Trên thế giới có bán thuốc hối hận không? Không có! Ngươi có đào hết tâm can tỳ phổi, cũng không có bán thuốc hối hận. Hối hận đến mức ruột cũng xanh rồi, chính là tâm tình hiện tại của đám người kia. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ xuất hiện chuyển ngoặt như vậy, Tô Mộc vốn trong mắt bọn hắn không đáng giá nhắc tới, lại biến hóa nhanh chóng, trở thành lãnh đạo thực quyền cấp chính xử.
Lăn lộn trong xã hội này những năm qua, bọn họ cũng rất rõ ràng, cái gọi là cấp chính xử rốt cuộc ý nghĩa như thế nào. Đáng chết chính là Tô Mộc hiện tại mới bao nhiêu tuổi? Một người như vậy đã trở thành cấp chính xử, trở thành lãnh đạo khu Cao Khai, tiền đồ tuyệt đối là bất khả hạn lượng. Cho dù cha Hạ Kiếm Đường hiện giờ là Phó thị trưởng, nhưng phải biết rằng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, Hạ Nhập Tương cũng sắp sửa về hưu.
Hiện tại mặc dù là như mặt trời ban trưa, nhưng vài năm sau tuyệt đối sẽ mặt trời xuống núi, so sánh với Tô Mộc, chẳng phải là khập khiễng hay sao?
Thật là mù hai mắt, làm sao lại không quyết đoán như Triệu Nguyên. Vừa rồi nếu theo chân Tô Mộc rời khỏi, hiện tại làm sao phải đối mặt với cục diện lúng túng này? Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, con ngươi chuyển động, có người đã bắt đầu len lén nhắn tin cho Triệu Nguyên và Cam Thần, hi vọng hỏi ra hai người hiện tại ở nơi nào, bọn họ đến tham gia náo nhiệt.
Đây chính là thực tế!
Đừng hòng phủ nhận, đừng tưởng rằng tất cả mọi người là bạn học thì không cần làm như vậy, thử hỏi, sau khi tốt nghiệp không cần nhiều chỉ sợ hai ba năm, không cần phải nói người khác, sau khi anh xen lẫn trong xã hội này, đối mặt với chuyện như vậy tâm tình sẽ như thế nào? Chưa nói đến khi học đại học, anh dám cam đoan quan hệ rất tốt với tất cả mọi người, có thể sao? Đại học vốn không có nhiều giờ lên lớp, thời gian tự chủ rất nhiều, dưới tình hình như thế, anh có thể chơi xã giao với mấy người còn được. Làm sao có thể thân thiết với tất cả mọi người?
Nếu không có khả năng quan hệ tốt với tất cả mọi người, phát sinh thực tế như vậy hoàn toàn có thể lý giải.
Trong lòng mọi người nghĩ thế nào, Hạ Kiếm Đường hoàn toàn có thể cảm nhận được, bởi vì đây chính là tâm tình của hắn bây giờ. Cho đến hiện tại hắn mới hiểu, tại sao Tô Mộc dám nói chuyện với hắn như vậy, dám phát ra tuyên ngôn khiêu chiến như vậy. Thì ra không phải là Tô Mộc không được, là người ta có tiền vốn làm như vậy. Nhìn người ta xem, bây giờ là chức quan gì, còn mình thì thế nào?
Mình có thể so sánh với người ta sao?
Nhâm Lập Quyên chết tiệt. Con tiện nhân này, rõ ràng đã sớm biết thân phận của Tô Mộc nhưng vẫn không nói, làm hại tôi tạo ra một cường địch. Đừng nói với tôi cô không biết, nếu không biết làm sao cô dám nói ra những lời vừa rồi? Nếu không biết Cam Thần có thể đi theo Triệu Nguyên và Tô Mộc được không? Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Kiếm Đường nhìn Nhâm Lập Quyên, không còn cái gọi là quyến luyến, mà là tàn nhẫn và oán hận.
Đây rõ ràng là đào một cái hố, để cho Hạ Kiếm Đường nhảy vào!
Chuyện kỳ quái nhất là, Hạ Kiếm Đường còn không hề nghĩ ngợi vui mừng nhảy vào.
- Nhâm Lập Quyên, cô làm vậy là có ý gì? Biết rõ ràng thân phận của Tô Mộc, nhưng giấu diếm chúng tôi, đây là muốn xem chúng tôi náo nhiệt sao?
Hạ Kiếm Đường nhìn Nhâm Lập Quyên tàn nhẫn kêu lên. Cho dù là lúc này, tiểu tử Hạ Kiếm Đường cũng ngoan độc, lôi kéo tất cả mọi người vào. Quả nhiên nghe được lời nói của hắn, ánh mắt của mấy bạn học còn lại nhìn Nhâm Lập Quyên cũng toát ra mùi vị phức tạp.
