!
Tô Mộc chán ghét đảo mắt qua khuôn mặt Thang Khánh Á, ngửi mùi rượu trên người anh ta thật sự rất buồn nôn. Người như vậy, Tô Mộc nói thêm nửa câu cũng cảm giác chán ghét. Cho nên hắn trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng đảo mắt qua.
Thang trưởng phòng, tác phong công tác của anh thật sự khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc. Chuyện ngày hôm nay, cũng thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Thật xin lỗi, làm phiền đến việc hai người cùng ăn. Nếu như chưa ăn no, hiện tại hai người vẫn có thể trở về tiếp tục ăn tiếp tục uống.
Tô Mộc nói xong lời này liền trực tiếp đi về phía cửa.
Sắp tới cửa, Tô Mộc đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Vương Tỳ đứng ở bên cạnh. Ánh mắt kia như có thể trực tiếp xuyên thủng tới tim, khiến Vương Tỳ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo mà trước đó chưa từng có.
Phó hiệu trưởng Trương Thành Công, một lát nữa anh đi tới văn phòng chính phủ huyện. Tôi muốn nghe anh cẩn thận báo cáo về công tác dạy học ở Hoa Hải Nhất Trung!
Vâng!
Trương Thành Công lớn tiếng nói.
Nói xong điều này, Tô Mộc liền trực tiếp rời khỏi phòng họp. Những người khác nhanh chóng đi với Tô Mộc ra ngoài, đưa tiễn. Bị Tô Mộc nói vậy, Thang Khánh Á lập tức sửng sốt, không ngờ đứng ngây người một chỗ, thật sự không bước nổi một bước.
Tại sao có thể như vậy được? Tại sao có thể như vậy được?
Sắc mặt Thang Khánh Á tái nhợt tự nói. Cho tới nay Thang Khánh Á làm quan đều cẩn thận từng li từng tí, thật vất vả chịu đựng đi đến vị trí như bây giờ. Nếu bởi vì chuyện này mà bị cách chức, Thang Khánh Á sẽ hối hận tới chết.
Vừa rồi, thần sắc Tô Mộc u ám như vậy, đừng thấy hắn không nổi giận. Còn không bằng dứt khoát nổi giận. Thang Khánh Á biết Tô Mộc nhất định đã ghi hận lên mình. Không ngờ mình khai trừ Tôn Nhung Lệ. Đây quả thực là hành động ngu xuẩn nhất. Tại sao trước đó không điều tra thật kỹ bối cảnh gia đình của Tôn Nhung Lệ trước.
Trong lúc công tác không đi làm, trái lại đi uống rượu!
Huyện trưởng đến anh còn chưa có mặt!
Chỉ chuyện như vậy đã đủ khiến Thang Khánh Á run sợ. Nghĩ đến ánh mắt Tô Mộc trước khi rời đi lạnh như băng, hắn càng nghĩ càng thấy sợ. Trong cảm giác sợ hai, thân thể bỗng nhiên run lên. Trong đầu dường như xuất hiện thêm một sự trùng kích mãnh liệt, không ngờ lập tức hôn mê.
Thang trường phòng, Thang trưởng phòng. Có ai không nhanh đến đây. Thang trưởng phòng hôn mê rồi!
Vương Tỳ nhìn Thang Khánh Á ngã xuống đất, nhất thời từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng lớn tiếng gọi. Hiện tại mặc dù hắn rất chán ghét Thang Khánh Á, cũng cảm thấy rất ủy khuất. Chuyện của Tôn Nhung Lệ rõ ràng chính là do Thang Khánh Á bảo hắn làm. Nếu bởi vì gánh nỗi oan ức này, vayạ Vương Tỳ sẽ chết oan uổng.
Nhưng bây giờ Thang Khánh Á té xỉu như vậy, Vương Tỳ không thể cái gì cũng không làm. Nếu như thật sự làm vậy, ngày tốt của Vương Tỳ cũng chấm dứt.
Tô Mộc tới đột ngột như vậy, lúc đi cũng không chú ý, trực tiếp giống như lúc tới, ngồi xe rời đi. Về phần chiếc xe của mình, dù sao có Tiêu Tiêu ở đó, fu thế nào cũng có thể lái trở về.
Mặc dù nói, từ đầu đến cuối Tô Mộc cũng không nói cho Tôn Nhung Lệ nửa câu, nhưng người ở chỗ này đều biết Tô Mộc đến là vì cái gì. Nếu như ngay cả chút năng lực lĩnh ngộ đó bọn họ cũng không có, bọn họ không xứng ngồi ở chỗ này.
Cho dù là Tôn Nhung Lệ hiện tại cũng có thể cảm giác được chuyện bắt đầu phát sinh biến hóa. Chỉ riêng lúc rời khỏi, thấy đám lãnh đạo trước đây nhìn thấy cô đều vênh váo tự đắc, hiện tại nhìn cô lại có vẻ lấy lòng như vậy, Tôn Nhung Lệ biết, chuyện của mình đã được Tô Mộc giải quyết xong. Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của Tôn Nhung Lệ sẽ hoàn toàn phát sinh thay đổi.
Mà tất cả đều là Tô Mộc cho cô!
Tô huyện trưởng, cảm ơn!
Tôn Nhung Lệ nói.
Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Không cần thiết phải như vậy. Vừa rồi không có làm cái gì cả.
Tô Mộc cười nói.
Không, tôi biết, anh đã làm quá nhiều. Tôi thật sự không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của tôi thế nào. Nếu không tôi mời anh ăn cơm?
Tôn Nhung Lệ nói.
Mời khách? Tốt, ăn ngay nói thật, buổi trưa hôm nay ăn còn chưa lo.
Tô Mộc cười nói.
Vậy tôi lại mời anh ăn là được!
Tôn Nhung Lệ nói.
Được!
Tô Mộc cười gật đầu, bảo Đoạn Bằng lái xe dừng xe ở ven đường, sau đó nói:
Tiêu Tiêu chắc hẳn ở phía sau. Cô trực tiếp liên hệ với cô ấy. Tôi còn có việc, sẽ không tiễn cô về được!
Không cần, không cần, tôi có thể tự mình trở về!
Tôn Nhung Lệ vội vàng nói.
Đợi đến khi Tôn Nhung Lệ xuống xe, lúc này Tô Mộc mới bắt đầu lái về phía trước. Chỉ có điều lúc này bên trong xe ngoài Sở Tranh ra, chỉ còn lại Đoạn Bằng. Tất cả đều là tâm phúc của Tô Mộc.
Huyện trưởng, chuyện của Tôn lão sư chính là do Chu Kính Dư đứng ở phía sau làm chỗ dựa. Tôi đã điều tra rõ ràng. Chuyện này mặc dù là Chu Bát Cân làm, nhưng không thoát khỏi quan hệ với Chu Kính Dư!
Sở Tranh nói.
Đương nhiên là không thoát khỏi quan hệ. Nếu như Chu Kính Dư không gật đầu, thật sự cho rằng dựa vào một mình Chu Bát Cân, có thể có tính cách bảo Thang Khánh Á làm như vậy sao?
Chu Kính Dư, tôi xem hiện tại anh làm như thế nào?
Trong mắt Tô Mộc hiện lên một tia hàn quang.
Quay về chính quyền huyện!