Quan Bảng

Chương 456: Chương 456: Lên sân khấu hát hí khúc, xuống sân khấu tháo trang sức.




Từ Viêm là người đầu tiên Tô Mộc tiếp nhận trong những người này, cho dù không sớm bằng Lâm Thần, nhưng là người thứ nhất chân chính thân thiện với Tô Mộc. Kỳ thật Tô Mộc cũng không biết nên làm sao sắp xếp cho hắn, dù sao vị trí hiện tại của Từ Viêm đã không thấp. Mà đưa mắt nhìn khắp huyện Hình Đường, phân cục công an trấn Hắc Sơn là tốt nhất, có tiềm lực phát triển nhất.

Điểm ấy chính Từ Viêm cũng biết rõ!

Huống chi hiện tại vấn đề lớn nhất quấy nhiễu Từ Viêm đã không còn, đó chính là Từ Tranh Thành đã thuận lợi thông qua sát hạch trở thành phó cục trưởng cục công an thành phố Thanh Lâm. Không ở chung trong một huyện, hai cha con sẽ không gặp phải chuyện khó xử.

- Lãnh đạo, anh không cần lo lắng, tạm thời tôi vẫn ở lại phân cục đi.

Từ Viêm nói thẳng.

- Từ Viêm, tôi cũng không có an bài gì với anh, bởi vì hiện tại không có vị trí nào thích hợp với anh hơn vị trí bây giờ. Anh nghĩ như vậy cũng tốt, cứ định như vậy đi, nhưng anh phải giúp Đoạn Bằng.

Tô Mộc nhìn Đoạn Bằng, cười nói:

- Đoạn Bằng, anh còn phải chăm sóc mẹ anh, tôi sẽ để Từ Viêm giúp đỡ đem anh chuyển tới cục công an huyện, trước tiên yên tâm ở lại đó đi. Nhưng đợi tới khi anh cùng Lâm Ca kết hôn, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ tới tham gia.

- Dạ, chủ tịch, ta nghe an bài của anh!

Đoạn Bằng cộc lốc cười.

Nói thật lời của Tô Mộc cũng là ý nghĩ của Đoạn Bằng, tuy hắn muốn đi cùng Tô Mộc, nhưng nghĩ tới tình huống trong nhà liền tạm thời bỏ qua ý nghĩ này, hắn cũng không thể bỏ mặc mẹ hắn ở nhà một mình.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đỗ Liêm, mà Đỗ Liêm cũng nhìn Tô Mộc, nếu nói hắn không khẩn trương thì là giả. Đỗ Liêm biết Tô Mộc an bài cho hắn tuyệt đối là có lợi. Nhưng thật không biết rốt cục Tô Mộc chuẩn bị làm sao an bài cho mình, nghĩ tới đây ánh mắt Đỗ Liêm có chút lửa nóng.

- Đỗ Liêm, anh nghĩ như thế nào?

Tô Mộc nhìn Đỗ Liêm hỏi.

Đối với việc an bài Đỗ Liêm, Tô Mộc đã suy nghĩ cặn kẽ. Nói thật, hắn muốn mang Đỗ Liêm đi theo. Dù sao đã có thời gian dài mài hợp, hắn đã có thói quen có Đỗ Liêm đi theo. Hơn nữa hắn thật tâm muốn bồi dưỡng Đỗ Liêm, lần này đi qua Cổ Lan thị nếu bên cạnh không có người sẽ có chút không được thoải mái. Chưa quen cuộc sống bên đó, hơn nữa bên cạnh không có người nhắc nhở, Tô Mộc biết sẽ khó triển khai công tác.

- Chủ tịch, ta nghe theo ngài an bài, nhưng nếu như có thể tôi nghĩ đi theo ngài.

Đỗ Liêm trầm giọng nói, vẻ mặt dị thường kiên nghị.

- Đi theo tôi?

Tô Mộc cúi đầu suy tư, khi ngẩng đầu đã không còn vẻ do dự:

- Đỗ Liêm, lần này tôi đi qua đó là vì hoạt động giao lưu cán bộ, cho nên khó thể mang anh đi theo. Như vậy đi, trước tiên anh đi làm phó trưởng trấn Hắc Sơn một thời gian, đợi sau khi tôi đi qua tiếp tục nghĩ biện pháp chuyển anh đi qua.

- Dạ, chủ tịch!

Đỗ Liêm kích động nói.

