Nhân sinh nơi nào không gặp lại!
Trong nơi không thể tưởng tượng này, nó căn bản làm cho người ta khiếp sợ. Chớ nói chi là người này nếu thật ỷ lại thân phận, vậy càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Giống như là hiện tại!
Tô Mộc thật không ngờ xuất hiện trước mặt của mình dĩ nhiên là hắn, Từ Lập Công. Lại nói tiếp quen Từ Lập Công là vào lúc biết Trịnh Mục. Từ Lập Công là ai, đây không phải là người qua đường giáp người qua đường ất.
Hắn là phú nhị đại, cũng là quan nhị đại tiêu sái, lại rất biết làm việc. Cho nên hắn đi vào tầm mắt của Tô Mộc, trở thành một trong số ít người kết giao với Tô Mộc tại thành phố Thịnh Kinh.
Lão ba Từ Lập Công là ai?
Đương nhiên là tỉnh ủy thường ủy, thư ký trưởng tỉnh ủy Từ Khang Hoa. Nếu như nói không có quan hệ này, Từ Lập Công làm sao có thể đi cùng Trịnh Mục? Từ Khang Hoa tuyệt đối là tâm phúc của Trịnh Vấn Tri, là một trong các mấu chốt giúp đỡ Trịnh Vấn Tri khống chế tỉnh ủy.
Năm đó ở phòng đốc tra tỉnh ủy, Tô Mộc và Từ Lập Công trải qua giới thiệu quen biết nhau cua Trịnh Mục, nhưng Tô Mộc lại thật không ngờ, lại ở thành phố Tây Phẩm gặp được Từ Lập Công, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng là ăn mặc quần áo du lịch.
Lập công, tại sao anh ở đây?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.
Tô Mộc, đây là anh không đúng, tôi vẫn chú ý tới anh, anh lại chết sống không quan tâm người ta, anhi có ý gì đây? Tôi biết anh ở huyện Hoa Hải làm chủ tịch huyện, nhưng anh không biết hành tung của tôi, anh nói có nên phạt hay không?
Từ Lập Công cười nói.
Nên phạt, tuyệt đối nên phạt!
Tô Mộc nói.
Hiện tại tôi đang công tác ở thành phố Tây Phẩm.
Từ Lập Công nói ra.
Anh đang ở thành phố Tây Phẩm? Anh ở nơi nào?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi, trước kia khi quen Từ Lập Công, hắn lúc ấy bị Từ Khang Hoa an bài tại thị ủy thành phố Thịnh Kinh. Vì sao không ở trên tỉnh cho tốt, tại sao ở thành phố Tây Phẩm chứ?
Chờ một chốc!
Thời điểm này Tô Mộc từ cánh tay Từ Lập Công chạm vào người của mình, trong đầu Tô Mộc quan bảng bắt đầu xoay tròn, xuất hiện tin tức làm Tô Mộc cảm thấy giật mình.
Từ Lập Công quả nhiên công tác tại thành phố Tây Phẩm, trước mắt là phó chủ tịch thường vụ của huyện Thu Thủy cấp dưới thành phố Tây Phẩm. Lại nói tiếp, Từ Lập Công còn lớn hơn mình vài tuổi, tuổi như vậy mà ngồi trên cái ghế này đúng là không dễ dàng.
Tôi nhậm chức ở huyện Thu Thủy, là phó chủ tịch thường vụ huyện.
Từ Lập Công cũng không có che dấu, nhưng mà lúc nói chuyện thì hơi nhỏ giọng để tránh bị người ta nghe được.
Tôi nghĩ trừ khi là tình huống như thế, bằng không thì Từ thư ký trưởng làm sao cho anh đi ra ngoài chứ. Không tệ, thật sự là không tệ, cũng nên đi cơ sở công tác qua, nhân sinh mới có thể biến hóa phong phú.
Tô Mộc nói ra.
Ban đầu ở thành phố Thịnh Kinh, Tô Mộc đã từng đề nghị qua với Từ Lập Công, có cơ hội nên trực tiếp đi tới cơ sở, đến cơ sở công tác một thời gian mới có lợi cho bản thân mình. Bây giờ xem ra, lời nói lúc trước của mình đã phát huy tác dụng không ngờ, chỉ cần biết rằng Từ Lập Công thật sự xuống cơ sở là đủ rồi.
Tôi nói tại sao nơi này náo nhiệt như vậy, náo nhiệt thì cũng thôi, không có gì cả. Đến cuối cùng là không có gì, tên cháu trai kia sẽ không ra đâu.
