Có những lời này của Chu Phụng Tiền, ý nghĩa bắt đầu từ hiện tại, Tô Mộc thật sự đã lọt vào tầm mắt của người cầm lái đoàn hệ. Chỉ cần Tô Mộc tiếp tục biểu hiện càng thêm chói sáng, chờ đợi hắn chắc chắn là địa vị siêu nhiên mà những người còn lại không thể đuổi kịp.
Đây là điều Trịnh Kinh Luân không nghĩ tới!
Trịnh Kinh Luân là muốn kéo Tô Mộc vào vòng quan hệ, bởi vì hắn biết sau lưng Tô Mộc có nhân mạch rộng lớn thế nào. Nhưng hắn hoàn toàn không dự liệu được, người cầm lái đoàn hệ Chu Phụng Tiền lại ưu ái Tô Mộc như thế. Nói như vậy, sau này xem ra mình còn phải biểu hiện càng nhiều hảo cảm đối với Tô Mộc. Bởi vì cho dù là trong nội bộ đoàn hệ, cũng có phe phái bất đồng.
Ai có thể chân chính nhận được ưu ái của người cầm lái mới có khả năng tiếp quản đoàn hệ lớn nhất, giơ lên lá cờ của đoàn hệ!
- Bây giờ nói thế nào?
Tô Mộc đứng trước mặt Doãn Thiên Hạc, trên mặt cười lạnh nói.
- Ngươi giỏi lắm, ngươi điên rồi, ta sợ ngươi sao? Tiểu tử, có bản lãnh báo tên tuổi đi.
Doãn Thiên Hạc tức giận nói, cho đến lúc này hắn cũng không nghĩ Tô Mộc có gì lợi hại, khẳng định là thằng ngu Quan Ngư dẫn đến.
Bây giờ đang ở đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ mình sẽ cho hắn biết, không phải ai cũng có thể làm anh hùng!
- Ta là ai ngươi còn chưa có tư cách biết. Hiện tại ngươi nghe kỹ cho ta, chuyện của Quan Ngư là chuyện của ta, bắt đầu từ hiện tại, không cho phép ngươi tiếp tục tới nơi này quấy rầy nàng nữa. Đây là lời khuyên ta đưa cho ngươi, cũng là cảnh cáo. Nếu ngươi thật sự còn dám tới đây, tự gánh lấy hậu quả.
Tô Mộc lãnh đạm nói.
- Hảo tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!
Doãn Thiên Hạc nói xong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quan Ngư, sau đó dẫn người của mình nhanh như tia chớp rời khỏi chợ.
Trong tưởng tượng loại tình tiết máu chó gọi điện thoại kêu người tới cũng không xuất hiện. Không phải nói Doãn Thiên Hạc không thể gọi. Mà là hiện tại sau khi lòng tự ái của hắn hung hăng bị chà đạp, hắn sợ nếu thật sự tìm người tới, hắn sẽ đánh mất tất cả thể diện.
Doãn Thiên Hạc hắn là ai? Hắn chính là một quan nhị đại tiêu chuẩn, hôm nay ở trên địa bàn của mình, lại bị thu thập thành như vậy. Nếu mình không có cách nào tìm thể diện trở về, vậy sau này hắn làm sao còn dám ra ngoài lăn lộn?
- Giải tán đi, tất cả các người giải tán đi.
- Đúng đấy, giải tán đi, tụ tập ở chỗ này làm sao làm ăn.
- Chị dâu Phạm, sau này chị cũng nên cẩn thận. Người này không dễ chọc đâu.
Tất cả những người vừa vây quanh xem náo nhiệt đều tiến lên an ủi Phạm Khương Dụ, hiện tại đầu óc của nàng thật sự có chút không đủ tỉnh tao, chỉ biết hành động theo bản năng. Hai mắt gắt gao nhìn Tô Mộc. Đến hiện tại nàng cũng không thể tin được, Doãn Thiên Hạc bị đánh lại có thể nén giận tiêu sái rời đi. Phải biết rằng bình thường chỉ cần một đôi lời nói xấu sau lưng hắn, Doãn Thiên Hạc cũng có thể chỉnh chết ngươi. Hôm nay lại rời đi như vậy, chuyện này quả thực quá kỳ quái!