Cho dù là mấy người có quan hệ thân thiết với Nhâm Lập Quyên, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ hoài nghi.
Không thể không nghi ngờ, ai bảo cô làm như vậy.
Lúc này Nhâm Lập Quyên hoàn toàn không có vẻ lúng túng, thản nhiên liếc nhìn mọi người:
- Thân phận của Tô Mộc, tôi đã sớm biết. Nhưng Tô Mộc đã nói, không hi vọng bởi vì thân phận như vậy ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè. Trước lúc tiến vào tôi còn muốn tin tưởng điều này là thật, tất cả mọi người đều là bạn học, có cần thiết suy nghĩ nhiều như vậy không? Bây giờ nhìn lại, ban đầu là tôi sai lầm rồi. Các vị bạn học, các vị hỏi tôi tại sao không nói, các vị nhìn bộ dạng hiện tại của Hạ Kiếm Đường, chẳng phải biết rồi sao?
Nếu tất cả mọi người đã biết, vậy tôi cũng không cần thiết giấu diếm nữa. Người mới đi vào là cục trưởng phân cục chúng tôi, Đỗ cục mà hắn nói, chính là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Cổ Lan chúng tôi. Hai người bọn họ hiện tại muốn tìm Tô Mộc, điều này đại biểu cái gì? Tin tưởng không cần tôi nhiều lời. Hạ Kiếm Đường, vừa rồi tôi đã nhắc nhở anh, kêu anh bớt phóng túng, nhưng rút cuộc anh đã làm thế nào? Chẳng những không bớt phóng túng, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Được rồi, nếu chuyện đã như vậy, tôi cũng không cần tiếp tục lưu lại nơi này, buổi gặp mặt lần này giải tán đi, sau này tôi cũng sẽ không nữa tổ chức buổi gặp mặt gì nữa. Một hội bạn học biến chất, thật sự không cần thiết cử hành nữa. Nếu mọi người còn xem tôi là bạn học còn xem tôi là lớp trưởng..., mọi người liên lạc liên lạc điện thoại với nhau là được, cũng không cần gặp mặt.
Nói xong những lời này Nhâm Lập Quyên xoay người đi ra sảnh đón khách, lưu lại các bạn học đang há hốc mồm kinh ngạc.
Cạch!
Hạ Kiếm Đường sắc mặt xanh mét, đôi môi có chút run rẩy, chợt ném mạnh ly uống rượu xuống đất, xoay người rời khỏi, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cũng không có ý tứ tiếp tục lưu lại nơi này, tất cả đều xoay người rời đi.
Nhâm Lập Quyên trực tiếp đi tới quầy lễ tân, khi đang định tính tiền, người tỷ muội của nàng đã đi tới cười nói:
- Chị tính cái gì? Chi phí của các vị trước khi mọi người tiến vào đã có người thanh toán rồi.
- Có người thanh toán? Làm sao tôi không biết, là ai? Không phải là Hạ Kiếm Đường chứ?
Nhâm Lập Quyên kinh ngạc nói.
- Hạ Kiếm Đường? Không phải hắn. Chính là anh chàng hào hoa phong nhã đi vào lúc sau, tôi mới nhìn thấy Cam Thần nhà cậu đuổi theo người ấy, đúng rồi, còn có Triệu tổng Triệu Nguyên của công ty du lịch Giải Mộng cũng đi theo hắn.
Chính là một câu như vậy, khiến cho trong lòng Nhâm Lập Quyên như tuôn ra một dòng nước ấm.
Buổi gặp mặt tối nay đúng là do Nhâm Lập Quyên tổ chức, nhưng cuối cùng người tính tiền lại là Tô Mộc. Hơn nữa Tô Mộc lại thanh toán hóa đơn trước khi tiến vào, điều này có ý nghĩa như thế nào, Nhâm Lập Quyên dĩ nhiên rất rõ. Nếu hóa đơn này để cho Hạ Kiếm Đường trả, tuyệt đối là không có khả năng. Hắn chính là một thần giữ của, là một kẻ vừa nhìn thấy tiền hai mắt đã rực sáng.
- Tô Mộc...
Trong đáy mắt Nhâm Lập Quyên hiện lên vẻ kiên nghị, lúc này nàng thật sự không còn bất kỳ băn khoăn nào nữa, làm ra lựa chọn lớn nhất trong đời nàng, mà cũng chính nhờ lựa chọn này, để cho thành phố Cổ Lan trong tương lai không xa, xuất hiện một nữ cục trưởng công an, cũng khiến tỉnh Giang Nam trong nhiều năm sau xuất hiện một nữ cục trưởng phòng công an.
