Quan Bảng

Chương 1000: Chương 1000: Hai cánh mông thơm, phong tình vạn chủng




Chương 1003: Hai cánh mông thơm, phong tình vạn chủng

Chiếc phía sau lao nhanh tới. Ngồi trong xe chính là bốn người. Bốn người này đều mặc áo bó sát người, ngắn tay, cơ bắp nổi lên, thể hiện khí tức cường thế, khiến người ta có cảm giác tuyệt đối dũng mãnh. Điều này còn chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là ngoài tài xế ra, trong tay mỗi người còn lại đều cầm một khẩu súng. Đây không phải là súng thường, mà chính là AK47 nổi tiếng khắp thiên hạ. Ba người cầm chặt khẩu súng, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng.

Đại ca, hành tung của chúng ta có khả năng đã bị lộ. Đối phương chắc đã phát hiện ra chúng ta.

Phát hiện thì thế nào? Đại ca, nếu không chúng ta trực tiếp xông lên, giết chết hai tên đó là được!

Không được. Không thể hành sự lỗ mãng. Nhiệm vụ của chúng ta vẫn là bắt sống Trần Hồng Đính!

Khi ba người bắt đầu suy nghĩ tính kế, người đàn ông đầu trọc ngồi ở ghế phụ, trong mắt lóe ra vẻ lo lắng.

Phát hiện thì phát hiện. Nếu như đến bây giờ còn không phát hiện ra chúng ta, hắn cũng không đáng để chúng ta động thủ. Trần Hồng Đính, thiếu gia tập đoàn Trần thị. Các huynh đệ, chỉ cần làm xong vụ này, chúng ta không cần làm chuyện như vậy nữa. Số tiền nhận được cũng đủ cho chúng ta tiêu mấy đời không hết.

Đại ca, vậy đại ca nói xem chúng ta phải làm sao? Chúng ta nghe theo đại ca!

Lão Miêu, lái lên đi. Ép đối phương đỗ xe lại cho tao!

Tên đầu trọc quát lạnh.

Vâng!

Người được gọi là lão Miêu thật sự là một tài xế không tồi. Người có thể được tên đầu trọc lựa chọn làm lái xe, sao có thể không có bản lĩnh được. Ở ánh sáng mờ tỏ, hắn liền trực tiếp động thủ, bắt đầu tăng tốc độ phóng về phía xe Tô Mộc phóng.

Đây là muốn chơi trò đua xe sao?

Tô Mộc nhìn chiếc xe kia bắt đầu tăng tốc phóng về phía bên này, lại hoàn toàn không chút khiếp sợ. Nói đến lái xe, hắn thật sự không sợ bất kỳ kẻ nào. Lại nói, phải biết rằng nơi này chính là thành phố Thanh Lâm, là sân nhà của Tô Mộc. Đối với địa hình nơi này, hắn tương đương quen thuộc. Vì không muốn làm tổn hại đến những người khác, Tô Mộc lập tức tăng tốc chạy về phía trước.

Anh, anh muốn làm gì?

Trần Hồng Đính hỏi.

Nếu không muốn chết, sớm liên hệ với Đệ Ngũ Bối Xác.

Tô Mộc nói.

A… Được rồi, anh, lần này em qua đây thật ra có nhiệm vụ. Chỉ có điều không thể nói với anh được.

Lúc này nếu Trần Hồng Đính tiếp tục cứng rắn không chịu nói, thật sự không có ý nghĩa gì. Cho nên hắn dứt khoát nói ra chuyện mình có nhiệm vụ. Tiếp đó, hắn bắt đầu gọi điện thoại cho Đệ Ngũ Bối Xác. Ai ngờ điện thoại vừa gọi đi, bên kia liền truyền đến giọng nói trầm ổn của Đệ Ngũ Bối Xác.

Nói cho Tô Mộc, đi ra ngoại ô. Sau đó em không nên phản kháng, để đối phương bắt!

Đệ Ngũ Bối Xác nói.

Không phải chứ? Chị, em còn không muốn bị bắt!

Trần Hồng Đính kinh sợ nói.

Không như vậy, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ? Cậu cũng biết lần này người đến bắt em không phải là dạng tầm thường. Tất cả bọn họ tất cả đều là lính đánh thuê quốc tế. Trừ khi em bị nắm, bằng không sao có thể tiếp cận nhân vật đó. Em chắc hẳn hiểu rất rõ, chúng ta giăng lưới đã lâu. Nếu bởi vì em không phối hợp khiến thất bại trong gang tấc, chị sẽ không tha cho cậu!

Đệ Ngũ Bối Xác quyết đoán nói.

Chị…

Đừng chị chị nữa. Bây giờ chị đang ở phía sau các người. Cho nên yên tâm đi. Cho dù em bị nắm, chị và Tô Mộc cũng sẽ cứu em ra!

Đệ Ngũ Bối Xác dứt khoát nói.

