Năm giờ chiều.
Sắp hết giờ làm, tâm tình Tô Mộc vốn không tệ. Nhưng hắn bị tin tức tiếp theo đến làm cho tức giận. Chuyện này cho dù Tô Mộc thích nhìn thấy, nhưng nếu như thật sự phát sinh với hình thức như vậy, lại khiến mặt mũi Tô Mộc khó tránh khỏi thật sự không có ánh sáng.
Nói thế nào, lúc này hắn cũng là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền. Có bất cứ chuyện gì phát sinh, chày gỗ vung xuống đầu tiên, tuyệt đối là vung về phía hắn.
Lời anh nói là sự thật sao?
Tô Mộc cau mày nói.
Đúng vậy, hiện ở nơi đó đã bị vô số người đứng ngoài xem. Triệu Kiệt vừa được đưa đến bệnh viện cứu chữa. Lương Hà cũng được đưa qua. Về phần Mã bí thư, lúc này lại không biết tung tích. Bởi vì lúc đó tương đối nhiều người, cho nên cũng không có ai lưu ý xem hắn rời đi lúc nào.
Mộ Bạch nhỏ giọng nói.
Hai người yêu đương vụng trộm bị bắt. Mã Văn Tuyển không những không có giác ngộ của người bị bắt gian, ngược lại còn đẩy Triệu Kiệt ra ngoài cửa sổ. Mã Văn Tuyển hành động như vậy, thật sự là bôi đen đảng, đánh mất tiền đồ của mình.
Càng chưa nói hiện tại toàn huyện đều đang bàn luận về tin tức Mã Văn Tuyển mắc bệnh AIDS. Lúc này hắn và Lương Hà tiến hành gặp mặt. Giữa hai người sẽ làm cái gì, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Bây giờ còn đang trong giờ làm, Mã Văn Tuyển thật sự điên rồi sao? Tại sao lại làm ra hành động như vậy được?
Tô Mộc cũng cảm thấy bất đắc gì không biết phải nói gì.
Nhưng không nói gì thì không nói gì, chuyện này cũng phải nhanh chóng giải quyết. Tối thiểu trước khi chuyện này ảnh hưởng rộng hơn, phải cố gắng hết sức ép lại ở trong phạm vi nhỏ nhất.
Tô Mộc ngược lại không phải muốn che giấu. Chuyện rõ ràng đã phát sinh. Tin người không ít người nhìn thấy Mã Văn Tuyển. Tô Mộc chắc chắn sẽ không tiến hành che giấu cho hắn. Điều Tô Mộc mong muốn chính là khiến cho tình thế đừng mở rộng thêm.
Nếu không, điều đó sẽ có ảnh hưởng rất xấu đối với Tô Mộc.
Gọi điện thoại cho Mã Văn Tuyển, hỏi rõ hắn hiện tại đang ở đâu? Lập tức bảo Mạnh chủ nhiệm đi tới bệnh viện trước, thăm Triệu Kiệt và Lương Hà. Cần phải bảo đảm an toàn tính mạng của bọn họ. Nói cho Từ Viêm biết, hạn chế đừng cho chuyện này mở rộng ra!
Tô Mộc phân phó.
Vâng!
Mộ Bạch xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Chuyện này thật sự không nền làm ầm ĩ, càng làm ầm ĩ sẽ lớn chuyện. Chỉ không biết lúc nào sẽ truyền tới tỉnh. Nếu như chuyện này truyền tới tỉnh, đoán chừng tỉnh rất nhanh sẽ đưa ra quyết định xử phạt.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc gọi điện thoại cho Thịnh Tỉnh. Khi Tô Mộc báo cáo chuyện của Mã Văn Tuyển xong, Thịnh Tỉnh cũng âm thầm chửi má nó. Gặp qua kẻ vô sỉ, gặp qua kẻ kiêu ngạo, lại chưa từng thấy qua người nào giống như Mã Văn Tuyển.