- Tô đại ca, đa tạ anh.
Quan Ngư tiến lên trước thấp giọng nói.
- Cám ơn anh cái gì? Anh nói chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh tới đây chính là vì giúp em giải quyết chuyện này. Yên tâm đi, người kia sau này sẽ không đến dây dưa em nữa. Đúng rồi, Quan Ngư, em thật sự muốn sống thế này mãi sao?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
- Em... Em không biết.
Quan Ngư cúi đầu nói.
- Vị tiên sinh này, chuyện vừa rồi đa tạ cậu. Nhưng tốt nhất cậu nên nhanh chóng rời đi. Nếu cậu không đi, sợ rằng sau này không thể bước ra khỏi khu vực này.
Lúc này Phạm Khương Dụ tiến lên gấp giọng nói.
Bất kể nói thế nào, Tô Mộc cũng là ra mặt cho nhà nàng. Cho dù sau này Doãn Thiên Hạc thật sự muốn trả thù, Phạm Khương Dụ cũng sẽ tiếp nhận toàn bộ, nàng chắc chắn sẽ không để cho Tô Mộc phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào vì chuyện này.
Tô Mộc nhìn Phạm Khương Dụ có chút gấp gáp, trên mặt lộ ra một nụ cười thư thái, bất kể nói thế nào, lần này mình chủ động giúp đỡ Quan Ngư, thật sự là đúng đắn. Chưa nói đến thứ khác, chỉ riêng thái độ hiện tại của Phạm Khương Dụ cũng có thể nói rõ vấn đề. Nếu thật sự cứu Quan Ngư, mà thái độ của Phạm Khương Dụ lại vô cùng sợ hãi, vậy sẽ khiến trái tim Tô Mộc có chút băng giá.
- Dì à, dì yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Tô Mộc cười nói:
- Dì à, cháu nghĩ hôm nay chắc dì cũng không cách nào bày hàng rồi. Như vậy đi, không bằng cháu mời hai mẹ con ra ngoài ăn chút gì, sau đó dì thuận tiện kể cho cháu nghe chuyện bình hoa cổ rốt cuộc là như thế nào.
- Như vậy...
Phạm Khương Dụ chần chờ một lát, sau đó rất nhanh quyết định chú ý:
- Nếu như vậy, vậy đừng ra ngoài ăn, cậu theo tôi về nhà đi. Nếu cậu không chê cơm dì làm khó ăn, vậy dì sẽ làm cho cậu ăn.
- Sao có thể chứ, cháu nghe Quan Ngư nói, dì nấu ăn rất ngon, như vậy quấy rầy dì rồi.
Tô Mộc cười nói.
- Không quấy rầy!
Phạm Khương Dụ khoát khoát tay:
- Nào, Tiểu Ngư, thu thập rồi chúng ta về nhà.
Chu Phụng Tiền nhìn ba người Tô Mộc cứ như vậy rời khỏi chợ, mới thu hồi ánh mắt, hai mắt khẽ khép lại, sau đó một lần nữa mở ra, trong ánh mắt đã có thêm một tia lạnh lùng.
- Tiểu Phương, cậu nhớ điều tra bối cảnh của tên cặn bã đó cho tôi, sau đó tìm cơ hội gõ xuống. Chuyện này nếu bên ngoài do Tô Mộc làm, như vậy người làm gia gia như ta cũng không thể quá mức hẹp hòi, phiền toái này cứ để cho ta nhổ đi.
- Vâng, thủ trưởng!
Phương Nhai đứng ở bên cạnh cung kính nói.