Chị, chị vẫn theo dõi em sao?

Trần Hồng Đính lớn tiếng nói.

Chị theo dõi em? Thôi xin. Chị là theo dõi bọn họ có được không? Chị thật không ngờ mục tiêu của bọn họ lại là em. Ngẫm lại cũng đúng. Thiếu chủ tập đoàn Trần thị, thân phận như vậy, nếu như bắt cóc, tài sản vơ vét cũng đủ phân lượng không phải sao?

Đệ Ngũ Bối Xác cười nói.

Chị, đã là lúc nào rồi, chị còn có tâm tình nói đùa!

Trần Hồng Đính u oán nói.

Đưa điện thoại cho Tô Mộc!

Đệ Ngũ Bối Xác nói thẳng. Sau khi Tô Mộc nhận điện thoại, bên tai truyền đến giọng nói của Đệ Ngũ Bối Xác. Hắn biết lần này chỉ sợ không có cách nào thoát khỏi nhiệm vụ này. Trần Hồng Đính không biết rốt cuộc Tô Mộc và Đệ Ngũ Bối Xác nói những gì. Nhưng rất nhanh điện thoại liền cắt đứt.

Ngồi cho chắc!

A!

Ngay sau đó Tô Mộc chỉ hô một câu ngồi cho chắc, xe liền giống như tên bắn ra khỏi nỏ. Không ngờ không có bất kỳ ý định dừng lại nào, ở trong dòng xe cộ hành thạo lái đi. Cho đến lúc này, Trần Hồng Đính mới biết được Tô Mộc lợi hại tới mức nào. Hắn lái như làm xiếc. Sợ rằng rất nhiều tay đua xe cũng không bằng. Cao thủ thật sự ở dân gian. Anh nói một chút xem, anh có thân thủ như vậy còn làm quan làm gì. Trực tiếp làm tay đua xe không tốt sao?

Chiếc xe phía sau dường như không ngờ kỹ thuật lái xe của Tô Mộc lại tốt như vậy. Sau khi đột nhiên nhìn thấy Tô Mộc lái xe như vậy, lão Miêu chửi nhỏ một tiếng, lập tức lái xe lạng lách tới cực hạn. Chiếc xe phía sau theo sát xe của Tô Mộc không tha. Hai chiếc xe ở trên đường trình diễn một cảnh tượng rượt đuổi tuyệt đẹp. Ngoài dự đoán của rất nhiều người chính là, trong tình cảnh như vậy, cảnh sát giao thông lại không có người nào chủ động đứng ra can thiệp.

Ở trong cảnh tượng như vậy, hai chiếc xe rất nhanh đã rời khỏi khu vực nội thành của thành phố Thanh Lâm, xuất hiện ở trên đường đi từ thành phố Thanh Lâm tới huyện Hạnh Đường. Đúng lúc này, chiếc xe chợt bắt đầu lắc lư, qua lại trái phải, giống như say rượu. Ống xả xuất hiện khói đen đặc.

Cảnh tượng như vậy, khiến đám người lão Miêu sửng sốt, trên mặt nhất thời hưng phấn, tươi cười.

Ai bảo các người chạy nhanh như vậy. Hiện tại biết hậu quả chứ?

Các người phá xe như vậy, còn dám tăng tốc tới như vậy, thật sự không biết các người nghĩ như thế nào!

Đầu bị lừa đá sao?

Đầu trọc lạnh giọng mắng:

Tất cả bớt nói nhảm cho tôi. Nhanh đuổi theo. Nhớ kỹ, nhiệm vụ của chúng ta là bắt sống Trần Hồng Đính, sau đó dẫn đi. Đây là nhiệm vụ của chúng ta, cho nên tuyệt đối không thể để cho Trần Hồng Đính chết. Chỉ cần không chết, tàn phế thì chúng ta cũng không có vấn đề gì. Về phần người còn lại kia, thật ra không quan trọng. Các người ai muốn động thủ phát tiết, thì tự giải quyết sạch sẽ, biết không?

Biết!

Động thủ đi!

Ngay thời điểm tên đầu trọc tới gần, Tô Mộc làm ra động tác khiến Trần Hồng Đính cảm thấy kinh ngạc. Cho đến lúc này Trần Hồng Đính mới biết được, hóa ra biện pháp Đệ Ngũ Bối Xác và Tô Mộc thương lượng là gì.

Tô Mộc trực tiếp đẩy cửa xe ra, chạy về phía trước, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu:

Không liên quan gì đến tôi. Tôi không biết hắn. Tôi là người vô tội!

Ầm!

Ngay sau khi Tô Mộc nhanh như tia chớp chạy về phía trước, tên đầu trọc mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, cầm súng lên trực tiếp bắn về phía trước. Tiếng súng vang lên, Tô Mộc trực tiếp nằm xuống đất. Tên đầu trọc cũng cảm thấy có chút giật mình.

