Quan Bảng

Chương 1507: Chương 1507: Hội nghị thường ủy huyện ủy lần đầu tiên




Hai giờ rưỡi.

Thời gian này đã đến giờ làm việc, lúc này tất cả mọi người đã bắt đầu đi làm, hiện tại đề tài thảo luận của bọn họ chính là hai chuyện, nói đúng ra là chỉ có một chuyện, chính là hội nghị thường ủy huyện ủy sắp tiến hành.

Ai cũng biết đây là hội nghị thường ủy đầu tiên sau khi Tô Mộc tiền nhiệm, chuyện triệu tập đến họp không có gì đáng trách, dù sao Tô Mộc muốn biểu thị công khai chủ quyền.

Nhưng kỳ quái là ở chỗ, tại sao trước khi cuộc họp diễn ra, Tô Mộc lại lần lượt cho gọi Dư Thuận, Hạ Xuân Mai và Mã Văn Tuyển.

Chẳng lẽ hắn không biết bọn họ đều là người của Hầu Bách Lương sao? Tại sao không hẹn gặp lúc khác, mà trước khi tiến hành hội nghị lại hẹn bọn họ, đây không phải là việc làm vô công hay sao?

Lẽ ra hắn phải hẹn gặp người khác, giống như Phan Úy Nhiên hay Cố Diễn Lý, nói thế nào bọn họ cũng không phải là người của Hầu Bách Lương. Anh chỉ cần vung cái cuốc thật tốt, làm sao cũng có thể kéo bọn họ về phía mình.

Nhưng bây giờ thì sao?

Hành động này rất nhanh truyền khắp chính quyền huyện ủy và quan trường huyện Ân Huyền, không có người nào coi trọng Tô Mộc, cũng không có ai có thể hiểu tại sao Tô Mộc lại làm như thế. Theo bọn hắn thấy, cử động này thật sự là đủ bi ai, là nhàn rỗi không có chuyện gì, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Cũng bởi vì Tô Mộc hành động như vậy, tuyệt đối sẽ kích thích Hầu Bách Lương. Nếu lúc này Hầu Bách Lương nổi giận, bất kể là thảo luận cái gì, chỉ cần trong hội nghị thường ủy Hầu Bách Lương giữ ý kiến chủ đạo, coi như Tô Mộc hoàn toàn thua cuộc. Một bí thư huyện ủy, trong hội nghị thường ủy huyện ủy lại không có cách nào nắm giữ quyền chủ đạo, quyền lên tiếng, đây tuyệt đối là một sỉ nhục.

Chỉ có điều sỉ nhục như vậy cũng không đủ, cái này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quyền uy của Tô Mộc. Khi quyền uy bị cắt giảm, mọi người cũng sẽ không còn tín nhiệm Tô Mộc, khi đó hắn sẽ biến thành một người cô đơn chân chính.

Nếu trong thể chế lại đụng phải bài xích như thế, Tô Mộc tuyệt đối không thể tiếp tục lưu lại trong quan trường.

Mà tất cả những thứ này phải biết rằng có thể tránh khỏi, chỉ cần Tô Mộc kiềm chế dục vọng quyền lực trong lòng, chỉ cần hắn cứ án binh bất động như bây giờ, sẽ luôn có cơ hội dành cho hắn.

Dù sao anh là bí thư huyện ủy, đây là ưu thế tự nhiên của anh, đối mặt với ưu thế như vậy, có bất cứ chuyện gì, cũng không có khả năng thoát khỏi bàn tay anh mà phát sinh.

Tô Mộc, con đường của anh phải do một mình anh tự đào bới tìm kiếm.

Lúc này rất nhiều người giống như đều thấy được tương lai thê thảm cả Tô Mộc, cho dù là Mạnh Thường Trực lúc này cũng không còn bao nhiêu lòng tin với Tô Mộc. Thậm chí đúng lúc này, Tôn Nghênh Thanh cũng trực tiếp gọi điện đến.

Tô bí thư, là tôi đây.

Tôn Nghênh Thanh thấp giọng nói.

Nghênh Thanh, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta trừ phi là ở nơi công cộng, nếu không cô không cần gọi khách sáo như vậy.

Tô Mộc cười nói.

Tiền bối, vậy tôi cũng không khách khí. Tiền bối, làm sao anh có thể làm như vậy? Anh biết hiện tại ở bên ngoài đang nói anh như thế nào không? Bọn họ đều nói đây là anh đang tự chui đầu vào rọ kìa?

Tôn Nghênh Thanh gấp giọng nói.

Lúc này đã truyền ra ngoài sao? Xem ra tốc độ truyền bá của tin tức này thật sự không thể xem thường. Bất kể là ở đâu, chỉ cần là chuyện phát sinh bên trong quan trường, luôn có thể truyền bá ra ngoài trong thời gian ngắn nhất. Nhưng Tôn Nghênh Thanh gọi điện như vậy, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy có chút cảm động.

