Đứng ở bên ngoài phòng làm việc chính là Từ Viêm!
Đã sắp hết giờ làm việc, Từ Viêm đã đi hết tất cả trình tự, hiện tại đã là trưởng phòng công an huyện, là phó bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện.
Ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện, phòng Công An huyện đều nhận được tin tức nhậm chức này. Chỉ chờ tới ngày mai, Từ Viêm có thể chính thức triển khai công tác. Trước lúc đó, hắn tất nhiên là phải đến đây báo danh với Tô Mộc.
Về phần nói đến chính quyền huyện bên kia, trực tiếp bị Từ Viêm không để ý tới.
Cho dù chưa có tới huyện Ân Huyền, nhưng đối với chuyện nơi đây, hắn lại biết tương đối rõ ràng. Loại người thế nào đóng vai trò thế nào, ai tốt đối với Tô Mộc, là phía bên đội ngũ của Tô Mộc? Ai không tốt đối với Tô Mộc, là phía đối địch với Tô Mộc?.
Từ Viêm nếu như ngay cả điểm ấy cũng làm không rõ, chẳng phải sẽ khiến mình ấm ức sao?
Không đánh trận chiến không nắm chắc. Đó là tính cách của Từ Viêm.
Kiếm đi nét bút nghiêng, là can đảm của Từ Viêm.
Khi hai loại thủ đoạn như vậy dung hợp với nhau, liền tạo thành con đường giải quyết công việc của Từ Viêm. Trải qua năm tháng thử thách, trải qua chức vụ thay đổi, lúc này Từ Viêm so với lúc còn ở trấn Hắc Sơn trước đó, đã là chênh lệch một trời một đất.
Bí thư, Từ trưởng phòng tới.
Mộ Bạch nói.
Từ trưởng phòng?
Tô Mộc có chút ngây người. Từ trưởng phòng là ai?
Là Từ trưởng phòng Từ Viêm!
Mộ Bạch nói.
Từ Viêm, mau để cho hắn tiến vào!
Tô Mộc với giọng điệu sốt ruột nói.
Lão lãnh đạo, Từ Viêm phụng lệnh đến đây báo danh!
Sau khi Từ Viêm đi vào phòng làm việc, đứng ở trước mặt Tô Mộc cúi chào nói.
Thấy Từ Viêm, Tô Mộc vội vội vàng vàng từ phía sau bàn làm việc đi tới, đấm một cái vào trên vai phải của Từ Viêm, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng tận đáy lòng.
Từ Viêm, thật sự là anh. Sao anh lại tới nhanh như vậy? Tôi nhớ muốn chết. Nào, nhanh ngồi xuống đi. Mộ Bạch. Rót trà!
Vâng!
Mộ Bạch vội vàng đứng lên pha trà.
Nhìn lời nói và động tác giữa Tô Mộc và Từ Viêm, trong lòng Mộ Bạch thầm hâm mộ. Nhìn qua quan hệ giữa Từ Viêm và Tô Mộc, tuyệt đối không giống như cấp trên và cấp dưới.
Làm cấp dưới, có thể giống như Từ Viêm, nói chuyện cùng Tô Mộc như thế, đã là đủ vốn. Chỉ có điều Từ Viêm này dường như không lớn tuổi hơn Tô Mộc bao nhiêu. Nhưng đã là phó bí thư ban Chính Trị và Pháp Luật huyện ủy, trưởng phòng công an huyện.
Nghĩ tới những điều này. Mộ Bạch cũng cảm giác được, mình phải đuổi theo Tô Mộc thật sát. Nhìn xem, đây là đãi ngộ đuổi theo Tô Mộc. Tô Mộc là người tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kỳ một người nào đứng ở phía bên hắn, chứ đừng nói là mình.
