Quan Bảng

Chương 1269: Chương 1269: Không ai dám cứu




Chương 1269: Không ai dám cứu

Internet thật sự là thứ khó giám sát nhất, cho dù dựa vào cái gọi là võ đài chính trị, cũng không thể xóa đi tất cả tin tức tiêu cực trong thời gian ngắn nhất. Phải biết rằng thứ này rất khó khống chế, chỉ cần truyền lên mạng, cho dù chỉ có mấy người download, trong nháy mắt sẽ trải rộng cả hệ thống internet. Muốn khống chế, trừ phi là ra lệnh nghiêm khắc cấm chế.

Nhưng rất hiển nhiên, chuyện như vậy không thể xuất hiện trong trường hợp này! Bởi vì ba đoạn video này truyền lên mạng rất đúng thời điểm, lựa chọn vào thời gian giữa trưa, trong phút chốc đã nổ tung cả hệ thống internet.

Âu Dương Dung, lần này coi như không sử dụng thuật thôi miên, ngươi cũng phải đền tội. Nhưng cường độ này vẫn chưa đủ, đây mới là bắt đầu thôi!

Khóe miệng Tô Mộc hiện ra nụ cười lạnh, suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Cao Hùng Phi.

Cao Hùng Phi hiện tại cũng đã biết chuyện này, không thể nào không biết, chuyện đã náo lớn như vậy! Thuê sát thủ giết người đã đủ khiếp sợ, huống chi người muốn giết còn là Sở Tranh, thư ký một Huyện trưởng, tin tức như vậy còn chưa đủ kinh thiên động địa sao?

Bất kể Âu Dương Dung vì sao mà làm ra cử động này, nhưng chỉ cần có cái này, Cao Hùng Phi đã biết phải làm thế nào. Hiện tại Cao Hùng Phi nghĩ đến chính là hai biện pháp xử lý, hoặc là trực tiếp áp chế, hoặc là công khai vạch trần, để cho xã hội nhìn thấy sức mạnh của hệ thống tuyên truyền tỉnh Giang Nam.

Khi hắn đang suy tư, Tô Mộc lại gọi điện thoại tới. Quan hệ của Cao Hùng Phi với Tô Mộc không tệ, dù sao có tầng quan hệ của Phó lão, có thể chiếu cố hắn sẽ chiếu cố. Hơn nữa nhân mạch của Tô Mộc ở tỉnh ủy, thật sự không phải xem thường. Con rể tương lai của Diệp An Bang, huynh đệ của nhi tử Trịnh Vấn Tri, ngay cả Chu Thao cũng rất coi trọng hắn. Duới tình huống như thế, ngươi kêu Cao Hùng Phi lựa chọn như thế nào?

Tô Mộc!

Cao bộ trưởng, không quấy rầy ngài chứ?

Tô Mộc nói.

Quấy rầy? Không có, hiện tại tôi vừa cơm nước xong, có chuyện gì nói đi, không phải vì ba đoạn video đang lan truyền trên mạng đấy chứ!

Cao Hùng Phi lạnh lùng nói.

Đúng vậy, bộ trưởng Cao, tôi thật sự không ngờ, thì ra sau lưng chuyện Sở Tranh bị đâm lại giấu diếm bí mật như vậy. Bộ trưởng Cao, bây giờ tôi thật sự cảm thấy rất đau đớn, làm sao dưới sự quản lý của Đảng, vẫn có thể có người như vậy tồn tại. Đây quả thực là một loại khiêu khích với uy nghiêm của Đảng!

Tô Mộc trực tiếp cho thấy thái độ.

Đây chính là thái độ của Tô Mộc!

Cao Hùng Phi biết Tô Mộc muốn nói gì với mình, chuyện này Tô Mộc quả quyết sẽ không từ bỏ ý đồ. Đúng thế, nếu đổi lại là mình, có thể nhẫn nhịn khiêu khích như vậy sao? Lần này là thư ký, lần sau không phải là chính mình sao?

Tô Mộc, tôi biết phải làm sao rồi.

Cao Hùng Phi nói.

Cao bộ trưởng, tôi chỉ hi vọng lãnh đạo Tỉnh ủy có thể tiến hành đả kích mãnh liệt với hành động vi phạm luật pháp nghiêm trọng này!

