Chương 896: “Đổng” Phương Bất Bại
Huyện Dương Tràng là một huyện có vị trí địa lý thật hẻo lánh, thu nhập tài chính một năm của huyện cũng không bao nhiêu, nhiều khi phải dựa vào mặt trên cứu tế mới có thể tiếp tục vận chuyển. Có thể nói không chút nào khoa trương, nơi này là một huyện nghèo khó. Nhất là từ sau khi Đổng Việt Minh trở thành bí thư huyện ủy, tình huống như vậy chẳng những không hề thay đổi, ngược lại càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
Vùng khỉ ho cò gáy, đó chính là huyện Dương Tràng.
Thông qua con đường trước mắt, Tô Mộc có thể hoàn toàn cảm nhận được tình huống như thế. Nơi này là giao giới, lúc trước đi trên đường có thể lái xe lướt qua nhanh như chớp. Mà bây giờ bắt đầu tiến vào cảnh nội huyện Dương Tràng thì sao? Mặc dù vẫn có đường, nhưng nhìn thấy ghê người. Trước mắt chứng kiến không có đoạn đường nào là tốt, toàn bộ đều gồ ghề.
Nếu muốn phú trước sửa đường, đây là cách ngôn, cũng là chân lý.
Anh nói cho dù người ta có thành ý tới nơi này khảo sát, nhưng mặt đường như vậy, thậm chí còn không có chỗ đặt chân, người ta dựa vào cái gì đi tới nơi này đầu tư? Đường phố là cánh cửa, thậm chí ngay cả cánh cửa cũng lười sửa chữa, dưới tình hình như thế nếu huyện Dương Tràng có thể tiếp tục phát triển, chủ yếu là tham vọng quá đáng.
Đồng hương, huyện Dương Tràng chẳng lẽ không định sửa chữa con đường này sao?
Tô Mộc hỏi.
Sinh ý cho thuê ngựa thế này ở trong huyện Dương Tràng không hề xa lạ. Rất nhiều địa phương anh có thể cưỡi ngựa đi qua, nhưng không cách nào lái xe. Cho nên sinh ý thuê ngựa này còn nổi tiếng hơn cả ngồi xe taxi.
Nhìn anh là từ nơi khác tới đi, có thể hỏi câu này tuyệt đối không phải người Dương Tràng.
Người cho thuê ngựa tên Ngưu Nhị, là người của huyện Dương Tràng. Hắn dựa vào sinh ý này mà nuôi dưỡng cả gia đình.
Trước kia tôi cũng lái taxi, nhưng không còn cách nào, không lái xe taxi được nữa, không cho thuê ngựa thì tuyệt đối không xong. Ở trong huyện Dương Tràng, anh muốn lái xe cũng chỉ có thể lái trong huyện thành, đi ra khỏi huyện thành thì đừng mong lái xe. Sửa đường? Trong huyện không có tiền, anh nói không có tiền thì làm sao sửa đường?
Không có tiền thì không thể sửa đường!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tiểu lão đệ, tôi nhìn anh cũng là người thành thật, biết anh từ nơi khác tới mới tán gẫu với anh, anh chỉ nghe qua rồi thôi. Qua nơi này, chúng ta không quen biết, anh đừng đi ra ngoài nói bừa.
Ngưu Nhị cưỡi ngựa nói.
Hút điếu thuốc đi, xem như nói chuyện phiếm giải buồn, tôi cũng rất tò mò, nghe ý tứ của anh hình như có chuyện gì đó. Tôi có thể nói với ai đây, tuổi của tôi nếu đi nói lung tung, chỉ sợ cũng không ai tin tưởng. Hơn nữa nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tôi sẽ không tự tìm việc cho mình.
Tô Mộc cười nói.
Điều này xem như thật tốt, tuổi tác của Tô Mộc cũng trở thành bùa hộ thân cho hắn.
Ngưu Nhị thật hưởng thụ đãi ngộ thế này, hút thuốc cười nói:
Huyện thái gia của huyện chúng tôi tên là Đổng Việt Minh, nhưng hắn còn có một tên gọi khác, tên là Đông Phương Bất Bại, có phải nghe thật hăng hái hay không?
Khụ khụ!
Tô Mộc vừa nghe liền ho khan, Đông Phương Bất Bại, đây là biệt danh thế nào, ngoại hiệu như vậy có phải chơi lớn hay không. Đông Phương Bất Bại nha, nghe thật sự quá phong cách đâu.