Cô cũng nghĩ như vậy sao?

Tô Mộc cười nói.

Tiền bối, giờ là lúc nào rồi, anh còn tâm trạng mà đùa giỡn. Anh thật sự không biết sao? Phó Huyện trưởng Dư, Hạ bộ trưởng, Mã bí thư, đều là người của Hầu huyện trưởng. Tôi nghe nói, Hầu huyện trưởng đang chuẩn bị ra tay với anh, nói là muốn làm cho anh nửa bước khó đi. Anh công khai đào chân tường của hắn như vậy, trong hội nghị thường ủy huyện ủy, hắn tuyệt đối sẽ không nể mặt anh.

Tôn Nghênh Thanh nhỏ giọng nói.

Tôi biết.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Anh biết?

Tôn Nghênh Thanh bất ngờ nói.

Đúng vậy, tôi biết. Nghênh Thanh, tôi biết cô đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, sẽ không xuất hiện tình huống như cô suy nghĩ đâu. Tiện thể tôi cũng đang có chuyện muốn hỏi cô.

Tô Mộc hỏi.

Chuyện gì?

Tôn Nghênh Thanh theo bản năng hỏi.

Cố Diễn Lý Cố bí thư có phải không thường xuyên báo cáo công việc với Mai bí thư hay không?

Tô Mộc hỏi.

Làm sao anh biết?

Tôn Nghênh Thanh bất ngờ nói.

Tôi làm sao biết được? Nghe thấy Tôn Nghênh Thanh hỏi như vậy, Tô Mộc biết tin tức trong tay mình là chính xác, Cố Diễn Lý thật sự là người của Tôn Mai Cổ, chỉ cần có thể xác định điểm này là được rồi.

Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, được rồi, Nghênh Thanh, cô làm việc đi, tôi cũng chuẩn bị đây.

Tô Mộc nói.

Được!

Sau khi Tôn Nghênh Thanh cúp điện thoại vẫn cảm giác không yên lòng, nghĩ đến Tô Mộc cố ý nhắc tới Cố Diễn Lý, có phải là muốn nàng làm công tác ở chỗ Cố Diễn Lý hay không.

Mình phải nói cho cha, cũng không thể để cho tiền bối chịu thiệt được.

Tôn Nghênh Thanh vừa nói vừa điện thoại cho Tôn Mai Cổ, nàng cũng không biết mình hành động như vậy, sau này lại mang đến cho nàng và Tôn Mai Cổ chỗ tốt gì. Có đôi khi cử chỉ vô tâm lại có thể kết thành thiện duyên.

Tòa nhà chính quyền huyện.

Phòng làm việc huyện trưởng.

Hầu Bách Lương ngồi ở đây, trên ghế sa lô ở khu tiếp khách trước mắt chính là Ninh Biên Viễn, về phần Hạ Xuân Mai và Mã Văn Tuyển, bọn họ đều là người của huyện ủy, không thể nhìn thấy sắp đến giờ họp thường ủy huyện ủy mới chạy đến chính quyền huyện. Nếu như vậy, có một số việc làm cũng không tránh khỏi có chút quá rõ ràng quá chói mắt. Hơn nữa giờ có điện thoại, có chuyện gì chỉ cần gọi điện là được.

Nhưng điều khiến Hầu Bách Lương cảm thấy tức giận chính là, đến hiện tại, không thấy bóng dáng Dư Thuận, Hạ Xuân Mai và Mã Văn Tuyển cũng không chủ động gọi điện thoại cho hắn. Chẳng lẽ bọn họ tin tưởng mình như vậy? Hay là cho rằng không cần thiết nói gì?

Hơn nữa cho dù không cần thiết, tốt xấu gì cũng phải hỏi thăm, trong hội nghị thường ủy huyện ủy mình muốn làm cái gì? Các người nên làm như thế nào, mới có thể phối hợp tốt với tôi.

Bởi vì không có gì cả, cho nên bây giờ Hầu Bách Lương thật sự có chút lo lắng.

Dĩ nhiên Hầu Bách Lương sẽ không biểu hiện ra lo lắng này. Nhất là ở trước mặt Ninh Biên Viễn càng không cần biểu lộ ra. Thân là cấp trên, cho dù trời sập xuống, cũng phải duy trì tỉnh táo tuyệt đối. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến những người đi theo anh cảm thấy an tâm.

Lão Ninh, anh nói vị kia muốn chơi trò gì vậy? Thật sự muốn đào chân tường của tôi sao?

Hầu Bách Lương thản nhiên nói.

Vị kia, dĩ nhiên chính là chỉ Tô Mộc.