Trịnh Kinh Luân có chút đáng thương liếc mắt nhìn phương hướng Doãn Thiên Hạc rời khỏi, trong đáy lòng không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười, ngươi không ở nhà làm quan nhị đại thật tốt, lại tới đây gây chuyện. Hơn nữa còn tìm đúng nhà Quan Ngư gây chuyện, bây giờ thì tốt rồi, chẳng những ngươi xui xẻo, còn liên lụy cả nhà ngươi cũng xui xẻo theo.
Trong một căn phòng Vip của quán rượu nào đấy ở thủ đô.
Rầm!
Trên mặt đã đắp thuốc nhưng Doãn Thiên Hạc vẫn có thể cảm giác được cảm giác nóng bỏng đau đớn, loại đau đớn này chẳng những là đau trên mặt, mà còn đau trong lòng. Cái tát của Tô Mộc giống như là hung hăng chà đạp lên lòng tự ái của Doãn Thiên Hạc, khiến cho hắn bị lăng nhục trước mặt mọi người. Nghĩ đến cái này, hắn liền cảm thấy một trận tức giận, đẩy tất cả chai rượu trên mặt bàn rơi xuống đất, mùi rượu gay mũi nhất thời tràn ngập trong căn phòng.
- Doãn thiếu, anh cần gì tức giận với người như vậy.
- Đúng đấy, Doãn thiếu, chúng ta chỉ cần tìm cơ hội thu thập hắn là được.
- Không sai, nếu không hiện tại chúng ta phái người qua đó chờ, chỉ cần hắn vừa lộ mặt, sẽ cho người bắt hắn đi.
- Còn nữa Doãn thiếu, tôi cảm thấy anh cứ để Quan Ngư như vậy không được. Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp ăn thịt cô ta trước rồi hãy nói, tránh cho cô ta rơi vào tay người khác!
Doãn Thiên Hạc nghe mấy tên bằng hữu bên cạnh cổ vũ, phiền não trong lòng càng phát ra kịch liệt. Nghĩ đến vừa rồi mình bị Tô Mộc bạt tai, mất hết thể diện. Sau này mình còn mặt mũi nào tới chợ đó nữa?
Quan Ngư, tất cả chuyện này đều do Quan Ngư tạo thành. Nếu không phải vì Quan Ngư, mình đâu có bị người ta tát như thế?
Nghĩ tới đây, trên mặt Doãn Thiên Hạc liền lộ ra một loại dữ tợn:
- Tiện nhân, thật sự cho ta hơn nửa năm vẫn không động đến cô, là không dám động tới cô sao? Đây là cô ép tôi. Tốt nhất cô nên mong đợi mình còn chưa bị tên khốn kia phá trinh, nếu không, thiếu gia ta nhất định sẽ dạy dỗ cô trở thành ái nô của ta. Đợi khi ta chơi chán rồi, sẽ trực tiếp bán cô vào hộp đêm, cho cô bị ngàn người cưỡi.
- Người điên, chó hoang, chuyện này giao cho hai người các ngươi, trước tối nay, ta muốn biết tin tức và hành tung của tên vô liêm sỉ kia. Dám đánh ta, ta sẽ khiến hắn hối hận suốt cuộc đời.
Doãn Thiên Hạc tàn nhẫn nói.
- Rõ!
Tài nấu nướng của Phạm Khương Dụ đúng là không tệ, bữa cơm này Tô Mộc ăn rất ngon miệng. Lúc ăn cơm, hắn cũng hiểu được từ đầu đến cuối câu chuyện. Thì ra thật giống như mình suy đoán, tất cả những chuyện này đều là Doãn Thiên Hạc ở phía sau giở trò quỷ. Hắn sở dĩ dám kiêu ngạo như vậy, chính là dựa vào cha của hắn, Doãn Vĩ Thành. Doãn Vĩ Thành là ai? Đó là phó khu trưởng khu vực này, nghe nói năm nay có thể trở thành khu trưởng, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt triển khai hoạt động.
- Một phó khu trưởng chủ quản giáo dục, khó trách có thể kiêu ngạo như vậy.
Trong lòng Tô Mộc khinh thường nói.