Lãnh đạo, tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Sáng sớm tôi đã chạy về bên này. Buổi trưa ở trong thành phố sẽ đi hết trình tự. Buổi chiều đến trong huyện tuyên bố nhận lệnh. Bởi vì là chuyện bên trong hệ thống chính pháp bên này, cho nên sẽ không có hành động kinh hãi gì. Tôi chờ đến tất cả đều an bài thỏa đáng, mới qua lão lãnh đạo báo danh.
Từ Viêm cười nói.
Tiểu tử anh đúng là đủ lưu loát. Anh tới là tốt rồi.
Tô Mộc nói.
Lãnh đạo, anh cứ yên tâm đi. Tôi tuyệt đối sẽ nghe theo sự phân phó của anh. Không quan tâm là ai, chỉ cần dám không nghe theo, tôi đều sẽ dọn dẹp thật tốt.
Từ Viêm tỏ thái độ nói.
Anh nha. Được rồi, không nói những điều này nữa. Anh chạy cả quãng đường, nói vậy cũng mệt mỏi rồi. Như vậy, trở lại tắm rửa trước. Đợi đến nửa giờ sau, tôi sẽ đưa anh đi đón gió tẩy trần. Địa điểm đã an bài xong. Ở ngay Phú Quý Tửu Lâu trong thị trấn huyện Ân Huyền chúng ta.
Tô Mộc nói.
Được!
Từ Viêm cười nói.
Đợi đến khi Từ Viêm rời khỏi đó, tâm tình Tô Mộc vô cùng vui vẻ. Sau khi Từ Viêm đến, rất nhiều chuyện bên này Tô Mộc đều có thể thuận lợi triển khai. Hắn cũng không cho rằng mình làm như vậy có gì không đúng. Ở trong tất cả cơ quan trực thuộc của huyện, phòng Công An làm đặc biệt nhất. Nếu như không thể hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay của mình, vậy chính là khuyết điểm tương đối trí mạng.
Chỉ có điều sau khi Từ Viêm nhậm chức, sợ rằng có vài người sẽ mất hứng.
Sao có thể chỉ mất hứng được!
Sau giờ tan tầm, ở trong biệt thự riêng của Hầu Bách Lương, sắc mặt Mã Văn Tuyển âm trầm
Huyện trưởng, anh nói xem Tô Mộc này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Làm sao có thể thoáng cái để cấp trên đưa người như vậy tới nhậm chức chứ? Phải biết rằng tôi cũng không phạm phải sai lầm gì. Bọn họ làm sao có thể lấy lý do trước đây không phá được án gì, để đánh rơi chức trưởng phòng công an huyện của tôi chứ.
Hiện tại thần sắc Hầu Bách Lương cũng khó chịu cực độ.
Ở trong hệ thống chính pháp của huyện phát sinh chuyện này, Hầu Bách Lương đã biết. Nhưng biết thì biết, hắn cũng không thể có khả năng thay đổi được bất kỳ điều gì. Dù sao đây là trực tiếp đi tuyến đường cấp tỉnh, Từ Viêm là bị điều qua như vậy. Cho dù anh có ủy khuất và không cam lòng cực lớn, cũng phải nuốt xuống.
Quan lớn một cấp đè chết người!
Tô Mộc có lai lịch thế nào tôi không biết. Tôi chỉ biết rõ ràng, Từ Viêm này tuyệt đối là người tới không thiện. Vừa đến nơi đây, ngày đầu tiên, hắn đã trực tiếp đi tới chỗ Tô Mộc báo danh. Đây rõ ràng chính là đứng thành hàng. Tiến vào hàng ngũ không thèm che giấu như vậy, đã nói rất rõ vấn đề, Từ Viêm là do Tô Mộc triển khai hoạt động mà đi qua. Vì sao Tô Mộc không nhằm vào ngành khác, lại lựa chọn phòng Công An huyện để triển khai hoạt động như vậy? Về phương diện này nhất định có cách nói. Nhiều năm như vậy, tôi đối với hệ thống chính pháp của huyện không bất kỳ động tác gì. Cho nên lão Mã, tôi chỉ hỏi anh một câu. Anh có thể bảo đảm vẫn nắm phòng Công An huyện trong tay hay không?
