Bắt đầu đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Cũng không nói gì khác, chỉ hô bắt đầu. Sở dĩ Lý Tế Dân đứng ở chỗ này, ban đầu là muốn nhận được sự tha thứ của Tô Mộc. Về phần nói đến cái gọi là bắt đầu, đương nhiên chính là báo cáo công tác.
Trong quan trường đây là phương thức vĩnh viễn sẽ không xuất hiện vấn đề kéo gần quan hệ. Báo cáo một chút, đâu vốn là một loại thái độ. May là Lý Tế Dân vẫn rất quen thuộc với công tác của mình. Cho nên sau khi hơi trầm ngâm một chút, hắn bắt đầu nói tiếp.
Các hạng mục công tác của phòng Dân Chính năm nay đều xuất hiện ở trong báo cáo của Lý Tế Dân. Tô Mộc yên lặng lắng nghe, không hề có nói chen vào, hay hỏi thăm gì. Thái độ như vậy, càng khiến Lý Tế Dân cảm thấy khẩn trương hơn.
Tình hình như vậy so với Tô Mộc trực tiếp động thủ răn dạy, còn khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn!
Đây tính là cái gì?
Chính là trầm mặc đối mặt như vậy sao?
Nhưng Lý Tế Dân lại không dám dừng lại, lại phải bảo đảm lời nói tiếp theo không phải là lời vô ích. Lúc này hắn thật sự cảm thấy rất khó xử. Nhưng cho dù có khó xử đi nữa, hắn vẫn phải kiên trì, phải bảo đảm tiến hành báo cáo dựa theo tiết tấu trước đó.
Năm phút!
Lý Tế Dân biết làm sao để khống chế thời gian. Cho nên sau thời gian năm phút hắn đã nói xong những điều muốn biểu đạt.
Tô bí thư, đây chính là báo cáo công tác về tình hình của phòng Dân Chính chúng ta năm nay. Anh xem còn có cần chỉ điểm để chúng tôi cải thiện hay không?
Quỹ chim yến con là do phòng Dân Chính các anh lập hồ sơ sao?
Tô Mộc chậm rãi hỏi.
Đúng vậy, quỹ chim yến con là do tôi một tay thao tác, là do Khương giáo sư trước đây từ đại học Yến Kinh đích thân tới đây làm. Sự trợ giúp của quỹ chim yến con chính là để dạy dỗ ba mươi đứa trẻ nghèo khó vùng núi trong huyện chúng ta. Ở trong công tác của phòng Dân Chính chiếm phân lượng rất lớn.
Lý Tế Dân vội vàng nói.
Quỹ chim yến con đã có tiếng như vậy, vì sao phó cục trưởng cục Dân Chính các anh lại không biết chuyện này?
Thần sắc trở nên Tô Mộc đột nhiên lạnh lẽo.
Phó cục trưởng đương nhiên chính là chỉ Du Xuân Bảo.
Lý Tế Dân tất nhiên cũng rõ ràng người Tô Mộc đang chỉ là ai, vội vàng nói:
Tô bí thư, Du Xuân Bảo không có khả năng không biết. Bởi vì lúc đó lập hồ sơ, Du Xuân Bảo chính là người chủ quản hạng mục này. Cho nên Du Xuân Bảo tuyệt đối có biết về quỹ chim yến con. Về phần tại sao hắn phải làm ra hành động như vậy, tôi nghĩ chắc là có liên quan tới tác phong công tác của hắn.
Phải vậy không?
Tô Mộc thản nhiên nói.
Đúng vậy!
Lý Tế Dân cắn răng một cái, tiếp tục nói:
Du Xuân Bảo là do trước đây bí thư Mã Văn Tuyển tiến cử,cho nên mới có thể trở thành phó phòng của phòng Dân Chính. Nhưng từ sau khi thượng vị, Du Xuân Bảo lại cố tình không làm bất kỳ chuyện gì, còn ỷ vào có Mã thư ký làm chỗ dựa, ở trong phòng Dân Chính tác oai tác quái. Tô bí thư, tôi nhận sai với ai. Là tôi không lãnh đạo tốt, không làm tốt công tác trưởng phòng của chính mình. Anh cứ trách phạt tôi đi.
Xem ra còn chưa tới mức không thể cứu chữa!
Tô Mộc nhìn Lý Tế Dân, khóe miệng không nhịn được cong lên. Lại nói tiếp, Lý Tế Dân này thật sự đủ sát phạt quyết đoán. Thời điểm biết chuyện không thể cứu vãn được, không ngờ không chút do dự, liền nói ra hậu trường của Du Xuân Bảo. Cách làm như vậy, nếu như bị người bên ngoài biết được, tuyệt đối sẽ làm cho Mã Văn Tuyển nhớ thương hắn. Cách làm của Lý Tế Dân như thế, vô hình trung tương đương với ném danh trạng.
Lý Tế Dân cũng hiểu rõ ràng hậu quả sau khi mình làm như vậy, nhưng vẫn phải làm như vậy.
