Chương 1107: Hai lần cự tuyệt!
Âu Dương Dung đích xác là quen biết Mao Tam Vượng, chỉ có điều chỉ là quen biết bình thường nhất, bởi vì nghiêm khắc mà nói, Mao Tam Vượng cũng không thuộc về đường dây của Âu Dương Dung. Cục trưởng Sở lao động thành phố mới là người của Âu Dương Dung, là dựa vào gia tộc Âu Dương thượng vị. Về phần tại sao tối nay Âu Dương Dung lại xuất hiện ở chỗ này, đơn giản cũng bởi vì đây là sinh nhật của lão gia tử Dương Chấn, gia tộc Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm dĩ nhiên phải phái người đến đây chúc mừng.
Phải biết rằng địa vị của Dương gia ở thành phố Tây Phẩm cũng cũng hề đơn giản!
Mặc dù Dương Chấn không đảm nhiệm chức vụ gì, nhưng quan hệ chiến hữu của hắn lại rất rộng. Hơn nữa con trai của người ta còn là thường ủy thị ủy, đây chính là điểm mạnh hơn Âu Dương Nghị Tranh. Cả gia tộcÂu Dương, cũng chỉ có Lương Tịnh có thân phận ngang hàng với hắn. Người như vậy, gia tộc Âu Dương chắc chắn sẽ không trở mặt.
Vị này là ai?
Âu Dương Dung quét về phía Tô Mộc.
Không có chuyện gì!
Mao Tam Vượng nói.
Không có chuyện gì là tốt rồi, Mao cục trưởng, tôi vào trước đây.
Âu Dương Dung nói.
Được được!
Mao Tam Vượng rất nhanh kêu người dẫn Âu Dương Dung đi vào, từ đầu đến cuối Âu Dương Dung cũng không lấy ra cái gọi là thiệp mời. Cảnh tượng như vậy lọt vào mắt Tô Mộc, dĩ nhiên khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Khi hắn đang định lôi chiêu bài Từ gia ra, Địch Lâm từ bên trong đi ra. Địch Lâm chính là lo lắng Tô Mộc không vào được, nếu như vậy, Địch Lâm sẽ hối hận muốn chết, cho nên mới phải ra ngoài xem thế nào.
Tô ca!
Địch Lâm quả nhiên nhìn thấy một màn trong tưởng tượng.
Tam ca, vị này Tô ca của tôi, cho hắn vào đi ! Hắn đi cùng tôi đến đây!
Địch Lâm. Cậu đừng có người nào cũng kéo tới đây, cậu cũng biết tính tình của nhạc phụ tôi rồi, nếu để cho hắn biết, cậu sẽ xui xẻo đấy!
Mao Tam Vượng hảo tâm nhắc nhở.
Tam ca, chuyện không phải là như anh nghĩ…
Địch Lâm vừa định giải thích, lại phát hiện Tô Mộc nhìn hắn lắc đầu, hắn cũng giải thích nữa, trực tiếp kéo tay Tô Mộc:
Tam ca, được rồi. Tôi biết nên làm như thế nào. Trong lòng tôi biết rõ. Tô Mộc, chúng ta vào thôi, tôi muốn giới thiệu mấy người cho anh biết.
Được!
Tô Mộc cười nói.
Mao Tam Vượng nhìn thân ảnh hai người biến mất trước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu kêu hắn khuyên can Địch Lâm, chắc chắn là không có khả năng. Tính tình của Địch Lâm như thế nào, hắn rất rõ ràng. Nếu hắn mang người tới tham gia thọ yến, nhất định là có ý khác. Không sao cả, dù sao Địch Lâm chắc chắn sẽ không gây chuyện trong thọ yến của lão gia tử. Nếu như vậy, ngược lại có thể lôi kéo Tô Mộc vào chuyện này, dù sao thọ yến cũng sắp sửa bắt đầu.
Tô ca, chuyện vừa rồi thật sự rất xin lỗi, Tam ca của tôi cũng bởi vì không biết anh là ai, cho nên mới như vậy.
Địch Lâm giải thích.
Không sao cả.
Tô Mộc cười nói.
Vậy thì tốt!
Địch Lâm nói.
Đợi sau khi hai người xuất hiện trong đại sảnh, Tô Mộc nhìn qua, nơi này đã tụ tập rất nhiều người. Người nào cũng ngồi theo vòng tròn của mình, chỉnh tề, không có người nào khác biệt. Âu Dương Dung ngồi trên ghế, xung quanh có mấy người, rõ ràng đang nhìn hắn mỉm cười lấy lòng. Âu Dương Dung hiện tại đang ôm tư thái đại thiếu, nhìn qua làm cho người ta cảm giác rất ngang ngược càn rỡ, nhưng hắn chính là có tư cách này.
