Chương 746: Hay là tôi giúp anh “hư hư”?
Một bữa cơm, tám mươi tám ngàn, thật sự đủ xa xỉ!
Dùng tiền của ai? Là tiền của chính Lưu Đăng Khoa sao? Thật hiển nhiên không phải, hóa đơn này bị tính vào phí tổn chiêu đãi khách của cục giáo dục huyện, điều này ý vị thế nào? Ý nghĩa đang tiêu xài mồ hôi nước mắt nhân dân, đây là hành vi vô cùng lãng phí. Phải biết rằng bữa cơm hôm nay của Tô Mộc chỉ chừng một ngàn đồng, đây là hắn bỏ tiền túi riêng chi trả.
Lưu Đăng Khoa thật to gan!
Tô Mộc biết văn hóa trên bàn rượu chiêu đãi khách nhân là sự thật không cách nào tránh né, hẳn phải có một tiêu chuẩn nào đó đi. Càng khỏi nói hiện tại Thanh Lâm thị bắt đầu chấp hành chính sách của quốc gia thực hiện tiêu phí “tam công”, Lưu Đăng Khoa có gan làm ra việc như vậy trong lúc này, nếu không phải là vì quá thuần thục, nếu không phải có người bảo hộ hắn dám làm như thế sao?
Nghiêm khắc khống chế tiêu phí “tam công” là hành động anh minh của quốc gia, nhìn những hóa đơn bị phơi bày trên internet, làm một nhân viên công vụ, làm một quan chức thường xuyên đem khẩu hiệu vì nhân dân phục vụ bắt trên miệng, chẳng lẽ các người không thấy xấu hổ sao? Tô Mộc biết, nếu chuyện như vậy tiếp tục lan tràn, chẳng những sẽ tổn hại hình tượng của đảng cùng chính phủ, sẽ suy yếu ý chí của cán bộ đảng viên, chủ yếu là làm cho người sa đọa, sau khi sa đọa sẽ gặp phải cục diện gì đều có thể tưởng tượng được.
Vì mặt mũi, vì đặc quyền, vì quan uy, lại làm ra chuyện thối nát như thế, quả nhiên vô cùng đáng giận! Nếu có thể, Tô Mộc thật sự muốn vào ban kỷ luật thanh tra, không vì điều gì khác, chỉ cần tra xét kéo ra một đám sâu mọt. Nếu để những tên kia tiếp tục lưu lại trong đội ngũ cán bộ đảng viên, không biết đảng sẽ bị nhân dân trạc cột sống mắng nhiếc thành dạng gì!
Ô Mai bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi tại chỗ chờ đợi quyết định của Tô Mộc.
Bọn họ sắp về sao?
Tô Mộc khống chế cảm xúc, hỏi.
Vẫn chưa, chỉ mới tính tiền mà thôi. Bởi vì hiện tại họ đang ở trong phòng vip, bên trong còn có máy móc giải trí, bây giờ còn sớm, tôi nhìn dáng vẻ của họ còn muốn lưu lại chơi thêm một lát. Đúng rồi, vừa rồi khi tôi đi ra nhìn thấy Dương Nhất Thủy hình như lên lầu một. Nơi đó là quán bar, hẳn là hắn định vào đó thử thời vận.
Dương Tiểu Thúy nói.
Dương Nhất Thủy? Tô Mộc nhíu mày. Đối với người này hắn không có ấn tượng, không cần biết trước kia ở trong huyện hay sau đó đi thành phố, Tô Mộc không hiểu nhiều về tình huống trong cục giáo dục. Nhưng Tô Mộc hiểu rõ ràng, cục trưởng cục giáo dục thành phố hẳn là người của Tần Mông. Như vậy vị phó cục trưởng này cũng không phải là người của hắn, nếu là như vậy…
Vào lúc này bên Tần Mông cùng Niếp Việt hẳn đã chuẩn bị xong, như vậy bắt luôn Lưu Đăng Khoa ngay trong đêm nay miễn đêm dài lắm mộng. Nếu còn tiếp tục lưu hắn trên vị trí kia, không biết hắn sẽ biến cục giáo dục huyện thành hình dạng gì.