Thật sự không quản được thứ ở phía dưới của mình, đã như vậy còn dám làm xằng làm bậy. Quả thực chính là không biết sống chết. Người như vậy, phát sinh chuyện như thế, kiên quyết không có khả năng tiếp tục giữ lại làm.
Chuyện này tôi sẽ đi ngay bây giờ tìm Tôn bí thư để báo cáo!
Thịnh Tỉnh nói.
Vâng!
Tô Mộc gật đầu nói.
Thịnh Tỉnh mặc dù là Đoàn hệ, nhưng ở trong thành phố cũng đi lại với Tôn Mai Cổ tương đối gần. Thông qua những lời này của hắn cũng có thể nhìn ra, ở chỗ Thịnh Tỉnh, phân lượng của Tôn Mai Cổ rõ ràng cao hơn Hoàng Vĩ Sâm.
Hi vọng chuyện này không cần tiếp tục mở rộng ra!
Tô Mộc nghĩ như vậy, nhưng có một số việc phát sinh thật sự chính là dây chuyền. Hắn không thể dự đoán được, tất nhiên cũng không có khả năng có thể khống chế được.
Chính phủ huyện, phòng làm việc của huyện trưởng.
Bộp!
Hầu Bách Lương nặng nề vỗ lên mặt bàn. Ở trước mặt Ngụy Minh, hắn hoàn toàn không che giấu tâm sự thật sự của mình. Không có cách nào, chuyện thật sự đã xảy ra, khiến Hầu Bách Lương sắp phát điên.
Thật sự ngu xuẩn, thật sự quá ngu xuẩn!
Hầu Bách Lương lớn tiếng mắng.
Vốn phát sinh chuyện bị mắc bệnh AIDS, đủ khiến Hầu Bách Lương thất vọng đối với Mã Văn Tuyển. Ai ngờ được Mã Văn Tuyển hoàn toàn không có chút ý tứ thu liễm nào, còn dám ở trước cửa ải sắp chết như vậy, làm ra hành động như vậy.
Hầu Bách Lương xem thường đối với Triệu Kiệt. Một nam nhân biết rõ lão bà đội nón xanh cho mình như vậy, mà rắm cũng không dám thả, đáng để mình tôn trọng sao?
Đúng lúc này Hầu Bách Lương cũng không thể không bội phục đối với Triệu Kiệt, bội phục hắn thật sự dám đá văng ra cánh cửa kia. Chỉ có điều sau khi đá văng ra thì sao? Triệu Kiệt anh lại bị Mã Văn Tuyển đẩy ra ngoài cửa sổ! Anh tốt nhất là lập tức có thể đánh ngã Mã Văn Tuyển xuống đất mới tốt.
Nói vậy, Mã Văn Tuyển nhất định sẽ bị bắt lại. Hiện tại thì sao? Chuyện đều phát triển trở thành như vậy, đơn giản chính là hỏng bét.
Huyện trưởng, làm sao bây giờ? Bên ngoài lúc này lời than phiền nào cũng có.
Ngụy Minh nhỏ giọng nói.
Liên lạc với Mã Văn Tuyển, bảo hắn bây giờ lập tức tới đây cho tôi. Anh lập tức đi tới bệnh viện, xem Triệu Kiệt và Lương Hà rốt cuộc thế nào? Nói cho phía bên bệnh viện huyện biết, cần phải bảo đảm hai người đều sống.
Hầu Bách Lương trầm giọng nói.
Vâng!
Ngay thời điểm Ngụy Minh vừa định xoay người rời đi, cửa ban công bị gõ. Ngay lập tức từ bên ngoài một bóng người nhảy vào. Không ngờ đó là Mã Văn Tuyển. Thần sắc Ngụy Minh có chút lỗ mãng, nhưng rất nhanh liền chào hỏi.
Mã bí thư!