A, làm sao hắn lại vào đây? Hơn nữa còn đi theo Địch Lâm ?
Sau khi Âu Dương Dung nhìn thấy Tô Mộc xuất hiện trước mắt, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt. Vừa rồi Mao Tam Vượng rõ ràng nói không biết người kia là ai, hiện tại hắn lại đi vào như vậy. Loại khác biệt này khiến cho Âu Dương Dung theo bản năng cảm thấy nghi ngờ, nhưng không để trong lòng.
Địch ca, tới đây ngồi đi!
Sau khi Địch Lâm gọi vào bên cạnh, Tô Mộc không đi theo qua đó, chỉ tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống. Trong không khí chờ đợi này, Dương Chấn rất nhanh xuất hiện, đi theo bên cạnh hắn dĩ nhiên là đám người Dương Vọng Sơn.
Chư vị, thật sự rất cảm tạ các vị đã đến đây tham dự sinh nhật của lão nhân này. Thật ra tôi vốn không muốn tổ chức sinh nhật, nhưng Sơn nhi nói, coi như mọi người cùng nhau chúc mừng, tôi nghĩ cũng nên thế. Xem như một cơ hội cho mọi người gặp mặt. Tối nay mọi người nhất định phải ăn uốngvui vẻ!
Dương Chấn lớn tiếng nói.
Cho dù hiện tại đã già, nhưng Dương Chấn vẫn vô cùng cường tráng. Chẳng qua lúc này Dương Chấn đang ngồi trên xe lăn. Năm đó bị thương, khiến cho hắn không thể mỗi ngày đứng yên một thời gian quá dài. Không thể đi lại giống như người khác, trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng Dương Chấn.
Mọi người ăn uống vui vẻ!
Dương Vọng Sơn cười nói.
Những người có thể xuất hiện ở đây, phần lớn là lính. Bọn họ chỉ cần có thể uống tốt là được, nhìn bộ dạng sinh khí dồi dào của bọn họ, Dương Chấn cảm giác rất hài lòng. Chỉ có diện mạo tinh thần như vậy, mới có thể đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Tô Mộc bởi vì mới ăn cơm xong, cho nên cũng không cảm thấy quá đói, hắn ngồi tại chỗ, nhìn mọi người đi ra phía trước, tặng quà cho Dương Chấn. Suy nghĩ mình rốt cuộc nên làm như thế nào, có phải nên đi tới, đưa quyển trục này hay không. Phải biết rằng khi ở nhà hàng, Tô Mộc đã viết xong Mãn Giang Hồng. Vốn hắn định viết trong buổi thọ yến, sau đó Tô Mộc cảm thấy nếu làm như vậy không khỏi quá mức kinh người. Hơn nữa trong thọ yến, cũng không thể chuẩn bị giấy và bút mực.
Dương gia gia, đây là món quà tôi tặng cho ngài, tôi biết ngài thích vũ khí, đây là một món bảo bối tôi cố gắng tìm kiếm, là một thanh Long Tuyền bảo kiếm!
Âu Dương Dung vừa nói vừa mở cái hộp ra, bên trong nhất thời lộ ra một thanh cổ kiếm.
Thanh cổ kiếm này rõ ràng là Long Tuyền bảo kiếm!
Bảo kiếm như vậy vào thời hiện đại thật sự không thấy nhiều, chỉ có điều đồ cổ như vậy giá trị sẽ rất cao.
Dõi mắt cả thọ yến, cũng chỉ có Âu Dương Dung mới có thể lấy ra vật như vậy. Những người còn lại cho dù muốn như vậy, cũng không có tiền vốn. Nhưng Dương Chấn chỉ nhìn lướt qua Long Tuyền bảo kiếm, lạnh nhạt nói:
Lấy về đi, vật này quá quý trọng, tôi không thể nhận được. Tôi đã như vậy, cũng không có khả năng múa kiếm nữa, để lại chỗ tôi quả thật vô cùng lãng phí.
Dương gia gia…
Âu Dương Dung, cậu hãy thu lại đi.
Dương Vọng Sơn thản nhiên nói.
Được!
Âu Dương Dung chưa từng bị uất ức giống như hiện tại, vốn muốn bỗng nhiên nổi tiếng, ai ngờ sự việc lại trở thành như vậy, lão gia hỏa Dương Chấn lại không nhận đồ của hắn. Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, công khai làm mất thể diện của hắn, điều này kêu hắn làm sao có thể chịu được?
Nếu như không phải nhìn thấy Dương Chấn là chủ nhân ở đây, Âu Dương Dung tuyệt đối sẽ không nén giận!
Lão già kia, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống mấy năm? Thiếu gia tặng đồ cho ngươi, đó là cất nhắc ngươi, ngươi lại dám trực tiếp cự tuyệt. Rốt cuộc là có ý gì? Người ta nói tính cách của ngươi ngay thẳng, cũng không cần thiết thẳng như vậy chứ?