Nghĩ tới đây Tô Mộc đi sang bên cạnh, bấm dãy số, người nghe điện thoại chính là Tần Mông. Khi Tô Mộc đem chuyện nơi đây đơn giản kể lại một lần, sắc mặt Tần Mông đã âm trầm đáng sợ.
Một bữa cơm, tám mươi tám ngàn, thật đúng là dám ăn uống! Dương Nhất Thủy sao? Tôi biết người này, được rồi, chuyện này tôi sẽ dặn Niếp Việt, không cần chờ đợi, để Niếp Việt lập tức ra tay. Mặt khác Khương phó bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố đang ở trong Hình Đường, tôi sẽ gọi hắn đi qua tiến hành điều tra.
Thanh âm Tần Mông lạnh lùng nói.
Dạ, đã biết.
Tô Mộc nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Tô Mộc biết Tần Mông cùng Niếp Việt đều đang bận rộn. An bài như vậy dựa theo thân phận hiện tại của Tô Mộc thật sự không thích hợp tìm hiểu. Dù sao Tô Mộc không còn là quan chức của Thanh Lâm thị, nhưng nói như thế nào lần này chỉ sợ trong huyện Hình Đường kéo ngã một nhóm người.
Mọi người ở lại ăn cơm đi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí. Đừng vội rời khỏi, một lát sẽ có vở kịch hay.
Tô Mộc nói.
Dạ!
Nhóm người Ô Mai đều biết sắp xảy ra chuyện, trong lòng mỗi người đều dâng lên khát vọng. Phải biết rằng trong quan trường, một củ cải một cái hố, anh không chuyển mông người khác không cách nào thượng vị. Mà phải biết rằng một người ngã xuống, không chỉ đơn giản là té ngã, chờ đợi chính là một nhóm người cường thế quật khởi, đây là thực tế trong quan trường.
Sao không ở trong phòng ăn cơm, đừng nói với tôi là anh ăn no, tôi biết lượng cơm của anh.
Dương Tiểu Thúy đi theo Tô Mộc ra ngoài, dựa vào lan can nhìn cảnh đêm cười hỏi.
Không có, chỉ là dành cho họ chút không gian trò chuyện mà thôi.
Tô Mộc thản nhiên đáp.
Tô Mộc, tôi đột nhiên cảm thấy được anh có chút thay đổi.
Giọng nói Dương Tiểu Thúy chợt trầm thấp.
Thay đổi? Đúng vậy, mỗi người đều sẽ thay đổi, tôi làm sao không như họ. Nhưng cho dù tôi thay đổi thế nào, tôi vẫn là Tô Mộc mà Tiểu Thúy tỷ nhận thức, điểm này vĩnh viễn sẽ không phát sinh biến hóa.
Tô Mộc nghiêng người mỉm cười nói.
Không biết vì sao nhìn nụ cười gần trong gang tấc kia, Dương Tiểu Thúy chợt nhớ tới lời nói của Trần Kiều, trong lòng chợt toát ra dũng khí, trực tiếp bước tới ôm lấy đầu Tô Mộc kéo xuống, hung hăng hôn lên.
Đôi môi hai người chạm vào nhau, biến hóa bất thình lình làm Tô Mộc có chút không kịp phản ứng. Mặc dù nói hiện tại hai người đang đứng trên tầng cao nhất Kim Sắc Huy Hoàng, không ngại bị người nhìn thấy, nhưng động tác của Dương Tiểu Thúy làm Tô Mộc có chút khiếp sợ lại có chút ngoài ý muốn. Hắn thật sự không nghĩ ra vì sao Dương Tiểu Thúy làm ra hành động như vậy.
Đây quả thật là cần mạng của hắn!