- Chuyện của tôi chính là như vậy.
Sau khi Tô Mộc sơ lược kể lại mọi chuyện từ khi tốt nghiệp đến hiện tại, Triệu Nguyên và Thần tựa hồ nghe đến trợn mắt há hốc mồm, như vậy cũng được sao? Cuộc đời Tô Mộc quả thực là một kỳ tích, làm sao chuyện tốt đều rơi hết lên đầu hắn vậy, được lãnh đạo để mắt, làm sao chuyện như vậy không phát sinh trên người tôi? Nghĩ tới đây, Cam Thần liền cảm giác cuộc đời người này thật sự rất kỳ diệu.
Tô Mộc nhìn bộ dạng hai người, khóe miệng khẽ mỉm cười, phải biết rằng những lời vừa rồi là có điều còn giữ lại, nếu thật sự nói ra toàn bộ, hắn cũng khó tưởng tượng tình hình sẽ như thế nào. Giống như Tô Mộc không nói ra Từ lão vậy, không phải là không muốn nói, mà bởi vì không thể nói. Hắn nói hắn trở thành cháu của Từ Trung Nguyên, ai có thể tin chứ?
- Đặc sắc!
Triệu Nguyên thở dài nói:
- Tôi nói tiểu tử cậu đúng là phế vật, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết tôi, cậu nói cậu làm việc ở quản ủy hội khu Cao Khai đáng thương thế nào chứ.
- Tôi không phải làm việc ở quản ủy hội sao?
Tô Mộc cười nói:
- Là cậu ban đầu nghĩ tôi đáng thương như vậy, phải biết rằng, người anh em này của cậu ban đầu cũng là chủ tịch hội học sinh trẻ nhất nổi tiếng nhất thời đại học. Cậu có thể mở công ty du lịch, làm sao? Chẳng lẽ người anh em này chịu thua kém cậu sao?
- Đương nhiên là không được!
Triệu Nguyên cười to nói.
Sau mấy câu hàn huyên ngắn ngủi, không khí giữa ba người cũng theo mấy chai bia mà trở nên náo nhiệt. Triệu Nguyên nói:
- Tô Mộc, nếu bây giờ cậu là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai rồi, có thể giúp lão Cam một chút, bây giờ hắn cũng không sống thoải mái ở bộ tuyên truyền thị ủy.
- Lão Triệu, nói gì vậy? Tô Mộc không phải mới vừa tới sao? Còn nhiều thời gian.
Cam Thần nói.
- Đúng vậy, Cam Thần, cậu nói rất đúng, còn nhiều thời gian. Nhưng có một số việc nếu tôi có thể giúp, cậu cũng đừng câu nệ với tôi. Tôi vừa tới, bên cạnh cũng không có người giúp đỡ, có nhiều chỗ còn cần các cậu.
Tô Mộc cười nói.
- Chỉ cần cậu nguyện ý, chỉ cần nói một câu là được.
Cam Thần vỗ ngực nói, đây chính là mục đích tới đây hôm nay của hắn, thấy Tô Mộc nói ra như vậy, hắn làm gì còn dám do dự, lập tức đồng ý.
Đây cũng là biểu hiện trực tiếp đứng cùng hàng rồi!
Tô Mộc đã sớm lăn lộn trong quan trường nhiều năm, đối với chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì. Dù sao hắn muốn dùng người cũng thấy không yên tâm, chẳng bằng dùng bạn học của mình còn thấy đáng tin hơn một chút. Bởi vì một khi hai người chân chính đứng cùng một đội, Cam Thần muốn bị người khác sử dụng cũng không có khả năng. Trong quan trường kiêng kỵ nhất, chính là phản bội. Nếu ai phản bội, kết quả sẽ rất tồi tệ.
- Đều là huynh đệ một nhà, nói nhiều như vậy làm gì, nào, cạn chén!
Tô Mộc cười giơ chén rượu lên, chạm chén với hai người, trong nháy mắt chạm ly, quan bảng hắn trong đầu phút chốc chuyển động.
Tất cả đúng như Tô Mộc suy đoán, trị số độ thân mật của Triệu Nguyên đối với Tô Mộc cao gần chín mươi! Cho dù là Cam Thần, trị số cũng đạt tới bảy mươi! Điều này đã nói rõ, hai người này thật tâm với hắn, Tô Mộc hoàn toàn có thể sử dụng.
- Tô Mộc, đúng rồi, vừa rồi ở khách sạn Cổ Tích, tại sao cậu không cho tên khốn Hạ Kiếm Đường một cái tát.
Triệu Nguyên gắp một miếng cá hỏi.