Đường Minh Hán nói thận trọng:
- Thị trưởng, theo tôi thấy không đơn giản.
Mặc dù không đánh giá nhiều nhưng khiến Đường Minh Hán luôn chú ý cẩn thận nói ra ba chữ không đơn giản, Lý Hưng Hoa biết đó là đánh giá cao nhất cho Tô Mộc.
Lý Hưng Hoa thản nhiên nói:
- Cậu ra ngoài trước, buổi chiều đừng cho ai vào, tôi bận công chuyện.
- Rõ!
Đường Minh Hán rời đi.
Lý Hưng Hoa sửa sang lại suy nghĩ, bấm số điện thoại của Diệp An Bang:
- Diệp bộ trưởng, tôi đã gặp Tô Mộc. Nếu người có rảnh thì xế chiều tôi đi tỉnh thành một chuyến được không? Tốt, tôi biết rồi, tôi đi ngay.
* * *
Tô Mộc đi xe trở về huyện Hình Đường, hắn thở hắt ra, dây thần kinh căng cứng thả lỏng. Bằng trực giác của hắn, Tô Mộc tin mình đã vượt qua ải Lý Hưng Hoa. Thiện ý và thái độ đã đưa ra, tiếp theo là chờ xem Lý Hưng Hoa làm gì. Nếu Lý Hưng Hoa bắt trúng thì coi như Tô Mộc đặt cược đúng chỗ.
Tô Mộc nhắm mắt suy tư, chuông điện thoại reo vang.
Nhiếp Việt hỏi:
- Tô Mộc, cháu đang ở đâu?
Tô Mộc trả lời:
- Đang trên đường về thị trấn.
Nhiếp Việt trầm giọng hỏi:
- Khoan về trấn, đến chỗ chú một chuyến, chú ở quán trà Thanh U. Cháu biết chỗ đúng không?
- Biết, cháu đi ngay.
Tô Mộc nói với Đoạn Bằng:
- Mau về Thành phố Thanh Lâm, quán trà Thanh U.
- Rõ!
Xe tăng tốc độ, Tô Mộc dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Tô Mộc chợt nhận ra hắn càng lúc càng thích loại cảm giác này.
Quán trà Thanh U.
Tô Mộc cảm thấy nơi này rất có duyên với hắn, cứ nghĩ gặp mặt Lạc Khang Hoa tại đây thì thôi, không ngờ Nhiếp Việt cũng chọn nó. Khi Tô Mộc đến quán trà đã là sáu giờ chiều. Tô Mộc gọi điện cho Nhiếp Việt, được cho biết gian phòng, hắn trực tiếp đi qua.
Trong phòng chỉ có Nhiếp Việt, thấy Tô Mộc đi vào gã kêu:
- Qua đây ngồi, uống miếng trà rồi tính. Biết cháu vội vàng chạy đi nên khoan nói gì, mau uống hết tách trà đi.
- Vâng!
Tô Mộc không khách sáo, hắn bưng tách trà lên uống cạn.
Chờ Tô Mộc thở dốc xong Nhiếp Việt cười hỏi:
- Tô Mộc, sự kiện kia đã xác định chưa? Lý thị trưởng sẽ đến tham gia nghi thức ký hợp đồng Trấn Hắc Sơn?
- Chắc chắn.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Nhiếp bí thư, Lý thị trưởng chính miệng nói với cháu là xác định ngày ký hợp đồng rồi Lý thị trưởng sẽ đến. Cháu nghĩ người đài truyền hình, bộ tuyên truyền cũng sẽ đi theo. Lần này là cơ hội tuyên truyền huyện Hình Đường chúng ta, không thể bỏ qua.
Nhiếp Việt cười hưng phấn nói:
- Chú hiểu.
Đây là chuyện tốt, là sự khẳng định cho công tác của Nhiếp Việt. Triệu Thụy An sẽ không dám gây rối, nếu làm tốt thì toàn thể ban lãnh đạo huyện Hình Đường đều hãnh diện. Nếu ai dám gây rối vụ này đừng trách Nhiếp Việt không khách sáo, gã chưa dùng qua quan uy từ lúc lên chức đến giờ.
Nhiếp Việt hỏi:
- Lý thị trưởng còn nói gì khác?
Tô Mộc cười đáp:
- Không có, chỉ thảo luận về phát triển kinh tế Thành phố Thanh Lâm với cháu. Nhiếp bí thư cũng biết cháu chỉ là lãnh đạo cấp khoa nho nhỏ, làm gì có tư cách thảo luận vấn đề này, quá lớn.
Nhiếp Việt cười to bảo:
- Cháu đừng coi nhẹ mình, nếu Thành phố Thanh Lâm có thêm vài lãnh đạo cấp khoa giống như cháu thì Thành phố Thanh Lâm sớm nhanh chóng phát triển.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Nhiếp bí thư, xin đừng chọc cháu.
Nhiếp Việt cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Hai người trò chuyện vui vẻ. Bỗng ngoài phòng vang tiếng đập cửa, một bóng người tiến vào. Tô Mộc đang cười toe khi thấy rõ người đến thì sửng sốt. Tại sao là cô? Chuyện gì đây? Tô Mộc theo bản năng nhìn Nhiếp Việt.