Huyện trưởng, nói thật, hiện tại tôi cũng có chút không nhìn thấu vị kia có ý gì. Anh nói hắn không giống như người lỗ mãng. Nhưng hiện tại cách làm của hắn, lại cực kỳ lỗ mãng. Đừng bảo là người khác, cho dù là tôi, cũng sẽ không tin tưởng, chẳng qua mấy phút nói chuyện có thể làm cho người ta đứng về phía hắn sao.

Ninh Biên Viễn nhíu mày nói.

Anh nói có lý, hiện tại tôi cũng rất muốn biết tại sao vị kia lại triệu tập cuộc họp thường ủy huyện ủy vội vàng như vậy?

Hầu Bách Lương tạm thời đặt vấn đề này xuống không suy nghĩ thêm nữa, bởi vì không cần thiết suy nghĩ.

Hầu Bách Lương thật sự không tin đám người Dư Thuận sẽ chuyển sang đứng về phía Tô Mộc, đối với chuyện này hắn tràn đầy tự tin.

Huyện trưởng, bất kể vị kia muốn làm gì, chúng ta chỉ cần bảo đảm chúng tâ làm cái gì là được. Không phải còn dư lại năm hạng mục xây dựng chưa phê duyệt đấy sao? Thừa dịp cơ hội lần này, cho thông qua đi.

Ninh Biên Viễn nói.

Được, vậy cứ như thế, cậu đề xuất đi.

Hầu Bách Lương nói.

Vâng!

Ninh Biên Viễn gật đầu.

Gọi điện thoại thông báo cho bọn lão Dư.

Hầu Bách Lương suy nghĩ nói.

Tôi biết rồi, tôi đi đây.

Ninh Biên Viễn đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, hắn có thể trở thành bí thư Đảng ủy trấn Đông Cương, trở thành người duy nhất dùng thân phận này tiến vào thường ủy huyện ủy trong tất cả hương trấn, Ninh Biên Viễn vẫn có chút ít môn đạo.

Chẳng qua loại hành động kỳ lạ này của Tô Mộc, thật sự khiến cho Ninh Biên Viễn không thể nào chống đỡ, việc trước mắt có thể làm cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ đợi hội nghị thường ủy huyện ủy sắp bắt đầu, xem Tô Mộc sẽ làm ra cử động gì.

Tô Mộc, bất kể ngươi làm thế nào, ta cũng phải cho ngươi biết, bầu trời huyện Ân Huyền này là ai trông coi. Loại bí thư con nít như ngươi, muốn ngồi trên đầu ta tác oai tác quái, thì sớm từ bỏ suy nghĩ này đi.

Hầu Bách Lương cười lạnh.

Sau giờ ngọ….

Phòng họp huyện ủy.

Biết hôm nay là lần đầu tiên Tô Mộc tổ chức hội nghị thường ủy huyện kể từ khi tiền nhiệm tới nay, cho nên tất cả thường ủy huyện ủy đều xuất hiện ở đây. Khi Hầu Bách Lương đi vào, nơi này đã ngồi đầy các thường ủy huyện ủy. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ suy đoán, trong lòng cũng không biết những người khác đang nghĩ đến cái gì.

Lão Dư, không sao chứ?

Hầu Bách Lương nhìn Dư Thuận mỉm cười nói.

Không có chuyện gì.

Dư Thuận ngồi ở đó, sắc mặt vô cùng trầm trọng lạnh lùng.

Thật sự không có chuyện gì sao?

Chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, cũng biết là có chuyện.

Trên thực tế Dư Thuận thật sự có chuyện, hơn nữa chuyện này còn không nhỏ. Hắn vốn không tin Tô Mộc, nhưng sau khi từ bệnh viện huyện đi ra, hắn biết Tô Mộc thật sự biết y thuật. Chẳng những biết, sợ rằng còn vô cùng tinh thâm, nếu không làm sao Tô Mộc lại nói muốn khám bệnh cho Dư Đào. Căn cứ chính xác trực tiếp nhất chính là cơ thắt lưng của Dư Thuận, thật sự vì vất vả mà sinh bệnh.

Đừng xem nhẹ bệnh này, nếu không nắm chặt trị liệu, thật sự có thể diễn biến thành chứng bệnh ác liệt hơn. Về phần khối u ác tính trên quan bảng cho thấy, thật ra không có quan hệ trực tiếp đến căn bệnh này, Dư Thuận vốn đã có khối u đó trên người, chẳng qua vì cơ thắt lưng sinh bệnh mà tăng thêm tình huống như thế.

Không thể nói tại sao, khi Hầu Bách Lương nhìn vẻ mặt Dư Thuận, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng. Trực giác nói cho hắn biết, rất có thể sẽ hỏng việc.

Nhưng trực giác có thể định đoạt sao?

Trong suy đoán của Hầu Bách Lương, Tô Mộc chậm rãi đi vào phòng họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.