Từ Lập Công nhìn qua phía trước nói ra.
Như thế nào? Anh biết người ngồi trong xe là ai sao? Không đúng, anh là người huyện Thu Thủy, vừa rồi tôi nghe nói bọn họ là người huyện Tà.
Tô Mộc hiếu kỳ nói ra.
Đúng, không phải là người huyện Thu Thủy, nếu là huyện Thu Thủy, tôi đã đi lên giải quyết bọn họ rồi. Chuyện vừa rồi anh không có nhìn thấy, tôi thì tận mắt nhìn thấy. Người ta dừng lại bên cạnh chẳng có gì, cháu trai này thì tốt rồi, trực tiếp lái qua đụng tổn thương lão giả ngồi cạnh ghế lái. Xem chừng không chết cũng bị thương không nhẹ.
Anh nói xảy ra chuyện như vậy, anh tốt xấu gì cũng nói vài câu áy náy rồi chở người ta đi trị liệu, nên bồi thường thì bồi thường, như vậy vấn đề được giải quyết. Ai nghĩ đến một nam nhân miệng đầy mùi rượu đi xuống, nói cái gì chính mình là cục trưởng cục công an huyện Tà, lại lớn tiếng kêu gào này nợ. Cuối cùng nếu không phải có cảnh sát giao thông tới mang người bị thương tới bệnh viện, tôi xem chừng đồ khốn kia sẽ động thủ đánh người.
Từ Lập Công càng nói càng phẫn nộ.
Nếu đặt ở trước kia, gặp được chuyện như vậy Từ Lập Công không chút do dự động thủ thu thập tên cục trưởng cục công an đáng chết này. Nhưng từ khi trở thành phó chủ tịch thường vụ huyện, hắn đã khống chế tức giận của mình, để tâm thần bình tĩnh đối mặt nhiều việc.
Nhưng dù là như thế, hắn vẫn tức giận đấy.
Thật sự là vô liêm sỉ!
Ánh mắt Tô Mộc nghiêm túc.
Tô Mộc, anh thật cho rằng hắn chỉ là cục trưởng cục công an huyện mới dám làm thế sao?
Từ Lập Công lắc đầu nói.
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nói còn có gì khác sao?
Tâm tư Tô Mộc khẽ động.
Đúng, ở ghế phía sau còn có một người khác, người nọ càng hỗn đản. Hết lần này tới lần khác tôi lại biết tên hỗn đản đó, tôi nói vì sao không xuống xin lỗi? Đó là bởi vì tên cặn bã này!
Từ Lập Công lúc nói tới người kia, thần thái trên mặt không che dấu được chán ghét.
Ai?
Tô Mộc hỏi.
Trần Mai Sử!
Từ Lập Công chậm rãi nói.
Trần Mai Sử?
Tô Mộc nhíu mày, trong trí nhớ cũng không biết người kia là ai.
Chủ tịch huyện, Trần Mai Sử là chủ tịch huyện Tà.
Đúng lúc này Sở Tranh ở bên cạnh thấp giọng nói.
Dĩ nhiên là chủ tịch huyện Tà? Chuyện này làm Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn.
Đúng vậy, chính là chủ tịch huyện huyện Tà, đồ đáng chết vô liêm sỉ này đã nhanh chóng biến thành chủ tịch huyện rồi.
Từ Lập Công nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiện tại cho dù Tô Mộc không rõ cái gì, hắn cũng hiểu rõ một điểm, đó chính là Từ Lập Công và người tên là Trần Mai Sử không cùng đường. Giữa hai người nếu không có mâu thuẫn thì ai tin?
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm hỏi thăm chuyện như thế, cứ quan sát tình huống, cảnh sát giao thông thành phố Tây Phẩm định xử lý chuyện này thế nào? Nếu như nói thật sự bởi vì đối phương là chủ tịch huyện huyện Tà, dám bỏ qua chuyện này, Tô Mộc sẽ đứng ra bênh vực lẽ phải.
Lập Công, chúng ta đi tìm nơi ngồi một chút chứ?
Tô Mộc nói ra.
Tốt!
Từ Lập Công thở sâu, sau khi khống chế cảm xúc, cũng bắt đầu nhìn qua phía trước.
Lúc này hai cảnh sát giao thông đi vào xe Audi, vừa định nói cái gì đó, cửa xe đột nhiên mở ra, từ bên trong có một người giống như thư ký ra ngoài, hắn đi qua phía hai cảnh sát giao thông. Không biết thư ký nói gì đó với cảnh sát giao thông, sau đó một cảnh sát giao thông đi tới gặp tên tài xế bị đụng kia. Lại cúi đầu xuống không biết nói cái gì với hắn, tên nam nhân kia ban đầu còn lẩm bẩm nói một chút, nhưng sau đó không nói thêm cái gì.