Nhiếp Việt không lộ vẻ gì, bình tĩnh nói:
- Trịnh chủ nhiệm, mời ngồi.
Người vào phòng đúng là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hình Đường hiện tại, Trịnh Tuyết Mai.
Trịnh Tuyết Mai cười ngồi xuống:
- Tô trưởng trấn, rất vinh hạnh được thấy Tô trưởng trấn. Trấn Hắc Sơn đang phát triển hừng hực khí thế, có thể nói là điểm sát trong huyện chúng ta, tất cả là nhờ công của Tô trưởng trấn.
Tô Mộc liếc thấy Nhiếp Việt gật nhẹ đầu, mắt hắn lóe tia sáng. Tô Mộc thoáng chốc hiểu ra. Nhiếp Việt kêu Trịnh Tuyết Mai đến đây chứng minh gã đã hoàn toàn nắm chặt cô. Tô Mộc không biết sao Nhiếp Việt làm được, Tô Mộc rõ ràng bây giờ Trịnh Tuyết Mai không thể phản bội nữa.
Trịnh Tuyết Mai lên đài với thân phận là thân tín của Tạ Văn, nhưng vị trí của cô nếu không làm Nhiếp Việt vui lòng sẽ nhanh chóng bị đuổi. Trịnh Tuyết Mai rất mê quyền chức, cô không cam lòng mai danh ẩn tích. Tô Mộc không biết Trịnh Tuyết Mai và Nhiếp Việt có giao dịch gì, xem tình hình trước mắt thì Nhiếp bí thư chiếm ưu thế.
Miễn là Nhiếp Việt luôn xuôi chèo mát mái, Tô Mộc tin Trịnh Tuyết Mai tuyệt đối không phản bội. Nếu Trịnh Tuyết Mai phản bội thì con đường trong quan trường của cô cũng chấm dứt. Không ai thích người đi theo luôn thay lòng đổi dạ, nếu cộng thêm ngươi chút bản lĩnh thì chỉ có nước bị đạp dẹp dưới chân không có con đường thứ hai.
Tô Mộc cười nói:
- Trịnh chủ nhiệm, Trấn Hắc Sơn phát triển toàn nhờ huyện ủy lãnh đạo.
Trịnh Tuyết Mai ngồi xuống, ném ra bom tấn:
- Tô trưởng trấn, hiện tại Trấn Hắc Sơn rất nổi bật, trong huyện có một thanh âm muốn thành lập tổ công tác quản lý quy hoạch trong Trấn Hắc Sơn. Không biết Tô trưởng trấn nghĩ sao?
Lòng Tô Mộc run lên:
- Nhiếp bí thư?
Chuyện gì đây? Sự việc chưa hoàn toàn quyết định đã có người không kiềm được muốn hái trái? Thành lập tổ công tác, đây vốn là chuyện Trấn Hắc Sơn nắm chắc, cần gì tổ công tác chỉ điểm?
- Yên tâm đi.
Nhiếp Việt thản nhiên nói:
- Trong huyện có tiếng nói đó nhưng không gây được sóng gió gì.
Nhiếp Việt bình tĩnh cho Tô Mộc nhìn thấy hy vọng, nhưng hắn không dám hoàn toàn dựa vào gã. Lý do rất đơn giản, Nhiếp Việt không thể khống chế nguyên thường ủy. Trước khi Nhiếp Việt hoàn toàn khống chế thường ủy thì lời gã nói không bảo đảm.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Là ai muốn hái trái? Tưởng ta là trái hồng ai cũng bóp được sao? Ta mặc kệ các ngươi là ai, dám vươn móng vuốt ra là ta chém đứt hết.
Ba người trò chuyện, càng nói Trịnh Tuyết Mai càng giật mình. Trịnh Tuyết Mai thấy Nhiếp Việt nói chuyện ngang hàng với Tô Mộc, không giống một bí thư huyện ủy nói chuyện cùng trưởng trấn. Trịnh Tuyết Mai thầm nhớ kỹ, cô biết sau này phải thay đổi thái độ với Tô Mộc.
Người khác không biết nhưng Trịnh Tuyết Mai rõ ràng trong vụ Tạ Văn rơi đài Tô Mộc có vai trò gì. Từng khâu nhìn như không liên quan gì Tô Mộc nhưng đều có bóng dáng của hắn, người như vậy không làm quen thân sao được?
Bất giác sắc trời tối sầm, so với ngày hôm qua thì hôm nay huyện Hình Đường tối trễ chút, cảm giác bức bối oi bức như đè nặng lồng ngực.
- Bí thư, trời cũng đã tối, hay chúng ta tìm quán nướng nào đi? Tôi biết có một tiệm rất ngon, nhưng ở ngoài đường, hay chúng ta . . .
Hiện giờ Trịnh Tuyết Mai hoàn toàn đầu phục vào Nhiếp Việt, từng hành động lấy gã làm trung tâm.
Nhiếp Việt do dự một lúc, vừa lòng cười nói:
- Ngoài đường tốt, ăn đồ nướng là phải ở ngoài đường. Đi, chúng ta cũng nên thân dân.