Quan Bảng

Chương 718: Chương 718: Đối kháng cùng ủy ban huyện




Chương 721: Đối kháng cùng ủy ban huyện

Sự kiện thôn Thượng Hà giống như được giải quyết êm thấm không chút tiếng động, Hạ Sơn cũng không đi tìm Tô Mộc gây phiền phức, huyện Hoa Cổ cùng khu cao tân vẫn như lúc trước sóng êm gió lặng. Nhưng trong khu cao tân đã bắt đầu có hành động lớn, việc xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý thị ngu nhạc đã đi lên con đường chính quy, chỉ cần chính thức ký hợp đồng cùng khu cao tân thì có thể bắt tay xây dựng. Hợp đồng của hai xí nghiệp khác cũng đang chuẩn bị, tùy thời đều có thể thực hiện.

Trong bầu không khí này, căn cứ Mê Nhĩ trà diệp của Chu Từ đã được xây dựng sớm nhất.

Bởi vì được quy hoạch sẵn, không xuất hiện tình huống tùy tiện mở ra công trình, cho nên dù căn cứ điện ảnh truyền hình chưa bắt đầu xây dựng, Tô Mộc cũng tin tưởng căn cứ Mê Nhĩ trà diệp sẽ không xuất hiện sai lầm.

Cứ như vậy khu cao tân đã có kết cấu thật tốt, lấy căn cứ điện ảnh truyền hình làm chủ yếu, hai xí nghiệp cao tân làm giá đỡ, lấy căn cứ Mê Nhĩ trà diệp làm kéo dài, xem như hai phần ba mảnh đất trong khu cao tân đã được quy hoạch. Còn lại một phần ba, Tô Mộc cũng biết sẽ không xuất hiện sự tình gì phiền phức. Nếu xí nghiệp khác còn không có ánh mắt nhìn xa, chỉ chứng minh bọn hắn xứng đáng gặp xui xẻo.

Dưới tình thế như vậy, kẻ do dự chần chờ lại chính là hội quản ủy khu cao tân.

Nói thật, người trong hội quản ủy không hề lường trước khu cao tân sẽ có quy mô như bây giờ, từng chiếc xe tải không ngừng chuyển động bên trong khu vực, bên trong xe đều chuyên chở vật liệu xây dựng. Cục diện phồn hoa bận rộn như thế, sớm hay muốn sẽ đem khu cao tân điều động đi lên. Nhìn thấy một màn này, kỳ thật cao hứng nhất vẫn là người trong phố mỹ thực.

Có người ý nghĩa sẽ có thể buôn bán mỹ thực tốt hơn!

Tuy họ không dám cam đoan người trong công trường đều dùng cơm ở chỗ mình, nhưng dù là thế chỉ cần mỗi ngày có một số người đi qua là đã đủ. Quy mô cùng lượng khách sau khi công trình hoàn thành, phố mỹ thực không muốn quật khởi cũng không xong.

Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là việc di dời phố mỹ thực đã được nâng lên nhật trình. Trong quy hoạch của Tô Mộc, phố mỹ thực nhất định phải tồn tại, nhưng khu vực cũ cần dỡ bỏ. Chỉ khi nào đem toàn bộ tai họa ngầm tiêu hủy, mới có thể cam đoan an toàn cùng vệ sinh tuyệt đối. Chỉ có như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều khách hàng. Đem khu phố mỹ thực tạo thành chiêu bài cũng là điều mà Tô Mộc đã sớm nghĩ kỹ.

Lãnh đạo, sáng nay sẽ gặp mặt Lý thị ngu nhạc cùng vài nhà đầu tư còn lại, sau đó sẽ nói chuyện cùng tiểu thương trong khu phố mỹ thực, cuối cùng còn có một hội nghị trên thành phố cần ngài có mặt.

Trương Quan Trung nói.

Tốt lắm!

Tô Mộc gật đầu đáp.

Chuyện như vậy Trương Quan Trung cũng đã an bài xong xuôi, mỗi ngày nên làm gì hắn cũng nhớ rõ, đây là bổn sự sau khi trở thành thư ký của Tô Mộc. Điểm này làm Tô Mộc thật hài lòng, mà trong lòng Tô Mộc cũng đã có ý định bồi dưỡng Trương Quan Trung, cũng giống như trước kia hắn bồi dưỡng cho Đỗ Liêm.

