Tô Mộc đã cho thấy rõ ràng thái độ của mình. Nếu như thật sự tiếp tục ở lại, chỉ sợ không có cách nào thay đổi suy nghĩ của hắn. Lưu lại, chỉ có thể tăng thêm bi thương.
Xoay người phủi mông một cái rời đi. Lôi Chính Nam biết như vậy mình có thể bứt ra, nhưng Lôi Chính Bắc thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn cho hắn tiếp tục ở lại chỗ này sao? Nghĩ đến cảnh tượng kia, Lôi Chính Nam cảm thấy rất đau lòng.
Tô Mộc này rốt cuộc có thật sự tham tiền? Hay là không tham tiền?
Bây giờ Lôi Chính Nam thật sự sờ không đoán được, cho nên rất nôn nóng. Nếu như thật sự đợi đến khi hắn tìm hiểu thấu, đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể nắm lấy Tô Mộc. Cái vali đen này là mở ra, hay là đóng lại đây?
Lôi Chính Nam, nếu như anh không có chuyện gì nữa, hiện tại hãy đi đi!
Tô Mộc quả quyết đưa ra lệnh tiễn khách.
Tô huyện trưởng, bất cứ việc gì cũng không nên làm quá tuyệt tình thì tốt hơn.
Lôi Chính Nam đột nhiên đứng lên, nhỏ giọng nói. Hắn đã không dự tính mở vali ra nữa. Nhưng trong giọng nói đã tiết lộ sự lạnh lùng, muốn thấy bao nhiêu có bấy nhiêu.
Anh đang uy hiếp tôi sao?
Tô Mộc khinh thường nói.
Không phải là uy hiếp, mà là khuyến cáo!
Lôi Chính Nam nói.
Cảm ơn anh đã khuyến cáo. Tôi không cần dùng tới lời khuyến cáo của anh. Hiện tại không có chuyện gì nữa, thì đi đi!
Tô Mộc quả quyết nói.
Đi thì đi!
Lôi Chính Nam nói xong, đứng dậy mang theo cái vali đi ra khỏi phòng làm việc. Mà trong nháy mắt khi hắn vừa bước chân rời đi,, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông. Tô Mộc nhấc lên nghe. Bên kia truyền tới giọng nói kích động của Chương Duệ.
Huyện trưởng, đã thẩm vấn xong. Người chủ mưu đứng phía sau chính là tổng tài của kiến trúc Đại Hạ Lôi Chính Nam!
Lôi Chính Nam? Anh xác định chứ?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy, Dương Ngân Đường nói như vậy. Hắn nói Lôi Chính Nam bảo hắn làm như vậy, chính là muốn gây khó dễ cho huyện Hoa Hải chúng ta. Nói là muốn mượn chuyện này, khiến huyện Hoa Hải chúng ta trở thành trò cười cho thành phố Tây Phẩm.
Chương Duệ nói.
Nói như vậy Lôi Chính Nam bây giờ chính là nghi phạm đúng không?
Tô Mộc hỏi.
Đúng vậy!
Tốt lắm, hiện tại Lôi Chính Nam đang ở ngay trong chính quyền huyện. Anh dẫn người qua, trực tiếp mang hắn đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Vâng!
Chương Duệ thật không nghĩ ra được tại sao Lôi Chính Nam lại xuất hiện ở chính quyền huyện. Chỉ có điều nếu ở trong huyện Hoa Hải, vậy sẽ khiến bọn họ tránh được nhiều chuyện hơn, so với việc đi vào huyện Tà tiến hành bắt người. Cho nên Chương Duệ cúp điện thoại, lập tức tự mình dẫn người chạy về phía chính quyền huyện.
Về phần Lôi Chính Nam. Ngay khi hắn mới vừa đi ra khỏi tòa nhà của chính quyền huyện, còn chưa kịp lên xe, đã bị Đoạn Bằng ngăn cản lại. Sắc mặt Lôi Chính Nam không tốt, nhìn về phía Đoạn Bằng.