Tô Mộc nói ít mà ý nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, Cao Hùng Phi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nên báo cáo chuyện này với Phó Khẩn Canh. Phải biết rằng có chuyện hay không có chuyện cũng phải báo cáo là phong cách nhất quán của Cao Hùng Phi, chưa nói đến chuyện này còn liên quan đến Tô Mộc. Cao Hùng Phi biết thái độ của Phó Khẩn Canh đối với Tô Mộc, xảy ra chuyện như vậy, nếu mình không báo cáo, để cho Phó Khẩn Canh biết được thật sự không dễ ăn nói.

Phó lão, có chuyện này muốn báo cáo với ngài, đúng, chính là như vậy…

Sau khi Cao Hùng Phi gọi xong cú điện thoại này, vẻ mặt so với vừa rồi, đã có biến hóa, quyết đoán và kiên quyết hơn rất nhiều.

Đến lúc phải cho mọi người biết, Cao Hùng Phi này mới là người đứng đầu của hệ thống tuyên truyền tỉnh Giang Nam này!

Cao Hùng Phi tự nói.

Nổ tung!

Chuyện này thật sự nổ tung!

Ở nơi nào có lẽ còn dễ nói, nhưng ở thành phố Tây Phẩm, nhất là ở huyện Hoa Hải, sau khi đoạn video này phát tán, chính là vô cùng tức giận. Nơi nghiêm trọng nhất dĩ nhiên chính là Hắc Tước trấn, nếu như không phải Trương Phượng Lâm mạnh mẽ áp chế, trong nháy mắt biết chuyện này, cả nhà Sở Tranh đã tụ lại, trực tiếp đến tòa nhà chính quyền thành phố gây chuyện. Bọn họ biết Âu Dương Dung là ai, cho nên mới không đến chính quyền huyện làm khó Tô Mộc.

Nhưng áp chế như vậy, Trương Phượng Lâm biết chỉ có thể áp chế một lát, chứ không thể hoàn toàn áp chế. Hơn nữa cho dù là Trương Phượng Lâm trong lòng cũng rất muốn mắng chửi, Âu Dương Dung khốn khiếp, ngươi chính là một kẻ ngu xuẩn là một tên bại hoại, chuyện như vậy cũng dám làm, thật sự cho rằng giang sơn mọi người dành được, có thể để cho ngươi tùy tiện dẫm đạp như vậy sao?

Mướn người giết người!

Giết người diệt khẩu!

Trên thế giới này còn chuyện gì Âu Dương Dung không dám làm nữa không?

Tòa nhà chính quyền thành phố, phòng làm việc của Âu Dương Nghị Tranh!

Âu Dương Nghị Tranh bây giờ không rời khỏi phòng làm việc, sắc mặt âm trầm đứng trước bàn làm việc, trên tay cầm ống điện thoại, là Lý Dật Phong gọi điện tới. Lần này Lý Dật Phong không còn bất kỳ ý tứ ôn nhu, trong lời nói toát ra loại tàn nhẫn và quyết đoán, thật sự khiến cho Âu Dương Nghị Tranh cảm thấy một cảm giác chấn động.

Chẳng qua Âu Dương Nghị Tranh không hề thấy bất ngờ!

Tiểu Tranh, Âu Dương Dung thật sự đủ to gan, Âu Dương Nghị Phong vẫn giống như trước đây, tính cách không hề thay đổi. Có thể thuê người giết người, mà còn đường đường là thư ký của một Huyện trưởng, một phó chủ nhiệm của chính quyền huyện, một nhân viên công vụ quốc gia. Tiểu Tranh, anh nghĩ không cần anh nói, em cũng có thể hiểu được tính chất của chuyện này nghiêm trọng như thế nào? Âu Dương Nghị Phong dạy con như vậy sao?

Lý Dật Phong lạnh giọng nói.

Phong ca, en…

Âu Dương Nghị Tranh đột nhiên không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ còn nói nhờ Lý Dật Phong hỗ trợ sao? Nếu nói ra như vậy, bản thân Âu Dương Nghị Tranh cũng cảm thấy đỏ mặt, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn.

Tiểu Tranh, anh biết em muốn nói điều gì, lần trước anh giúp Âu Dương gia một lần, là bởi vì nể mặt em. Chuyện này em đừng nói nữa, nếu chuyện như vậy em còn muốn mạnh mẽ đè xuống, vậy em cũng không cần tiếp tục làm Phó thị trưởng nữa!

Trong thanh âm bình tĩnh của Lý Dật Phong để lộ ra một loại quyết đoán.

Chính là quyết đoán như vậy, nghe đến tai Âu Dương Nghị Tranh tựa như sét đánh!

Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, Âu Dương Nghị Tranh có thể xem như gió thổi bên tai. Nhưng phải biết rằng người nói chính là Lý Dật Phong, là Bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, là người cai quản cái mũ của nàng.

Tuyệt tình sao?

Âu Dương Nghị Tranh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, nàng biết Lý Dật Phong làm như vậy không có gì đáng trách, nếu đổi lại là nàng…, đồng dạng có thể làm như vậy. Chuyện lần này Âu Dương Dung phạm phải, thật sự làm cho người ta tức giận.

Em biết phải làm sao rồi!

Âu Dương Nghị Tranh nói.

Biết là tốt rồi!

Lý Dật Phong nói xong liền cúp điện thoại, không thể phủ nhận trong lòng Lý Dật Phong vẫn còn tình cảm với Âu Dương Nghị Tranh, nhưng tình cảm này cũng không thể trở thành lý do Âu Dương Nghị Tranh năm lần bảy lượt cầu tình.

Tô Mộc, lần này cậu cứ tùy tiện hành động đi!

Lý Dật Phong lẩm bẩm tự nói, đồng thời trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm, chuyện này không chừng là một cơ hội, một cơ hội có thể làm cho Lý Dật Phong mượn chuyện, vươn tay đến thành phố Tây Phẩm. Tại sao Âu Dương Dung dám làm như vậy, nếu sau lưng không có gia tộc chiếu ứng, hắn dám sao? Mà nhân mạch trong gia tộc trong Âu Dương tuyệt đối không đơn giản, nếu có thể cắt đứt nhân mạch này, uy tín của mình không phải càng lớn mạnh!

Lý Dật Phong càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, trong lòng bắt đầu hoạch định kế hoạch!

Âu Dương Nghị Tranh bây giờ đang nhìn lên máy vi tính, trực tiếp bấm số điện thoại của Âu Dương Nghị Phong, đợi bên kia bắt máy, Âu Dương Nghị Tranh liền quyết đoán nói:

Âu Dương Dung lần này không thể bảo vệ được rồi!

Nói xong câu này, Âu Dương Nghị Tranh trực tiếp cúp máy!

Bên kia Âu Dương Nghị Phong hung hăng ném điện thoại xuống đất, nhìn Lương Tĩnh ngồi trước mặt, trên mặt lộ ra một loại cảm xúc phiền muộn táo bạo.

Em nói đi, bây giờ phải làm sao mới có thể bảo đảm Âu Dương Dung không có chuyện gì? Chỉ cần có thể làm được, anh tuyệt đối sẽ làm tất cả!

Lương Tĩnh yên lặng ngồi ở đó, nhìn gương mặt dữ tợn của Âu Dương Nghị Phong, không nhịn được lắc đầu:

Không có hi vọng, hiện tại chuyện đã náo thành như vậy, Âu Dương Dung đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Muốn bảo vệ hắn là không thể, chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện bị nhìn chằm chằm vào, đã đủ cho Âu Dương Dung uống một bình rồi. Cho dù anh có thể đả thông mọi việc, anh cho rằng Tô Mộc sẽ không truy cứu chuyện này sao?

Tô Mộc! Lại là Tô Mộc!

Trong đáy mắt Âu Dương Nghị Phong bắn ra một đạo ánh sáng lạnh, khi nghe thấy cái tên này, hắn thật sự có vọng động muốn xé Tô Mộc thành mảnh nhỏ.

Lương Tĩnh thấy Âu Dương Nghị Tranh như vậy, tiếp tục nói:

Em đã từng nói với anh, Tô Mộc không phải người đơn giản, nếu có thể không chọc vào thì đừng trêu chọc, nhưng hiện tại thì sao? Anh vẫn không nghe lời, dám không quản Âu Dương Dung. Hiện tại xảy ra chuyện này, anh nói còn có thể làm gì đây?

Anh không muốn nghe em bực tức nữa! Nói chuyện hữu dụng đi!

Âu Dương Nghị Phong lạnh lùng nói.

Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho Lưu Á, kêu cô ấy kéo hết tất cả video trên mạng xuống rồi hãy nói!

Lương Tĩnh vừa nói vừa bắt đầu gọi điện thoại. Làm thường ủy thị ủy, bí thư thị ủy thành phố Thiên Khải, quan hệ của Lương Tĩnh và Lưu Á cũng coi như không tệ.

Chẳng qua sau khi gọi điện thoại, câu trả lời của Lưu Á, khiến cho Lương Tĩnh biến sắc tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.