Đi, cứ xử lý như vậy!
Nam nhân nói.
Không cần nhìn, nơi này đã bị các người vây chật như vậy, nhanh chóng tản ra, phải cam đoan giao thông thông suốt.
Khi cảnh sát giao thông bắt đầu chỉ huy, một việc có thể sẽ thành đại sự cứ như vậy được giải quyết trong yên lặng. Sở Tranh lưu ý biển số xe của nam nhân kia, âm thầm ghi ở trong lòng.
Xong rồi sao?
Tô Mộc hỏi.
Nhất định là thế, Trần Mai Sử vô liêm sỉ am hiểu nhất lấy tiền nói chuyện, không có đoán sai thì hắn chắc chắn đáp ứng cho người nọ một khoản tiền. Dù sao người đụng đã bị đụng, còn có thể nói như thế nào? Có thấy không? Nay cả tên thư ký cũng đầy mùi rượu, dưới tình huống như vậy, ai dám khẳng định tài xế nhất định không có việc gì? Nếu để bọn họ lái đi, anh nói cảnh sát giaot hông thành phố Tây Phẩm này có quá phận hay không?
Từ Lập Công căm giận nói.
Đi, có lẽ tài xế thật sự chưa thấm giọt rượu nào thì sao? Nếu thật uống rượu, Trần Mai Sử cũng chưa chắc dám ngồi đấy. Không nói bọn họ, chuyện đã giải quyết, anh không nên ở đây nói thêm cái gì. Chúng ta hãy tìm địa phương tâm sự đi!
Tô Mộc nói ra.
Được rồi, tôi biết rõ một chỗ.
Từ Lập Công nói.
Đi, anh đi trước dẫn đường, tôi đi theo phía sau!
Tô Mộc nói.
Tốt!
Khi Từ Lập Công ngồi vào trong xe dẫn đường phía trước, Tô Mộc theo đằng sau, Sở Tranh thấp giọng nói:
Chủ tịch huyện, tôi đã ghi nhớ số xe của người kia, muốn tra hay không.
Không cần thiết!
Tô Mộc lắc đầu.
Vâng!
Sở Tranh nói.
Nếu như nói thật sự là lén giải quyết, vậy giải quyết đi, gặp chuyện như vậy nhiều nhất chỉ bị chỉ trích, ngươi còn có thể làm cái gì? Tô Mộc đã qua thời điểm xúc động, sẽ không lỗ mãng làm việc. Lại nói người ta cũng là chủ tịch huyện, Tô Mộc cũng không phải cán bộ trong thành phố, dựa vào cái gì chuyện đã được người ta giải quyết xong lại đi ra nháo sự?
Lại nói nếu mình thật muốn thu thập Trần Mai Sử kia, cần gì dùng thủ đoạn như vậy.
Trần Mai Sử?
Trần Mai Sử?
Cái tên nghe cổ quái làm sao đấy.
Không biết Từ Lập Công tên này có ân oán thế nào với Trần Mai Sử!
Sở Tranh, anh có biết Trần Mai Sử người này sao?
Tô Mộc hỏi.
Vâng, chủ tịch huyện, tôi đã từng nghe nói qua về Trần Mai Sử, bởi vì huyện Tà lân cận huyện Hoa Hải chúng ta, kỳ thật ngài cũng biết, huyện Tà chẳng những là gần huyện Hoa Hải, nó cũng lân cận huyện Thu Thủy. Mà chủ tịch huyện huyện Tà này sau khi Trần Mai Sử thượng vị, trong huyện xây dựng rất rầm rộ.
Nếu như nói thật tạo phúc cho dân cũng không tính, nhưng không ai biết rõ tất cả công trình xây dựng kia, huyện Tà trong quá khứ tốt hơn huyện Hoa Hải chúng ta, thời điểm này lại có tiếng oán thán dậy trời đấy.
Sở Tranh thấp giọng nói.
Chỉ giới thiệu đơn giản, trong đầu Tô Mộc đã hình thành ấn tượng với Trần Mai Sử: Ngang ngược càn rỡ, theo đuổi cao xa, chính khách điển hình!
Bất kể là loại nào, đều không phải là loại tốt.
Đúng vậy a, một kẻ chỉ biết tu kiến công trình mặt mũi, đón ý nói hùa thượng cấp, làm gì có thể vì dân chứ?
Trần Mai Sử, sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?