Hầu Bách Lương trực tiếp hỏi.
Huyện trưởng, anh yên tâm. Cho dù phòng Công An huyện có đổi trưởng phòng, vẫn nằm ở trong lòng bàn tay tôi.
Mã Văn Tuyển tự tin nói.
Vậy là được!
Hầu Bách Lương gật đầu nói.
Chỉ cần có Mã Văn Tuyển bảo đảm như vậy, Hầu Bách Lương đối với chuyện Từ Viêm đến đây đảm nhiệm chức trưởng phòng công an huyện, cũng sẽ không có lo lắng nhiều. Chỉ cần toàn bộ cục công an đều là người của tôi, cho dù anh có làm ầm ĩ, thì có thể làm ra chuyện ầm ĩ tới mức nào chứ?
Tôi chỉ là cảm giác rất ngột ngạt.
Mã Văn Tuyển căm giận nói.
Chuyện này rõ ràng không có biện pháp. Chuyện này đã được xác định. Ở trong công tác sau này, anh dùng đầu óc nhiều hơn một chút là được. Từ Viêm này xem ra cũng rất trẻ tuổi, thử lôi kéo xem sao. Nếu như có thể lôi kéo được, dù thế nào cũng dễ nói. Nếu như hắn không chịu, vậy trực tiếp cho hắn lồng sắt.
Ánh mắt Hầu Bách Lương âm độc nói.
Được!
Mã Văn Tuyển quả quyết nói.
Sau khi Mã Văn Tuyển rời khỏi biệt thự này, một người từ trong phòng bên cạnh đi tới. Hắn chính là Hầu Sổ Căn. Là em trai của Hầu Bách Lương, Hầu Sổ Căn đương nhiên biết chỗ này.
Anh, anh nói xem Tô Mộc này rốt cuộc muốn thế nào? Có cần em tặng cho hắn ít tiền hay không? Nếu như tiếp tục dừng thi công như thế, Huyện Nhất Kiến của em sẽ không qua nổi tiêu hao như vậy.
Hầu Sổ Căn nói.
Thu thập bộ dạng này của cậu lại. Tô Mộc không phải là người bình thường. Lẽ nào cậu không nghe được vừa rồi anh nói gì sao?
Hầu Bách Lương cau mày nói.
Nghe được. cũng bởi vì nghe được, cho nên em mới nói như thế. Nếu như thật sự để Tô Mộc nắm giữ phòng Công An huyện, em nghĩ chúng ta ở chỗ này làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ khó khăn.
Sau khi ngồi xuống, Hầu Sổ Căn nói.
Chỉ có điều Từ Viêm này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Có cần em đi thăm dò cho anh hay không?
Cũng tốt.
Hầu Bách Lương vốn muốn cự tuyệt, nhưng lời đến khóe miệng lại thu về, suy tư nói:
Lấy thân phận của em bây giờ, thật ra thích hợp tiếp xúc Từ Viêm nhất. Nói như thế nào, em ở trong huyện Ân Huyền này, còn có kinh doanh khác. Em thăm dò rõ ràng một chút cho anh, xem quan hệ giữa Từ Viêm và Tô Mộc rốt cuộc sâu đậm thế nào. Hắn làm sao qua được? Qua với mục đích như thế nào?
Hiểu rõ!
Hầu Sổ Căn không chút do dự đáp ứng.
Chỉ có điều, anh phải nghĩ biện pháp để cho những công trình kia mau chóng khôi phục đi. Kéo dài một ngày Huyện Nhất Kiến chúng ta cũng phải bồi thường vào rất nhiều tiền. Huyện Nhất Kiến chúng ta đã ứng ra rất nhiều tài chính. Nếu kết thúc như vậy, em sẽ bị nguyên khí đại thương mất.
Biết rồi!
Hầu Bách Lương phiền chán nói.