Lúc này Mã Văn Tuyển làm gì có tâm tình ở chỗ này nói chuyện phiếm với Ngụy Minh. Hắn khẽ gật đầu sau đó đi về phía Hầu Bách Lương.
Huyện trưởng, lần này anh phải giúp tôi một chút. Nếu anh không giúp tôi, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào nữa.
Ngụy Minh, anh đi đi!
Hầu Bách Lương quyết đoán nói.
Vâng!
Ngụy biết rõ lúc này mình không thích hợp để ở lại.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Hầu Bách Lương bắt đầu hướng về phía Mã Văn Tuyển quát lớn.
Lão Mã, anh nói một chút xem, anh làm chuyện gì thế hả? Đây không phải là đem nhược điểm đưa tới trên tay Tô Mộc sao? Anh sợ hắn không lấy được nhược điểm, bắt không được anh sao?
Không phải. Chuyện này, tôi. . . Huyện trưởng, anh nói đi, hiện tại tôi phải làm gì?
Mã Văn Tuyển muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không giải thích được, đành nuốt tất cả vấn đề vào trong bụng.
Anh làm gì bây giờ sao? Bây giờ anh đương nhiên phải giả vờ bộ dạng cái gì cũng không biết. Anh phải khẳng định, giữa anh và Lương Hà không có bất kỳ quan hệ nào. Anh phải bảo chuyện phát sinh hôm nay, anh là người vô tội, anh là bị hãm hại. Là Triệu Kiệt và Lương Hà hẹn anh tới nơi đó. Đúng, chính là Lương Hà hẹn anh qua đó. Anh phải nhớ, anh là người bị hại, hiểu hay không?
Hầu Bách Lương quát khẽ.
Nếu có thể lựa chọn, Hầu Bách Lương thật sự không muốn quản chuyện này. Nhưng hắn thật sự không có biện pháp nào để không quan tâm. Chuyện này thật sự thái quá. Lơ là một chút sẽ bị kéo rơi vào. Nhưng ai bảo chuyện này là do Mã Văn Tuyển chọc ra. Nếu như thật sự buông tay không để ý tới, sau đó hắn làm sao còn lăn lộn ở trong huyện Ân Huyền này. Sợ rằng vào ngày mai, bên cạnh sẽ sụp đổ.
Đúng, chính là như vậy!
Mã Văn Tuyển đương nhiên biết Hầu Bách Lương muốn hắn làm như thế nào.
Chuyện này là thật hay giả, Mã Văn Tuyển chắc chắn sẽ không quan tâm. Điều hắn muốn xác định chính là chuyện này phải thành công. Chỉ cần là có thể có một lý do đối phó với bên ngoài, hắn có thể tiếp tục triển khai vận động xuống.
Đầu năm nay, có chuyện gì không làm được. Chuyện đổi trắng thay đen, hắn lại không phải chưa từng làm.
Thứ nhất bố trí chuyện này cho tốt. Thứ hai, dàn xếp với bà điên nhà anh. Thứ ba, chuyện anh mắc bệnh phải mau chóng che giấu cho tốt. Chỉ cần có thể giải quyết những chuyện này, anh mới có thể tiếp tục làm bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật.
Hầu Bách Lương nhức đầu nói.
Được, vậy tôi sẽ đi thu xếp.
Mã Văn Tuyển vội vàng đứng dậy.
Tôi cũng sẽ đánh tiếng với bên ban tuyên truyền huyện ủy. Cho nên anh sớm làm đi. Nhất định phải tranh thủ trước hội thường ủy huyện ủy sáng mai, xử lý cho xong chuyện tệ hại mà anh gây ra cho tôi, biết không?
Hầu Bách Lương trầm thấp nói.
Vâng, tôi đã biết!
Mã Văn Tuyển nói.
Biết là tốt rồi!
Hầu Bách Lương giống như phiền chán, phất tay một cái. Mã Văn Tuyển vội vàng rời đi. Chờ đến nơi này chỉ còn lại có một mình, Hầu Bách Lương hút hết một điếu thuốc, phát hiện đã là năm giờ rưỡi. Hắn cầm điện thoại trên bàn trực tiếp gọi ra ngoài.