Cái gọi là quan lớn ở trong mắt Tô Mộc hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp nào. Nếu ngươi là một quan tốt, như vậy Tô Mộc còn tôn kính ngươi. Nếu ngươi là hôn quan, xin lỗi, ta chẳng những sẽ không tôn kính ngươi, còn có thể nghĩ biện pháp thu thập ngươi.
- Dì à, chuyện này cứ giao cho cháu, dì cứ yên tâm đi, Doãn Thiên Hạc chắc sẽ không tới gây chuyện nữa đâu. Nhưng Quan Ngư, chẳng lẽ dì cứ để cô bé như vậy? Phải biết rằng lẽ ra hiện tại cô bé phải đi học đại học rồi.
Tô Mộc nói.
- Ta cũng biết!
Phạm Khương Dụ nhìn Quan Ngư, trong mắt toát ra vẻ thân mật:
- Tiểu Ngư, con đã nghe lời nói của Tô Mộc rồi..., chuẩn bị đi học tiếp đi, sau đó chờ thi tốt nghiệp trung học.
- Tô đại ca, anh thật sự nghĩ em nên trở về trường học sao?
Quan Ngư hỏi.
- Đúng vậy!
Tô Mộc nói.
- Được rồi, em không muốn đi học ở thủ đô, em muốn đi theo anh đến chỗ anh học được không? Anh yên tâm, cần bỏ bao nhiêu tiền em sẽ bỏ.
Quan Ngư nói.
Đi học ở chỗ anh?
Tâm tư Tô Mộc vừa chuyển liền biết được ý nghĩ của Quan Ngư, tiểu nha đầu này vẫn là sợ ở lại đây, sẽ bị Doãn Thiên Hạc trừng trị. Hoặc là nói ở chỗ này lưu lại quá nhiều chuyện cũ khó khăn, nàng muốn đổi hoàn cảnh, một lần nữa để cho tâm tình của mình vui vẻ.
Như vậy cũng tốt, thay đổi hoàn cảnh thay đổi tâm tình.
- Được rồi, chuyện này tôiz sẽ an bài, như vậy, em cứ ở lại đây sắp xếp mọi chuyện cần thiết. Chờ sau khi tôiz trở về chuẩn bị xong, em trực tiếp tới đó là được. Dì à, còn dì nữa, nếu dì cảm thấy không yên lòng về Quan Ngư..., dì cũng có thể đi theo.
Tô Mộc nói.
- Không! Tôi sẽ không rời nơi này, tôi sẽ ở lại giữ cái nhà này. Tô Mộc, tôi biết cậu là người tốt, nếu Quan Ngư thật sự có thể tiếp tục đi học, vậy đây đúng là một đại hảo sự, cả nhà chúng tôi cũng sẽ cảm tạ cậu.
Phạm Khương Dụ nói.
- Được rồi, dì à, cháu không miễn cưỡng dì, nên làm như thế nào dì cứ làm. Quan Ngư, em đã có số di động của anh, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh. Sau khi anh trở về dàn xếp xong, cũng sẽ mau sớm liên lạc với em.
Tô Mộc nói.
- Được!
Quan Ngư gật đầu.
Sau khi Tô Mộc cơm nước xong liền rời đi, khi Quan Ngư đi tiễn Tô Mộc, Phạm Khương Dụ ngồi một mình bên trong gian phòng, mở ra một cái hộp gấm cực kỳ hoa lệ, vừa nhìn là có thể thấy cực kỳ quý giá.
Trong hộp gấm đặt một khối ngọc bội, khối ngọc bội này hiển nhiên chỉ có một nửa, hiện lên hình dáng nửa dây cung, phẩm chất và bề ngoài đều là thượng đẳng..., chính là mỹ ngọc hiếm có. Phạm Khương Dụ đưa tay cầm miếng ngọc bội nửa dây cung, trên mặt lộ ra một loại tư niệm sâu sắc.
- Lão Quan, ông biết không? Tiểu Ngư nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.