Chẳng những là Âu Dương Dung, giờ khắc này ngay cả những người còn lại đều bị một màn như vậy làm cho có chút lúng túng. Nhưng sau khi lúng túng, cũng cảm giác chuyện này hết sức bình thường, nếu Dương Chấn thật sự nhận lấy một vật như vậy, đó mới là kỳ quái. Âu Dương Dung cũng thiệt là, lại muốn thể hiện tác phong đại thiếu ở đây, chẳng lẽ ngươi không biết Dương Chấn hắn thống hận nhất, chính là loại người làm giàu bất nhân giống như ngươi sao?
Nhưng Dương Chấn hoàn toàn không để chuyện vừa rồi trong lòng. Sống nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, vậy hắn thật sự sống vô dụng rồi. Tâm tư của Âu Dương Dung, của gia tộc Âu Dương, Dương Chấn rất rõ ràng. Nhưng Dương Chấn cũng biết gia tộc Âu Dương không trong sạch. Mặc dù hắn cũng không có căn cứ chính xác chứng minh cái gì, nhưng khống chế người của Dương gia , không được có bất kỳ quan hệ thân mật nào với gia tộc Âu Dương, hắn vẫn có thể làm được.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa Dương Chấn sẽ cự tuyệt người của Âu Dương gia tới tham gia thọ yến, nếu như vậy, ngược lại lộ ra vẻ Dương Chấn có chút không phóng khoáng rồi.
Dương Vọng Sơn càng không để ý tới!
Đây chỉ là Âu Dương Dung mà thôi, cho dù là Âu Dương Nghị Phong đứng trước mặt mình, cũng không dám làm gì? Bây giờ là thời đại nào, người nắm giữ binh quyền, cái eo cũng cứng rắn!
Chẳng lẽ hôm nay không có ai có thể tặng cho ta một món quà khiến ta hài lòng hay sao?
Dương Chấn bất đắc dĩ nghĩ tới, như vậy càng cảm thấy tình cảnh trước mắt không có ý nghĩa, định kêu Dương Vọng Sơn đẩy hắn trở về.
Đúng lúc này, thân ảnh Tô Mộc từ sau bàn đứng lên, trong cái nhìn soi mói của mọi người, từng bước xuất hiện trước mặt Dương Chấn. Khi Âu Dương Dung nhìn thấy Tô Mộc, trong mắt toát ra một loại ác độc. Dám đứng ra sau khi ta bị chế nhạo, tiểu tử này lá gan không nhỏ. Nhưng ngươi chờ xem, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ dạy dỗ ngươi.
Âu Dương Dung cũng không biết mình cừu hận rốt cuộc vì cái gì, chẳng lẽ bởi vì Tô Mộc đưa lễ vật sau khi hắn bị Dương Chấn cự tuyệt, khiến hắn ghi hận sao? Mặc dù nghe ra có chút vô lý, nhưng đây xác thực là thực tế.
Dương gia gia, cung chúc ngài đại thọ!
Tô Mộc đứng trước mặt Dương Chấn nói.
Cậu là ai?
Dương Chấn hỏi.
Tôi là Tô Mộc, đây là thọ lễ gia gia tôi kêu tôi đưa cho ngài !
Tô Mộc không chần chờ, trực tiếp đưa quyển trục tới. Sau khi Dương Vọng Sơn nhận lấy, hai mắt cẩn thận quét qua, không thể không cẩn thận, bởi vì hắn biết Tô Mộc.
Trong nháy mắt Tô Mộc đi tới, hắn đã biết Tô Mộc là ai, nhưng cũng bởi vì biết, cho nên Dương Vọng Sơn mới càng thêm cẩn thận. Chẳng lẽ Tô Mộc muốn thông qua con đường của mình, tìm chỗ dựa bên trong thành phố sao? Nếu nghĩ như vậy, vậy ngươi hoàn toàn sai lầm rồi. Dương Vọng Sơn này quả quyết sẽ không cho ngươi cơ hội như thế!
Tô huyện trưởng, cậu như vậy là có ý gì?
Dương Vọng Sơn cau mày hỏi.
Dương tư lệnh, tôi không có ý tứ gì khác, tôi nói tôi là đại biểu gia gia đến đây đưa thọ lễ. Dương gia gia, chẳng lẽ ngài không muốn xem qua sao?
Tô Mộc cười nói.
Huyện trưởng?
Người trước mắt này là một Huyện trưởng!
Dương Chấn bị lời nói của Dương Vọng Sơn chấn động, sau đó nhìn quyển trục trước mắt, trầm giọng nói:
Phần thọ lễ này tôi không thể nhận!
Một câu nói ra, toàn trường lại khiếp sợ!