Có ý nghĩa gì sao?
Tô Mộc hỏi.
Đương nhiên có, Đông Phương Bất Bại chính là nói Đổng phương bất bại, chỉ cần Đổng Việt Minh còn ở trong huyện Dương Tràng một ngày, huyện chúng tôi đừng mong xoay người. Anh không biết thôi, người này mặc dù là bí thư huyện ủy, nhưng còn vênh váo hơn cả bí thư thành ủy. Hắn lái hào xe, còn dùng biển số quân đội. Bất động sản trong huyện cùng trong Bạch Hoa thị nhiều tới mức đếm không hết.
Trong huyện không có tiền? Trong huyện làm sao có thể có tiền? Nếu người như Đổng Việt Minh chỉ cần có thêm một người mà thôi, không cần quá nhiều, như vậy cả Bạch Hoa thị cũng bị bọn hắn ném bỏ. Ăn hối lộ trái pháp luật, tham ô công khai, ức hiếp dân chúng…thật sự, những điều này cũng không phải tôi nói bừa, anh chỉ cần tùy tiện hỏi thăm trong huyện, đều có người nói cho anh nghe. Người nào không biết tài chính trong huyện đều bị hắn tham ô.
Ngưu Nhị tức giận bất bình nói.
Lời này cũng không thể nói lung tung, nếu chỉ nghe một bên là muốn chết. Lời đồn cũng không thể xem là chứng cớ!
Tô Mộc nói.
Lời đồn? Tại sao là lời đồn? Tôi tận mắt nhìn thấy Đổng Việt Minh cùng mấy nữ nhân đi tới những địa phương khác nhau, hắn tự cho rằng mình làm bí ẩn, nhưng thật không ngờ bị tôi nhìn thấy. Chuyện khác không dám nói, nói cha của tôi đi, đã sáu năm không hề được lĩnh lương hưu. Chẳng những là cha tôi, những người khác cũng chưa từng được lĩnh tiền hưu. Còn có tiền của quân nhân giải ngũ, đều bị Đổng Việt Minh tham ô sạch sẽ.
Ngưu Nhị càng nói càng phẫn nộ.
Chẳng lẽ trong đây thật sự có vấn đề?
Nếu không phải thật sự xảy ra chuyện như vậy, Ngưu Nhị tuyệt đối sẽ không nói như thế. Hơn nữa cha của Ngưu Nhị không được lĩnh lương hưu, mà số tiền kia lại nhất định phải phát xuống hàng tháng, như vậy mà không có vấn đề sao?
Nếu chỉ là như vậy cũng không làm cho Tô Mộc hứng thú, quan trọng nhất là Đổng Việt Minh làm như vậy, những người còn lại chẳng lẽ hoàn toàn không hay biết sao? Tỷ như chủ tịch huyện, những ủy viên huyện ủy khác, không nói tới ai khác, tỷ như bí thư ban kỷ luật thanh tra, bí thư chính pháp ủy, Tô Mộc không tin họ đều bất tài. Còn có cục tín phóng, chẳng lẽ họ chưa bao giờ gặp được sự kiện kêu oan sao?
Kỳ thật trong lòng Tô Mộc còn có một ý nghĩ mà chính hắn cũng không muốn đối mặt, đó chính là cả ban lãnh đạo huyện Dương Tràng, chỉ sợ bởi vì loại người như Đổng Việt Minh mà không còn lại mấy ai thật sự vì dân làm việc.
Tô Mộc đi tới huyện Dương Tràng để làm gì? Là vì điều tra nguyên nhân chân chính về tai nạn giao thông của Thạch Trung Vũ, mà vấn đề tác phong của Đổng Việt Minh cũng là một trong số đó. Nếu đúng như lời Ngưu Nhị đã nói, đem toàn bộ vấn đề của Đổng Việt Minh vạch trần, như vậy vụ án này sẽ đâm thiên. Mà nếu chuyện như vậy thật sự xuất hiện, sẽ gây náo động càng lớn so với những quan chức mà Tô Mộc bắt xuống trước kia.
Làm hay không làm, chỉ một thoáng do dự liền biến mất.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, Tô Mộc quả quyết sẽ không ngồi yên không lý tới. Nếu chuyện như vậy đã xảy ra, không đưa ra ánh sáng chẳng khác gì chính bản thân mình phạm tội. Khi Tô Mộc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Ngưu Nhị, ý nghĩ của hắn ngày càng kiên định.