Có lời cam đoan của Tô Mộc, Đỗ Liêm biết không cần lo lắng tiền đồ của mình. Đỗ Liêm hiểu rõ Tô Mộc, hắn rõ ràng biết được lực ảnh hưởng của Tô Mộc không chỉ cực hạn trong huyện Hình Đường. Khi người khác đều nghĩ lần này Tô Mộc bị dời ra ngoài là mất cơ hội, nhưng Đỗ Liêm biết sự thật không phải như thế. Đi theo lãnh đạo như Tô Mộc, Đỗ Liêm tuyệt đối sẽ có tiền đồ tốt đẹp.

Sau khi an bài tốt cho mọi người, Tô Mộc nhìn qua Hà Mân. Nói thật hắn có chút áy náy với Hà Mân, hắn mời Hà Mân từ thủy sản Hồng Phong đi qua khu khai phát, hiện tại làm cho người ta một mình lưu lại nơi này.

- Hà tổng, chuyện của Hoàng Vân anh không cần lo lắng, bên ủy ban có Lương chủ tịch, bên huyện ủy có Nhiếp bí thư, tới lúc đó anh có thể đi tìm họ.

Tô Mộc nói.

- Yên tâm đi, tôi không sao.

Hà Mân cười nói, đêm nay có thể tới nơi này đối với Hà Mân mà nói chính là có phúc. Đây là vòng luẩn quẩn của Tô Mộc, Hà Mân có thể đi vào hoàn toàn phù hợp mục đích ban đầu của hắn. Hà Mân cũng thật tinh mắt, hắn biết lần này Tô Mộc dời ra ngoài nói không chuẩn lại là một chuyện tốt.

- Tốt lắm, nên nói đã nói tất cả, sau này mọi người cùng nhau nỗ lực lên!

Tô Mộc cười nói.

Bữa tiệc hôm nay chấm dứt trong bầu không khí hài hòa, đợi sau khi mọi người rời đi, Tô Mộc đi lên phòng làm việc trên lầu, vừa rồi Dương Tiểu Thúy đã cho người gởi lời nhắn, nói đang chờ hắn. Tô Mộc biết Dương Tiểu Thúy đang lo lắng điều gì, nhưng làm bạn học cũ hắn cũng không ngại giúp nàng một chút. Hơn nữa Tô Mộc biết bây giờ cũng không có ai dám nhằm vào Kim Sắc Huy Hoàng.

Không ai biết Tô Mộc cùng Dương Tiểu Thúy nói gì trong phòng làm việc, nhưng mọi người lại biết Dương Tiểu Thúy tiễn Tô Mộc ra ngoài. Hơn nữa so sánh với trước kia, trên mặt Dương Tiểu Thúy có thêm một loại kính ý.

Màn đêm buông xuống, hoàn toàn bao phủ huyện thành Hình Đường, một ngày xem như đã qua.

Tô Mộc về tới trong nhà, đi tắm rửa, sau đó gõ cửa phòng Quan Ngư. Mà Quan Ngư giống như biết hắn sẽ đi qua, đã sớm chờ đợi, vẫn chưa đi ngủ.

- Quan Ngư, tin tưởng em cũng đã nghe nói ngày mai anh sẽ rời khỏi Hình Đường. Vốn anh định ở lại chỗ này chờ em thi vào trường cao đẳng xong xuôi, nhưng hiện tại xem ra là không có cơ hội. Em nghĩ thế nào? Muốn đi qua cùng anh hay ở lại ôn tập?

Tô Mộc ôn nhu nói.

- Tô đại ca, em cũng không cần giằng co làm gì.

Quan Ngư nói:

- Chỉ còn một tháng đã thi vào trường cao đẳng, em muốn ở lại đây ôn tập.

- Như vậy tốt nhất, miễn qua lại thêm phiền toái.

Tô Mộc nói.

- Tô đại ca, anh không cần lo cho em, em có thể tự mình chiếu cố cho mình.

Quan Ngư thật hiểu biết nói.

- Em đó, đừng miễn cưỡng như vậy, sau này gặp được bất cứ chuyện gì đều phải nói với anh. Về chuyện em ở lại Hình Đường học tập, yên tâm đi, anh đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không để cho em gặp phải phiền phức gì.

Tô Mộc cười vuốt đầu Quan Ngư.

- Em biết!

Quan Ngư cúi đầu đáp.

Một đêm trôi qua.

Khi ánh nắng ban mai chiếu xuống trong huyện thành, nơi này bắt đầu nghênh đón thời khắc trọng đại của nó. Nhiếp Việt mang theo toàn bộ ban lãnh đạo trong huyện đi tới chỗ giao giới trong huyện chờ đợi. Lần này đưa Tôn Nguyên Bồi tới nhậm chức chính là trưởng ban tổ chức thành phố Thái Nhạc. Nếu chỉ có Thái Nhạc thì cũng thôi, nhưng khiến cho người ngoài ý muốn chính là lần này còn có bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên đi cùng.