Chỉ cần có thể thu được sự tha thứ của Tô Mộc, chuyện khó khăn hơn Lý Tế Dân cũng nguyện ý làm. Từ khi làm quan đến bây giờ, hắn chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Phía trên không có ai làm chỗ dựa, anh đừng nói là làm thợ, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng khó khăn.
Anh là trưởng phòng của phòng Dân Chính, có một số việc nên nắm bắt thì phải nắm bắt. Đối với một vài người có vấn đề nhất định phải tra cho rõ. Chỉ cần anh ngồi ngay ngắn đang, không cần phải sợ những điều này có hay không có.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Vâng!
Lý Tế Dân vội vàng nói.
Đi đi!
Tô Mộc nói.
Vâng!
Lý Tế Dân biết cuối mình mình đã qua được cửa này. Thái độ của Tô Mộc vừa rồi đã có thể nói rõ vấn đề. Hắn không định tiếp tục truy cứu mình, mà là lựa chọn tiếp nhận. Nếu không, cần gì phải nói nên nắm bắt thì nắm bắt. Đương nhiên trong lời nói của Tô Mộc cũng có điều kiện. Chính là đối với một vài người có vấn đề nhất định phải tra rõ ràng. Một vài người nói tới chính là Du Xuân Bảo.
Du Xuân Bảo, đừng trách tôi. Nếu trách thì phải trách anh đắc tội Tô bí thư. Nếu như tôi không bắt anh, vậy người bị bắt chính là tôi.
Lý Tế Dân lau mồ hôi trên trán. Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, hắn bắt đầu cầm điện thoại di động, bấm số gọi đi.
Là tôi. Thông báo tất cả lãnh đạo trong phòng đến phòng họp chuẩn bị họp. Đúng, chính là mười phút sau. . .
Lý Tế Dân không có cách nào quyết định vấn đề Du Xuân Bảo đi hay ở, nhưng nói đến điều chỉnh phân công, nói đến tố cáo lên ủy ban kỷ luật huyện các loại, có Lý Tế Dân ở đó, Du Xuân Bảo thật sự đừng mong có thể tránh được một kiếp này.
Lý Tế Dân. . .
Sở dĩ thái độ của Tô Mộc đối với Lý Tế Dân như vậy, cũng đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Hắn vốn định trực tiếp bắt lấy Lý Tế Dân. Nói như vậy có thể hình thành một loại uy hiếp đối với người vốn của Trương Bắc Hạ. Nói cho bọn họ biết, nếu như các người còn muốn treo giá, Lý Tế Dân chính là kết quả của các người.
Nhưng ngay trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Mộc phát hiện Lý Tế Dân vẫn tính là một cán bộ không tệ. Thông qua quan bảng, hắn cũng biết được tin tức cần biết, hiểu rằng tiếp tục giữ Lý Tế Dân lại làm, là một lựa chọn tốt. Cho nên Tô Mộc mới lựa chọn làm như vậy. Tin tức thuộc về Lý Tế Dân cũng được quan bảng lập hồ sơ.
Cái này huyện Ân Huyền quan trường vẫn thật sự đủ phức tạp, Mã Văn Tuyển như vậy bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện, không ngờ đem mọi người an bài vào trong cục Dân Chính, tay hắn duỗi thật đúng là đủ dài.” Tô Mộc cười lạnh.
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Khi Tô Mộc sau khi nhận nghe, bên kia tin tức truyền đến, để tâm tình của hắn rõ ràng là trở nên vui sướng. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Hoàng Luận Đàm gia hỏa này năng lực làm việc sẽ là như vậy mạnh mẽ, nói là hai ngày này sẽ đối phó, thật đúng là chính là cho làm xong.
Chuyện của Từ Viêm đã làm thỏa đáng!
Tất cả thủ tục đều đã xong. Lúc này Từ Viêm đã bắt đầu chạy về đây. Chậm nhất tối hôm nay là có thể đến huyện Ân Huyền, ngày mai là có thể bắt đầu công tác.
Cám ơn!
Tô Mộc nói.
Nhiều chuyện. Cứ như vậy đi!
Hoàng Luận Đàm cười cúp điện thoại.
Hoàng Luận Đàm không có cách nào quyết định điều động Từ Viêm, nhưng Hoàng gia có thể. Không nói những cái khác, chỉ cần có Hoàng Vĩ Sâm ở đó, muốn hoàn thành chuyện này, cũng không tới mức quá khó xử.
Càng chưa nói ở thị xã Cổ Lan bên kia, có Tô Mộc ở đó, tất cả trình tự đều đã đả thông. Một bên thì nguyện ý nhận, một bên thì nguyện ý thả. Nếu như vậy cũng không làm được, Hoàng Luận Đàm thật sự nên đập chết cho rồi.
Lãnh đạo, khoảng sau bốn giờ tôi có thể đến Thương Thiện. Sau đó sẽ ở trong thành phố tiến hành báo danh. Tiếp đó, đến trong huyện chắc hẳn là xế chiều. Tất cả thủ tục xong xuôi, hẳn trời đã sắp tối. Buổi tối, lãnh đạo phải đón gió tẩy trần cho tôi đấy!