Có lẽ do nàng trống trải quá lâu, nhất thời không thể cầm lòng.
Cơ hồ không có chút do dự, Tô Mộc quyết đoán đáp lại, ôm lấy Dương Tiểu Thúy lập tức phối hợp nụ hôn của nàng. Phải biết rằng dáng người hiện tại của Dương Tiểu Thúy chẳng khác gì quả đào mật, tùy tiện va chạm liền có thể nhỏ ra nước. Thân hình mẫn cảm làm sao chịu được Tô Mộc khiêu khích, khí tức nam giới xâm nhập khiến Dương Tiểu Thúy say đắm đương trường.
Nụ hôn này làm Dương Tiểu Thúy thở hổn hển.
Không được, không thể tiếp tục, nếu còn tiếp tục tôi sẽ điên mất.
Dương Tiểu Thúy thừa dịp thở dốc đẩy Tô Mộc ra xa, đôi mắt bao hàm tình ý tràn đầy.
Tiểu Thúy tỷ, nhìn xem lần sau cô còn dám đùa giỡn tôi như vậy hay không. Nên nhớ tôi không chịu được trêu chọc, cô còn dám trêu tôi, tôi sẽ đem cô làm thịt.
Tô Mộc làm ra bộ dáng hung ác nói.
Ngay trong nụ hôn vừa rồi, quan bảng chuyển động, trị số thân mật là một trăm. Trị số này làm Tô Mộc thật yên tâm, biết nàng vừa rồi là bị động tình, ý loạn tình mê mà không phải trêu đùa hắn. Nếu không Tô Mộc cũng sẽ không phối hợp đáp trả nụ hôn của nàng nồng nhiệt như thế.
Anh nói vậy là ý gì, sao tôi cảm thấy anh giống như được tiện nghi còn khoe mã đâu.
Dương Tiểu Thúy khẽ cười nói.
Tô Mộc biết lực khống chế của mình đang yếu dần, nếu thật sự tiếp tục lưu lại nơi này dây dưa, hắn nhất định sẽ lao tới đem Dương Tiểu Thúy cắn nuốt sát phạt. Tuy nói hắn biết nàng sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn cũng không muốn làm cho nàng bị ủy khuất.
Tôi chợt nhớ tôi muốn đi nhà vệ sinh.
Tô Mộc nói xong xoay người liền đi xuống lầu.
Ngay lúc hắn đi tới cửa thang máy, sau lưng truyền tới tiếng cười khanh khách, Dương Tiểu Thúy nói ra một câu suýt nữa làm Tô Mộc ngã sấp xuống, trong lòng thầm hô, cô điên rồi!
Tô Mộc, hay là tôi giúp anh hư hư đi!
Đây chẳng lẽ ly hôn quá lâu, vì vậy tình dục có chút biến thái sao?
Hoặc là đêm nay Dương Tiểu Thúy cũng uống chút rượu, cho nên cảm xúc đè nén trong lòng đều phát tiết ra ngoài.
Không cần biết thế nào, nếu là trước kia nàng quả quyết sẽ không nói ra lời như thế. Có lẽ đúng như nàng đã nói, đã thay đổi, theo địa vị biến hóa, lẫn nhau đều thay đổi.
Nhưng không biết biến hóa như thế, rốt cục là tốt hay xấu.
Hì hì…
Dương Tiểu Thúy nhìn theo bóng lưng của Tô Mộc, trong lòng tự nhủ:
Nếu không phải hôm nay tôi không phương tiện, tôi tuyệt đối sẽ ăn thịt anh. Tô Mộc, anh biết không? Từ lúc mới tới trường, tôi đã bắt đầu yêu thích anh rồi. Tôi thật sự thích anh, thật thích thật thích.
Tô Mộc vừa đi ra thang máy, phát hiện trước mặt đi tới một người, nhìn thấy rõ ràng là ai, hai mắt của hắn thoáng híp lại, bắn ra ánh sáng lạnh.