Anh muốn làm gì?
Không muốn làm gì cả. Huyện trưởng của chúng tôi mời anh ở nơi này chờ một chút. Có người sẽ tới nơi này đón anh đi.
Đoạn Bằng nói.
Đón tôi đi?
Lôi Chính Nam nhạy cảm nắm bắt được trong chuyện này hình như có cái gì không ổn. Tim hắn đập rộn lên, đồng thời, nhìn về phía Đoạn Bằng kêu lên:
Tôi lại không phải là người của huyện Hoa Hải các anh. Tôi muốn rời đi thì sẽ rời đi, không cần phải tiến hành báo cáo với huyện Hoa Hải các anh. Hiện tại tránh ra cho tôi. Tôi muốn rời khỏi nơi này.
Xin lỗi, sợ rằng không được!
Đoạn Bằng chấp nhất, đứng ở trước cửa, che kín cửa xe.
Anh có biết tôi là ai không? Biết làm chậm trễ của tôi một phút, tôi sẽ tổn thất hết bao nhiêu tiền không? Tôi cũng không phải tội phạm gì, anh dựa vào cái gì hạn chế sự tự do sinh hoạt của tôi. Tôi muốn tố cáo huyện Hoa Hải các người lạm dụng quyền lực.
Lôi Chính Nam quát lớn.
Nghe thấy Lôi Chính Nam kêu to, tài xế của hắn cũng bắt đầu đi lên, muốn ra tay đẩy Đoạn Bằng ra. Chỉ là với thực lực của hắn, làm sao có thể là đối thủ của Đoạn Bằng được. Đoạn Bằng né tránh. Đồng thời, Lôi Chính Nam nhân lúc này đi lên xe, rất lưu loát khởi động xe, lui lại phía sau. Chiếc xe liền rời khỏi phía ngoài đại viện của chính quyền huyện.
Chỉ cần tôi có thể rời khỏi nơi này, chỉ cần tôi trở lại huyện Tà, Tô Mộc anh muốn bắt tôi, cũng không có khả năng!
Tô Mộc, anh chờ đấy cho tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Xuy xuy!
Ngay lúc chiếc xe gần rời khỏi sân đại viện của chính quyền huyện, ngoài cửa đột nhiên có ba chiếc xe cảnh sát giống như một làn khói cùng xuất hiện. Khi xe cảnh sát dừng hẳn, Chương Duệ từ trên đó đi xuống. Khi Chương Duệ đi tới trước xe của Lôi Chính Nam, đập vào cửa xe, mặt không đổi sắc nói:
Lôi Chính Nam, chỗ chúng tôi có vụ án, cần anh phối hợp điều tra. Hiện tại mời xuống xe!
Sói vào hang hổ!
Cho đến giờ phút này, mãi đến khi chuyện này phát sinh ở trên người mình, Lôi Chính Nam cũng không dám tin tưởng đây là sự thật. Hắn, con sói đói này, không ngờ thoáng cái vọt tới trong hang hổ của Tô Mộc. Tô Mộc vốn có suy nghĩ đối với hắn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Phải biết rằng nếu như thẩm tra ra sự kiện trường tiểu học trấn Bát Lý Hà thật sự do Lôi Chính Nam sai khiến, vậy hắn thật sự gặp xui xẻo.
Tôi đi cùng với các người!
Lôi Chính Nam thật ra không phản kháng.
Phản kháng có tác dụng không? Phải biết rằng hiện tại đứng ở bên ngoài là Chương Duệ, đồn trưởng đồn công an huyện Hoa Hải. Nếu như mình thật sự lựa chọn chạy trốn vào lúc này, Chương Duệ dám móc súng bắn mình. Nếu thật sự bị hạ gục như vậy, Lôi Chính Nam không muốn chết oan uổng cũng không được.