Sau khi cúp cuộc điện thoại của Hoàng Luận Đàm, Từ Viêm liền gọi đến.
Nghe Từ Viêm nói hưng phấn như thế, trong lòng Tô Mộc cũng kích động.
So với bất kỳ ai, Tô Mộc hiểu được tầm quan trọng của Từ Viêm đối với mình. Cũng chỉ có người tâm phúc như Từ Viêm, sau khi nghe mình có khó khăn, mới có thể quả quyết bỏ xuống chức vụ ở thị xã Cổ Lan bên kia, không hề cố kỵ mà qua đây.
Phải biết rằng, nếu đổi lại là người khác, đang ở chỗ rất tốt, có tiền đồ tốt, có nhân mạch, không có người nào muốn bị điều động đi.
Từ Viêm lại không chớp mắt lấy một cái, liền qua!
Nếu nói Tô Mộc không cảm động chính là giả.
Được. Hiện tại tôi đi an bài. Buổi tối, tôi sẽ đón gió tẩy trần cho anh!
Tô Mộc kích động nói.
Vậy tôi chờ uống rượu ngon của lãnh đạo!
Từ Viêm cười ha hả.
Cho đến lúc này trong lòng Tô Mộc mới có cảm thấy an tâm. Chức vụ của Từ Viêm là rất rõ ràng, là trưởng phòng công an huyện, là phó bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện.
Chỉ là một trưởng phòng công an huyện, quyền phát biểu còn chưa đủ nặng. Hiện tại treo lên một phó bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật, như vậy phân lượng của Từ Viêm mới thật sự rất nặng. Thật ra chuyện như vậy đối với Từ Viêm mà nói, xem như là một loại tiến bước.
Từ Viêm không có đạo lý nào không ổn.
Phó bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện, trưởng phòng công an huyện, xem ra đợi lát nữa khi tức tin này được tuyên bố trong hệ thống chính pháp ở huyện, thần sắc Mã Văn Tuyển chắc chắn sẽ không tốt.
Chỉ có điều, cho dù anh không tốt, đối với tôi cũng không có vấn đề gì. Mã Văn Tuyển anh nhiều năm qua ở trên vị trí này từng làm những chuyện gì, trong lòng anh tự biết.
Không làm chính là phạm tội.
Chỉ có điều nói như vậy thôi, còn không được. Có Mã Văn Tuyển ở phía trên đè nặng, dù thế nào cũng không tiện triển khai hoạt động. Hệ thống chính pháp của huyện Ân Huyền ở dưới sự hoạt động của Mã Văn Tuyển trong nhiều năm như vậy, nhất định là rắc rối khó gỡ.
Cho dù để Từ Viêm qua, trong thời gian ngắn sợ rằng cũng không có cách nào mở ra cục diện. Tô Mộc mặc dù tin tưởng vào năng lực của Từ Viêm, nhưng cũng nghĩ có thể giúp được hắn thì giúp một chút.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp gọi Mạnh Thường Trực tiến vào.
Bí thư!
Mạnh Thường Trực cung kính nói.
Lão Mạnh, cán bộ lãnh đạo trong huyện chúng ta đã bao lâu chưa làm kiểm tra sức khoẻ?
Tô Mộc hỏi.
Kiểm tra sức khoẻ sao?
Mạnh Thường Trực nhướng mày.
Cái này thật ra cũng đã một khoảng thời gian, trong huyện chúng ta không tiến hành kiểm tra sức khoẻ đồng loạt. Nếu ai có chuyện gì, đều tự mình đi kiểm tra trước.
Nói như vậy có thể không được. Cán bộ lãnh đạo cũng là người, cũng cần bảo đảm thân thể khỏe mạnh mới được. Như vậy đi, anh đi thu xếp. Cho anh ba ngày để chuẩn bị. Ba ngày sau, an bài từng nhóm cán bộ trong huyện từ cấp khoa trên lên tiến hành một lần kiểm tra thân thể quy mô lớn. Nhóm đầu tiên, chính là tất cả thường ủy huyện ủy.
Tô Mộc nói.
Vâng. Tôi sẽ lập tức đi an bài.
Mạnh Thường Trực gật đầu.
Mạnh Thường Trực thật ra không suy nghĩ nhiều. Hắn nghĩ Tô Mộc muốn thông qua hành động như vậy, để tiến hành thu mua nhân tâm. Muốn khiến mỗi người đều cảm ơn Tô Mộc. Dù sao kiểm tra sức khỏe đồng loạt, đây chính là suy nghĩ cho sức khỏe của các người. Các người chẳng lẽ còn có thể từ chối sao? Còn có thể không cảm kích sao?
Đợi đến sau khi Mạnh Thường Trực đi an bài, Tô Mộc liền chuẩn bị hỏi Khương Mộ Chi một chút, xem chuyện bên kia làm thế nào. Nhưng vào lúc này, điện thoại trên bàn hắn lại đổ chuông. Sau khi nhấc điện thoại lên, bên kia truyền tới âm thanh lập tức khiến sắc mặt Tô Mộc trở nên thâm trầm.