Chuyện như vậy chẳng lẽ không có người phản ánh lên mặt trên sao?
Tô Mộc hỏi.
Phản ánh?
Ngưu Nhị cười khinh thường:
Sao lại không có ai phản ánh đây? Nhưng Đổng Việt Minh có người bảo hộ thôi, nghe nói là hắn là người của chủ tịch thành phố. Dưới tình huống như vậy, những người đó chẳng những không thể kiện lên trên, ngược lại quay trở về còn bị thu thập, thật sự bị chỉnh thảm. Theo tôi biết được còn có nhiều gia đình bị nhà tan cửa nát. Anh nói dưới tình huống như thế, còn có ai dám tiếp tục nói lung tung. Tôi cũng chỉ là vì thấy anh là người vùng ngoài cho nên mới lải nhải, miễn cho anh làm ra việc gì sai lầm trong huyện Dương Tràng, bằng không tôi cũng sẽ không nói cho anh nghe việc này.
Cảm giác chua sót hiện lên trên mặt Ngưu Nhị thật rõ ràng.
Bá đạo, tham lam, âm tàn, vô năng…
Nghe Ngưu Nhị tiếp tục thuật lại, trong đầu Tô Mộc hiện lên hình tượng của Đổng Việt Minh. Mặc dù hắn còn chưa gặp người kia, nhưng chỉ nghe tin tức này cũng đã đủ tổng kết.
Huyện thành Dương Tràng.
Khi Tô Mộc đi tới nơi đây thì trời đã tối đen. Bởi vì Hoạt Văn Thắng còn chưa tới, cho nên sau khi chia tay Ngưu Nhị, Tô Mộc bắt đầu đi quanh trong huyện thành. Chỉ mới đi một vòng, Tô Mộc đã có cảm giác áp lực cùng phẫn nộ nói không nên lời. Từ bên ngoài mà xem, nơi này cũng không khác gì những huyện thành khác, nhưng với người từ dưới cơ sở đi lên như Tô Mộc, liếc mắt liền nhìn ra được vấn đề.
Nơi nơi đều là giả dối!
Tình huống của huyện Dương Tràng mà người ngoài có thể nhìn thấy, thế nhưng đều là giả dối. Rõ ràng đều chỉ là làm vẻ bề ngoài, không hề có công trình nào là chắc chắn. Chỉ nói nhà vệ sinh lưu động, cũng chỉ là làm bề ngoài, bởi vì dù là thành phố địa cấp những địa phương như thế cũng không có bao nhiêu.
Những nhà vệ sinh lưu động kia đều khóa trái. Thậm chí Tô Mộc có thể chứng kiến, sau lưng nhà vệ sinh đều là dấu vết đại tiểu tiện, nhưng nhà vệ sinh lại khóa cửa.
Toàn bộ đều là như thế!
Tô Mộc biết đừng nhìn nhà vệ sinh lưu động thật sự đơn giản, nhưng muốn cấp trên phê duyệt xuống cũng ý nghĩa sẽ có lợi ích sản sinh bên trong. Tỷ như muốn đi vệ sinh phải tiêu phí, còn cần thuê người tẩy rửa…Trong vô hình có thể tạo ra thật nhiều tiền, số tiền này nếu động tay chân, quả thật rất đơn giản. Càng khỏi nói ở địa phương như huyện Dương Tràng, nếu như không đoán sai cục tài chính khẳng định đều là người của Đổng Việt Minh.
Ích lợi sinh ra hủ bại!
Bởi vì hủ bại, Đổng Việt Minh thật sự sẽ bí quá hóa liều, nếu là vậy cái chết của Thạch Trung Vũ cũng không cần suy nghĩ, khẳng định có quan hệ tới hắn. Đổng Việt Minh, nếu thật sự là thế, lần này mình nhất định sẽ bắt hắn!
Đổng Việt Minh là người của chủ tịch thành phố Bạch Hoa? Nếu là như thế, chủ tịch kia nhất định có vấn đề. Trong địa bàn quản hạt xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể không biết sao? Trách nhiệm của lãnh đạo, không chỉ là một câu nói đơn giản, vấn đề nơi này thật sự làm người đau đầu a!
Tô Mộc thật sự không nghĩ tới, mình mới nhậm chức lại gặp phải chuyện đại sự như thế.
Ngay lúc Tô Mộc vừa định châm thuốc hút, ánh mắt đột nhiên híp lại.
Đây rốt cục là thiên hạ của ai đây?