Không phải chứ? Kỹ thuật bắn súng của mình tinh chuẩn như vậy từ lúc nào? Nhưng bây giờ hắn không có thời gian để ý tới Tô Mộc. Chuyện hàng đầu vẫn là sớm bắt được Trần Hồng Đính.

Đừng làm loạn. Mấy anh, các người đơn giản là vì tiền đi? Nếu không, tôi tình nguyện phối hợp với các người!

Trần Hồng Đính trực tiếp từ bên trong xe đi ra, hai tay giơ lên thật cao, bày ra bộ dạng rất phối hợp.

Dẫn đi!

Tên đầu trọc xác định Trần Hồng Đính thật sự không có bất cứ uy hiếp gì, mới phất tay sai người đưa hắn đi.

Đại ca, có cần nhìn cái tên kia không?

Ngay khi đầu trọc vừa muốn gật đầu, phía xa đột nhiên truyền đến một ánh đèn rất sáng, Tên đầu trọc sợ đi kiểm tra làm chậm trễ thời gian, nói thẳng:

Không cần thiết. Người kia nhất định đã chết rồi. Mau đánh xe rời khỏi nơi này!

Được rồi!

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đây là lời lẽ chí lý. Nếu như thật sự vì một chuyện không quan trọng, khiến chuyện quan trọng bị ảnh hưởng, không có cách nào giải quyết, tuyệt đối là hành động không sáng suốt. Cho nên tên đầu trọc quyết định rất nhanh, dẫn theo Trần Hồng Đính trực tiếp rời khỏi đó.

Khi chiếc xe biến mất khỏi nơi này, Đệ Ngũ Bối Xác mới xuất hiện. Khi tới bên cạnh người Tô Mộc, thấy hắn vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, cô không vui nói:

Mau dậy di, diễn kịch diễn tới nghiện rồi sao?

Tô Mộc vẫn bất động!

Tôi bảo anh mau dậy đi. Nếu như thật sự làm chậm trễ thời gian, chúng ta không kịp đuổi theo đâu!

Đệ Ngũ Bối Xác lại kêu lên.

Tô Mộc vẫn bất động!

Điều này làm Đệ Ngũ Bối Xác sốt ruột. Cô có chút phẫn nộ, hét lên:

Tô Mộc, nếu anh còn không đứng dậy, tôi sẽ thật sự lái xe đè lên. Tôi không tin, tới lúc đó anh còn có thể nằm yên bất động như thế!

Vẫn yên lặng!

Đệ Ngũ Bối Xác có hơi sợ.

Không phải đâu? Chẳng lẽ vừa rồi phát súng của tên đầu trọc kia kia không bắn lệch, mà thật sự bắn trúng Tô Mộc sao? Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải nói hiện tại Tô Mộc đã biến thành tử thi?

Nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Bối Xác sốt ruột, vội vàng từ trên xe bước xuống, ngồi xổm trên mặt đất, nắm hai tay Tô Mộc ra sức lắc.

Tô Mộc, Tô Mộc, anh không sao chứ? A!

Trong giây lát hai mắt Tô Mộc mở ra, nhất thời Đệ Ngũ Bối Xác khiếp sợ đến mức run rẩy, thân thể theo bản năng ngã về phía sau!

Bối Xác, không cần kích động như vậy!

Tô Mộc đâu thể để cho Đệ Ngũ Bối Xác ngã sấp xuống như vậy. Hắn thuận lợi đỡ cô, chỉ có điều bởi vì hành động theo bản năng, Tô Mộc cũng không ngờ vị trí tay phải mình nắm phải lại là cặp mông nhạy cảm nhất của Đệ Ngũ Bối Xác.

Phải nói rằng hai cánh mông thơm, thật sự co dãn mười phần. Tô Mộc không nhịn được dùng sức bóp vài cái. Khi hắn cảm nhận được sự co dãn, mặt Đệ Ngũ Bối Xác đỏ bừng nhìn về phía Tô Mộc quát:

Lưu manh!

Khụ khụ!

Tô Mộc lúng túng cười.

Hiểu nhầm, hiểu nhầm. Tôi chỉ muốn cứu cô mà thôi!

Cứu tôi? Anh còn dám nói cứu tôi? Anh làm cái gì vậy? Choáng váng sao?

Đệ Ngũ Bối Xác trừng mắt nói.

Cái gì? Tôi chẳng qua muốn đùa cô một chút mà thôi. Lại nói nếu hiện tại thật sự đuổi theo, sẽ rất dễ bị phát hiện. Cô yên tâm, tôi bảo đảm không để cho cô bị mất dấu là được.

Tô Mộc vừa cười vừa nói.

Vậy còn không nhanh dậy? Tô Mộc, lấy cái vuốt chó của anh ra!

Xin lỗi xin lỗi, quên quên!

Anh còn dám tiếp tục vô sỉ nữa sao?

Đã nói là hiểu nhầm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.