Tô bí thư, tôi là lão Hầu. Trước giờ tan làm, tôi muốn qua tìm anh báo cáo. Anh xem hiện tại có rảnh hay không?
Hầu Bách Lương nói.
Đến đây đi!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Được!
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Hầu Bách Lương lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ. Hắn đứng dậy đi ra ngoài. Mà ở phía bên huyện ủy, Tô Mộc cũng cúp điện thoại, trên mặt lộ ra ngoài nụ cười đầy vẻ nghiền ngẫm.
Hầu Bách Lương đây là muốn chịu thua sao?
Tô Mộc biết Hầu Bách Lương ở trong thành phố không lấy được tiền. Không chỉ hắn không lấy được tiền, mà ngay cả Khúc Hằng Tùng cũng không lấy được. Đương nhiên nếu như Hầu Bách Lương cũng không lấy được, cơ hội thành công của Khúc Hằng Tùng lại càng nhỏ hơn. Ở dưới tình thế như vậy, Hầu Bách Lương không có khả năng tiếp tục kiên quyết.
Nếu như chỉ có vậy, Hầu Bách Lương sẽ không chủ động gọi điện thoại. Phát sinh chuyện của Mã Văn Tuyển như vậy, hoàn toàn khiến Hầu Bách Lương làm ra hành động như vậy. Nếu như thật sự không làm được, ngay sau đó Tô Mộc sẽ áp dụng thủ đoạn càng nghiêm trọng hơn để tiến hành đả kích.
Hầu Bách Lương, xem lần này anh qua, có thể đưa ra lợi thế thế nào.
Rất nhanh, Hầu Bách Lương xuất hiện ở trước mặt Tô Mộc. Hai người sau khi rất công thức hoá ngồi xuống, Hầu Bách Lương châm chước nói:
Tô bí thư, có chuyện nhờ đến anh.
Chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
Là như vậy. Trước đó chính phủ huyện làm ra năm hạng mục có liên quan tới việc xây dựng công trình hạ tầng, thật sự tồn tại rất nhiều khiếm khuyết. Lúc đó là thiếu suy tính. Tô bí thư đưa ra đề nghị dừng thi công là rất tốt. Vì chuyện tạm dừng thi công này, Huyện Nhất Kiến chuẩn bị lấy ra một trăm vạn, coi như bồi thường tổn thất từ khi đã bắt đầu thi công. Mặt khác, còn có thể lấy ra hai trăm vạn, tiến hành sửa lại đường của huyện trấn.
Hầu Bách Lương nói.
Ba trăm vạn sao?
Thật ra xem như đủ quyết đoán!
Chỉ có điều lúc này lấy ra số tiền như vậy, thật sự đã đủ chưa? Nhiều năm như vậy Huyện Nhất Kiến rốt cuộc từ trong huyện Ân Huyền cướp đoạt đi bao nhiêu tiền, mấy ngày qua Tô Mộc có nghe thấy. Trước đây Huyện Nhất Kiến không đáng một cái lông, lại có thể biến thành xí nghiệp hiện tại có tài sản cố định là mấy nghìn vạn. Nếu nói trong đó không dùng với cách phi pháp, có thể làm được sao?
Chỉ có điều Hầu Bách Lương nói ra những lời như vậy, là có ý muốn thế nào? Hắn rốt cuộc là muốn mở rộng trọng tâm câu chuyện đến phương hướng nào?
Thần sắc Tô Mộc vẫn duy trì bình tĩnh, mỉm cười nói:
Nếu thật sự như vậy, tôi thật ra phải cảm ơn Hầu tổng của Huyện Nhất Kiến.
Không gặp thỏ không thấy chim ưng xòe cánh. Tô Mộc tiếp tục tung hỏa mù.