Nghĩ đến khoản tiền của phòng Tài Chính huyện Ân Huyền còn chưa trả hết, Hầu Bách Lương cũng cảm giác tâm phiền ý loạn. Lúc đầu nghĩ là để Hầu Sổ Căn lấy ra số tiền này. Hiện tại xem ra không có hi vọng.
Nói vậy, mình không thể làm gì khác hơn là đi một chút tới chỗ Giang Hà và cục Tài Chính thành phố, xem có thể phê chuẩn thỏa đáng xuống hay không. Nói như thế nào cũng phải vượt qua cửa ải khó khăn của phòng Tài Chính huyện lần này. Bằng không Khúc Hằng Tùng thật sự phải xuống đài.
…
Phú Quý Tửu Lâu.
Thị trấn huyện Ân Huyền mới lên đèn. Bên ngoài đã là thế giới của bóng đêm, nhưng chỗ này lại rất sáng. Ở trong phòng nhỏ, Mộ Bạch và Đoạn Bằng không e ngại, ngồi ở bên cạnh. Tô Mộc và Từ Viêm tất nhiên là tùy ý trò chuyện.
Từ Viêm cũng biết thân phận của Mộ Bạch, cho nên đối với hắn cũng có chút xem trọng. Nói như thế nào, Mộ Bạch cũng là thư ký của Tô Mộc, là người mình phải làm tốt quan hệ. Về phần nói đến Đoạn Bằng, Từ Viêm đã quá quen thuộc.
Hai người đã biết nhau từ khi còn ở trấn Hắc Sơn. Chỉ có điều dù thế nào Từ Viêm cũng không nghĩ tới, Đoạn Bằng sẽ làm lái xe cho Tô Mộc, còn chạy đến lúc này.
Nói thật, có đôi khi tôi thật sự hâm mộ Đoạn Bằng. Có thể vẫn đi theo lãnh đạo như vậy.
Từ Viêm rất cảm khái.
Đoạn Bằng bây giờ chỉ làm lái xe cho tôi. Bên cạnh tôi cũng cần một người như vậy. Về phần anh, tạm thời cũng đừng nghĩ tới. Tôi cũng không dám để cho anh đường đường là trưởng phòng công an huyện, lái xe cho tôi. Cái này thật sự tài lớn dùng vào việc nhỏ.
Tô Mộc nói.
Sao có thể được. Chỉ cần có thể lái xe cho lãnh đạo, đây là nhân tài.
Từ Viêm cầm chén rượu lên nói:
Lãnh đạo, tôi mời một mình anh.
Cạn!
Tô Mộc cười sau khi cụng chén uống một hơi cạn sạch.
Đừng thấy chỉ là uống một hơi cạn sạch. Thái độ như vậy cũng đã rất rõ ràng. Đổi lại là người khác, Tô Mộc cho dù chỉ chạm môi, đã là rất nể tình. Mà Từ Viêm ở đây, hắn lại dứt khoát uống cạn.
Từ trưởng phòng, tôi mời một mình anh.
Đoạn Bằng giơ ly rượu lên nói.
Chén rượu này của anh, tôi phải uống.
Từ Viêm cười cũng uống cạn.
Từ trưởng phòng, tôi mời anh.
Mộ Bạch cũng giơ lên.
Được, đêm nay vui vẻ, uống cạn.
Từ Viêm lớn tiếng nói.
Từ Viêm xuất thân từ quân đội, đối với chuyện uống rượu một chút cũng không sợ. Cho dù còn chưa tới cảnh giới tửu thần như Tô Mộc, nhưng ứng phó với trường hợp như vậy, cũng dư dả.
Bốn người trong bầu không khí vui vẻ, ăn uống với nhau.
Mà đang ăn uống như vậy, trong phòng nhỏ bên cạnh, đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Chính là âm thanh như vậy vang lên, khiến sắc mặt Từ Viêm thoáng cái liền thay đổi.