Cái gì? Anh nói không có khả năng nổ súng sao?
Xin thôi đi. Hãy thu hồi lại suy nghĩ ngây thơ của anh lại đi. Có thể ở cấp thành phố không có khả năng xuất hiện tình huống bắn hạ như vậy. Nhưng ở cơ sở như cấp huyện, mạng người thật ra có lúc giống như con kiến hôi, không đáng bao nhiêu tiền. Chương Duệ nếu như thật sự muốn thu thập Lôi Chính Nam, cái này có thể xem là một thủ đoạn.
Sau khi Lôi Chính Nam bị Chương Duệ dẫn đi, tin tức này rất nhanh được truyền khắp. Ai cũng biết, thời gian trước, Lôi Chính Nam và Tô Mộc có mâu thuẫn. Mà bây giờ Lôi Chính Nam xuất hiện ở nơi này, lại trực tiếp bị Chương Duệ dẫn đi. Các cách nói trong đó thật sự biến đổi tương đối đặc sắc.
Không quan tâm là cách nói nào, nhưng khi Trần Mai Sử nghe được điều này, trên mặt hiện ra sự phẫn nộ đến cực điểm.
Tô Mộc, cậu làm vậy là muốn ép chết tôi sao? Cậu bắt giam Lôi Chính Bắc thì thôi, hiện tại lại bắt cả Lôi Chính Nam. Cậu thật sự cho rằng Trần Mai Sử tôi dễ khi dễ phải không? Cậu cứ chờ đấy cho tôi. Lần này tôi không trừng trị cậu một lần đích đáng cũng không thành. Phải cho cậu nhớ lâu một chút!
Tại quán ăn nhỏ bên ngoài phòng công an huyện.
Lúc này đã là buổi chiều. Thời điểm này, trong quán ăn thường không có mấy người. Mà bây giờ ở đây lại có hai người đang ngồi. Bọn họ không nói lời vô ích, lưu loát ăn mì. Trên bàn để mấy đĩa thức ăn, đã bị tiêu diệt gần hết. Sau khi ăn xong, hai người lúc này mới lấy điếu thuốc lá ra, lần lượt nuốt mây thả khói.
Đinh đồn trưởng, lần này đồn công an Bát Lý Hà Trấn chúng ta thật sự nổi danh rồi. Hiện tại có người nào không biết, chúng ta ngay cả người phía bên trấn Đại Lôi kia cũng dám bắt lại!
Hoàng An nói.
Làm Phó sở trưởng đồn công an trấn Bát Lý Hà, Hoàng An và đồn trưởng Đinh Quyền phối hợp rất ăn ý. Hai người trước đây chính là đồng sự trong cùng một đội cảnh sát. Sau đó trời xui đất khiến lại trở thành một nhóm, cho nên cảm tình hai bên tương đối sâu sắc.
Lão Hoàng, cậu chắc hẳn đã nhìn ra. Lần này Tô huyện trưởng chúng ta chắc hẳn đang đánh một ván cờ lớn.
Đinh Quyền nói.
Đúng vậy. Tôi có thể cảm giác được, từ thời khắc Tô huyện trưởng đến trấn Bát Lý Hà chúng ta, tôi đã cảm giác được, Tô huyện trưởng tuyệt đối muốn chơi ra một bàn cờ lớn. Về phần bàn cờ này rốt cuộc là muốn nhằm vào ai, tôi vẫn không nghĩ ra.
Hoàng An nói.
Cậu ngốc à. Tô huyện trưởng chúng ta sẽ đánh con tôm nhỏ tép nhỏ sao? Hoặc là không động, nếu động, sẽ đánh thẳng vào phủ Hoàng Long.
Đinh Quyền nói.
Ý của anh là nói?
Hoàng An như có điều suy nghĩ nói.