Nhưng nhắc tới việc này, hình như gần đây trong thành phố sẽ nhâm mệnh chức phó chủ nhiệm hội quản ủy, có lẽ mình có thể tranh thủ một chút? Không nói đâu xa, nếu có thể từ bản địa khu cao tân đề bạt lên một người, lại có thể từ huyện Hình Đường điều động thêm một người, như vậy hiệu quả rất tốt. Cho dù thành phố yêu cầu an bài thêm người khác, đối với Tô Mộc mà nói đều không có gì ảnh hưởng.

Được rồi, tìm cơ hội thăm dò ý tứ của Lý Hưng Hoa.

Hiện tại Chu lão bọn họ ngủ nơi nào?

Tô Mộc hỏi.

Chu lão ở lại trong một khu dân cư, mà khu dân cư kia đã hoàn toàn giới nghiêm, nhưng cũng không có nhiễu dân.

Trương Quan Trung nói.

Kỳ thật cho tới bây giờ không có ai biết tin tức Chu Phụng Tiền đã tới Cổ Lan thị, mà hai ngày nay Chu Phụng Tiền cũng không có ý tứ rời đi, điều này làm cho Tô Mộc thật nghi hoặc, lần này Chu Phụng Tiền xuống nơi đây là vì chuyện gì? Nói là đưa Quan Ngư tới đây, lý do như vậy cho dù Tô Mộc nguyện ý tin tưởng, Chu Phụng Tiền tuyệt đối sẽ không nói ra.

Lãnh đạo, có một chuyện không biết ngài đã biết chưa?

Trương Quan Trung chần chờ nói.

Nói đi!

Tô Mộc nói.

Lãnh đạo, vừa rồi tôi mới biết được mà thôi, bởi vì sau khi tôi trở về trong lúc vô ý tra xét tư liệu của Chu lão, phát hiện ngày trước Chu lão từng làm bí thư thành ủy Cổ Lan thị.

Trương Quan Trung nói.

Cái gì?

Tô Mộc kinh ngạc.

Chuyện này Tô Mộc thật sự không biết, hắn làm sao cũng không nghĩ tới trước kia Chu Phụng Tiền từng nhậm chức trong Cổ Lan thị, hơn nữa còn làm người đứng đầu. Nhưng sau thoáng kinh ngạc, Tô Mộc lại nói:

Nói tiếp đi!

Dạ, là như vậy, trước kia Chu lão từng làm bí thư thành ủy ở đây, hơn nữa khi còn tại nhiệm Cổ Lan thị chân chính đưa ra chiêu bài thành thị du lịch, ở niên đại đó có ngành du lịch không thịnh vượng cho lắm, có thể nói Chu lão vô cùng can đảm thực hiện phương pháp này. Nhưng hiệu quả thật sự là rất tốt, nhưng qua nhiều năm như vậy việc phát triển Cổ Lan thị ngày càng xuống dốc.

Trương Quan Trung nói.

Nguyên lai là như thế!

Trong lòng Tô Mộc tỉnh ngộ, khó trách Chu Phụng Tiền thật nhiệt tâm với chuyện nơi đây. Nhưng lần này Chu Phụng Tiền tới nơi này, chỉ vì lý do du lịch sao? Không có khả năng, việc này khẳng định là không thích hợp. Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Tô Mộc mẫn tuệ cảm giác không đúng.

Bỏ đi, nếu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao chuyện của Chu lão hắn cũng không thể tham dự. Hắn chỉ cần bảo đảm an toàn cho Chu lão là được, điểm này nhất định phải cam đoan.

Ngay lúc Tô Mộc định rời khỏi văn phòng, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Trương Quan Trung bắt máy liền nói:

Lãnh đạo, là điện thoại của Lý bí thư.

Lý bí thư, tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc, bây giờ nói chuyện có được hay không?

Lý Hưng Hoa thấp giọng hỏi.

Dạ được.

Tô Mộc gật đầu ra dấu, Trương Quan Trung đi ra văn phòng đóng cửa lại.

Chuyện của huyện Hoa Cổ cậu xử lý rất tốt, có thể cam đoan lợi ích của thôn dân thôn Thượng Hà tốt nhất. Nhưng tôi cần nhắc nhở cậu, gần đây cậu phải chú ý một chút, bởi vì bên ban kỷ luật thanh tra thành phố có rất nhiều người cử báo cậu. Hơn nữa theo điều tra, hẳn là từ trong huyện Hoa Cổ chảy ra.

Lý Hưng Hoa nói.

Đây là thái độ của người một nhà!

Đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không như Lý Hưng Hoa, nói chuyện với cấp dưới như thế. Đây là bởi vì quan hệ giữa hai người thật sự bất đồng, bởi vì ở giữa còn có Diệp Tích, cho nên có thể chặt chẽ liên hệ cùng một chỗ. Đối với Lý Hưng Hoa mà nói, hiện tại quan chức của hắn cao hơn Tô Mộc rất nhiều, nhưng hiện tại Tô Mộc cũng là cấp chính xứ, mà hắn cũng chỉ vài ngày đã thăng chức.

Hơn nữa sau lưng Tô Mộc là Diệp An Bang, Lý Hưng Hoa biết Diệp Tích sẽ là người thừa kế của Diệp gia. Lúc này đem quan hệ tận khả năng làm tốt nhất, đối với hai người mà nói đều có lợi thật lớn.

Nếu lui một bước mà nói, Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa, làm thượng vị giả không có khả năng chỉ yêu cầu cấp dưới xông pha chiến đấu cho mình, mà bản thân mình không cấp ra chút ưu đãi, nếu làm vậy cấp dưới thật dễ nản lòng. Cho nên Lý Hưng Hoa mới gọi cuộc điện thoại này, dù sao đây không phải chuyện gì bí mật không thể nói, làm quan nếu không bị người tố cáo mới là việc lạ.

Hơn nữa Lý Hưng Hoa chỉ điểm tới liền dừng, hắn tin tưởng Tô Mộc hiểu được mình muốn nói gì.

Quả nhiên sau khi Tô Mộc nghe được chuyện này, trên mặt không khỏi sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Hạ Sơn, đã biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, thật không ngờ hắn lại làm như vậy. Bản thân mình vốn không nghĩ tới muốn làm gì, nhưng hắn dám lộ dao nhỏ với mình, đừng trách mình không khách khí.

Phải biết rằng hiện tại khu cao tân đang trong thời khắc khẩn trương nhất, Tô Mộc không muốn sẽ có người đứng sau lưng tiếp tục thống dao nhỏ vào mình. Cho nên chỉ cần là ai dám làm chuyện này, không cần nói nhiều, xử lý là được.

Lý bí thư, việc này tôi đã biết. Lý bí thư, kỳ thật có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài, bởi vì lúc trước không có bằng chứng xác thực, hiện tại rốt cục đã có thể xác định.

Tô Mộc nói.

Chuyện gì?

Lý Hưng Hoa hỏi.

Là có quan hệ với chủ tịch huyện Hoa Cổ Hạ Sơn!

Tô Mộc nói.

Lý Hưng Hoa mẫn cảm bắt giữ được tin tức trong giọng nói của Tô Mộc lộ ra, chỉ biết Tô Mộc không phải người mặc cho người khác tùy ý xoa nắn, hiện tại xem ra là như vậy. Mình chỉ mới báo tin có người tố cáo, Tô Mộc đã không chút do dự đem dao nhỏ đâm ra.

Nói!

Lý Hưng Hoa nói.

Là như vậy, trong quá trình bắt giam Hạ Tiểu Xuyên, chúng tôi đã biết Hạ Sơn không ngờ là một lỏa quan!

Cái gì? Lỏa quan!

Lý Hưng Hoa nghe được tin tức này của Tô Mộc, vẻ mặt vô cùng ngoài ý muốn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Hạ Sơn là lỏa quan. Bởi vì Hạ Sơn không hề đăng báo qua, hơn nữa phải biết rằng người nhà của Hạ Sơn đều công tác trong hệ thống. Đây tính cái gì? Hạ Sơn có ý thế nào? Chẳng lẽ hắn có mục đích đen tối gì hay sao?

Đây rõ ràng là hành vi phạm pháp kỷ!

Xác định không?

Lý Hưng Hoa hỏi.

Xác định!

Tô Mộc gật đầu nói.

Như vậy lát nữa cậu tan tầm, chúng ta cùng ăn cơm trưa, tới lúc đó tôi báo địa điểm cho cậu.

Lý Hưng Hoa nói.

Dạ!

Tô Mộc nói.

Tô Mộc cũng có việc cần hỏi thăm Lý Hưng Hoa, bởi vậy liền đáp ứng. Đợi sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc lấy ra phần chứng cớ mà Từ Viêm cùng Triệu Vô Cực đưa tới, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Mình sẽ cho Hạ Sơn biết được chuyện hắn làm dù bắn chết mười lần cũng không đủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.