Bí thư thành ủy cùng trưởng ban tổ chức thành phố đưa một chủ tịch huyện cấp đi nhậm chức, đây là lần đầu tiên trong lịch sử Thanh Lâm thị. Không cần nói gì khác, chỉ trận thế này đã khiến mọi người hiểu được vị Tôn chủ tịch mới tới tuyệt đối không đơn giản. Đổi lại người bình thường sao có thể hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng không biết Tôn chủ tịch lại có thân phận thế nào.

- Bí thư, giông tố sắp tới ah.

Trương Chấn đứng bên cạnh Nhiếp Việt thấp giọng nói.

- Binh tới ngăn cản, làm tốt công tác bản chức là được.

Nhiếp Việt không chút dao động, thần thái bình tĩnh nói.

Nếu như không có cuộc nói chuyện với Tô Mộc, có lẽ Nhiếp Việt sẽ có bất an, nhưng nghe qua lời nói của Tô Mộc, Nhiếp Việt đã biết cho dù Tôn Nguyên Bồi được Trương Ngâm Tuyên đưa đi nhậm chức, cũng đừng mong dao động căn cơ huyện Hình Đường. Thành thật làm chủ tịch, phục vụ cho sự nghiệp trong huyện hết thảy đều dễ nói. Nếu thật dám gây chuyện gì khác, hắn sẽ cho người kia nửa bước khó đi.

Nhiếp Việt hoàn toàn có lòng tự tin này!

Trong lịch sử huyện Hình Đường chưa từng có vị bí thư huyện ủy nào nắm giữ cả đảng chính, dưới tình huống như thế Nhiếp Việt đã sớm đem quyền to trong huyện nắm chắc trong tay. Cho dù có phó bí thư huyện ủy Lý Kiều ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cũng không tạo thành uy hiếp gì với hắn.

- Trưởng ban tổ chức Thái Nhạc đưa đi, có Trương Ngâm Tuyên tự mình áp trận, xem ra thân phận vị chủ tịch mới kia thật không nhỏ. Nhiếp Việt, lần này trong huyện Hình Đường sẽ có việc vui.

Lý Kiều đứng bên cạnh, nhìn người bước xuống xe, đáy lòng yên lặng cân nhắc.

Sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, đoàn xe chạy thẳng vào trong huyện thành, đi tới lễ đường huyện ủy.

Bởi vì chủ tịch huyện nhậm chức, các cán bộ cấp khoa trong huyện đều có mặt, khi nhóm người Trương Ngâm Tuyên xuất hiện, lễ đường liền vang lên thanh âm tiếng vỗ tay, trên mặt mọi người lộ vẻ tươi cười.

Trình tự kế tiếp khá đơn giản, Thái Nhạc tuyên bố nhâm mệnh cho Tôn Nguyên Bồi, hơn nữa đơn giản giải thích lý lịch của hắn. Mà nghe được lý lịch, người có ý chí lập tức phát hiện Tôn Nguyên Bồi quả nhiên không đơn giản. Mỗi lần hắn nhậm chức đều lựa chọn địa phương sắp có chiến tích, kỳ thật mọi người cũng biết, bởi vì trước đó cũng đã tìm hiểu rõ lai lịch Tôn Nguyên Bồi.

Hiện giờ internet phát đạt như vậy, chỉ cần có chút động tĩnh liền hiểu biết. Dưới tình huống như thế, muốn biết Tôn Nguyên Bồi từng làm gì thật sự vô cùng dễ dàng.

Mà khi Thái Nhạc tuyên bố Tô Mộc được điều tới Cổ Lan thị, trong lễ đường im lặng một mảnh, không ai mở miệng nói chuyện, trên mặt hiện lên biểu tình vô cùng phức tạp.

- Hắc hắc, là Tô Mộc sao, xem ra tiểu tử này hỗn trong huyện Hình Đường cũng không như ý. Cũng phải, đắc tội nhiều người như vậy, còn muốn cho người khác có hảo cảm là chuyện không thể nào.

Tôn Nguyên Bồi ngồi trên đài chủ tịch, quan sát một màn trước mắt, đáy lòng cười lạnh.

- Hiện tại xin mời Trương bí thư nói chuyện, mọi người hoan nghênh!

Thái Nhạc tuyên bố xong, quan sát tình huống có chút quỷ dị, cũng không đợi người của huyện Hình Đường lên tiếng, tự mình nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.