Đúng vậy. Cậu cũng đoán được. Đó chính là suy nghĩ thật sự của Tô huyện trưởng chúng ta. Cậu nói xem nếu Tô huyện trưởng có ý nghĩ như vậy, chúng ta có thể phối hợp làm việc hay không?
Trong mắt Đinh Quyền chớp động một tia tàn nhẫn.
Anh nói đi, làm như thế nào, tôi đều sẽ nghe theo anh!
Hoàng An quyết đoán nói. Cho tới nay hắn đều chịu trách nhiệm chấp hành, Đinh Quyền là chịu trách nhiệm quyết sách. Nhiều năm như vậy xuống, Hoàng An đã sớm thành thói quen với phương thức xử sự như vậy.
Chúng ta làm như vậy…
Phòng công an huyện bên kia đang nghiêm khắc thẩm vấn Dương Ngân Đường, bắt đầu hỏi thăm về Lôi Chính Nam. Ngay thời điểm này, Tô Mộc lại bị một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới bên trong phòng làm việc của Lý Tuyển. Khi Tô Mộc xuất hiện ở bên ngoài, thấy Liễu Linh Lỵ nhìn về phía hắn lộ ra sự nhu tình, khóe miệng Tô Mộc không khỏi cong lên.
Hiện tại Liễu Linh Lỵ chắc hẳn đã hoàn toàn bị chinh phục. Nếu như không phát sinh chuyện gì khác ngoài ý muốn, Liễu Linh Lỵ ở trong huyện Hoa Hải tuyệt đối không dám lại phản bội Tô Mộc. Về phần nếu như thật sự đi theo Lý Tuyển điều đi, vậy Tô Mộc lại không hoàn toàn chắc chắn được.
Một người có thể phản bội anh một lần, vậy có thể duy trì liên tục tiến hành phản bội không ngừng.
…
Bên trong phòng làm việc!
Sau khi ngồi xuống, Lý Tuyển mỉm cười hỏi:
Tô huyện trưởng, tình hình cụ thể của trấn Bát Lý Hà bên kia hiện tại thế nào?
Lý bí thư, tôi đang muốn báo cáo với cô. Hiện tại trên cơ bản đã tra rõ ràng. Trách nhiệm trong chuyện này cũng không ở trấn đảng ủy và chính phủ trấn trấn Bát Lý Hà của huyện Hoa Hải chúng ta. Mà là kiến trúc Toàn Năng của trấn Đại Lôi huyện Tà, cố ý gây chuyện. Hành động như vậy chính đã là hình thành phạm tội. Hiện tại tất cả đương sự có liên quan tới vụ án đều đã bị bắt lại, đang tiến hành thẩm vấn. Tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả xử lý cuối cùng. Chỉ có điều, Lý bí thư, tôi nghĩ cô nên biết rõ thì tốt hơn. Bởi vì chuyện này có khả năng còn có thể liên quan đến Lôi Chính Nam của kiến trúc Đại Hạ.
Tô Mộc nói.
Tại sao lại là Lôi Chính Nam?
Lý Tuyển cau mày nói.
Đúng vậy, bởi vì sơ bộ điều tra cho thấy, chuyện này chính là do Lôi Chính Nam muốn trút giận, cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Các chứng cứ cụ thể, đám người Chương Duệ hiện nay đang tranh thủ thẩm vấn.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Lúc này, nói tới Chương Duệ, Tô Mộc đã không có bất kỳ ý định che giấu nào. Chương Duệ là người của mình. Cho dù ở ngay trước mặt Lý Tuyển, hắn cũng dám nói như vậy.
Chuyện này nếu quả thật chính là do Lôi Chính Nam gây ra, nhất định phải nghiêm túc truy xét tới cùng!
Lý Tuyển nói.
Vâng!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tô huyện trưởng, thật ra lần này tôi gọi anh qua đây, cũng không phải chỉ vì chuyện của trấn Bát Lý Hà. Tôi muốn nói với anh một việc…