Quan Bảng

Chương 157: Chương 157: Lục diện mai phục. (2)




Nhan Nhan ah, đã sắp cuối năm, em cũng đã ở đây canh chừng nhiều tháng, được rồi, đừng mãi hao tổn trong này, đem sự tình giao cho người bên dưới, em quay về thành phố trước đi. Có chuyện gì đợi qua năm rồi nói sau, tôi cho em nghỉ phép.

- Vậy được, Chị Chu, tôi đi trước!

Chung Nhan cũng không khách khí, xoay người rời phòng, chờ tới khi trong phòng chỉ còn lại Chu Từ, cô chậm rãi đứng dậy, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười thật dễ thương.

- Không được, phải nhanh chóng thu thập, oan gia kia thật chú ý bầu không khí, không thể để cho hắn có tư tưởng cảm thấy tới uổng phí! Thật là, đã nín gần một tháng, nói vậy hẳn là rất muốn đi, hì hì…

Tô Mộc dùng cơm trưa trong căn tin khu sinh thái, nói tới đúng là căn cứ được xây dựng xong đầu tiên, Hà Sanh nói muốn mời ăn tiệc cá, thật sự đúng là tiệc cá. Oa oa ngưu là đồ ăn chủ yếu, ngoài ra dùng cá làm đủ món phụ trợ. Khó được chính là trải qua đầu bếp tỉ mỉ chế biến, mỗi loại cá đều có hương vị khác nhau, ăn vào đầy đủ cả sắc hương vị.

Ăn xong cơm trưa, Hà Sanh cười bắt tay Tô Mộc:

- Tô bí thư, bên ngoài có chút hàng tết, là Hồng Phong chuẩn bị cho trong trấn, mời anh phân phát xuống đi.

- Hà tổng đúng là thật có lòng, tôi đại diện đa tạ Hà tổng.

Tô Mộc cười nói. Đối với chuyện như vậy, hắn cũng không cần phải cự tuyệt. Hàng tết đối với người như Hà Sanh mà nói cũng không có gì lớn, tặng hàng tết có thể tạo tốt quan hệ với trấn Hắc Sơn, chuyện như vậy đối với ai cũng tốt.

Chẳng qua khi Tô Mộc biết một chút hàng tết là bao nhiêu, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, Hà Sanh ra tay thật đủ danh tác! Một chút của hắn chính là một xe!

Mà làm như vậy liền mang tới ưu đãi trực tiếp, người trong ủy ban trấn đều có một năm thật tốt đẹp đầy đủ, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử trấn Hắc Sơn.

Bởi vì là mùa đông, trời tối rất sớm, đợi khi Tô Mộc một mình lái xe xuất hiện ở căn cứ trà diệp, không trung đã một mảnh tối đen. Thời tiết như vậy mọi người đã sớm co rút trong nhà đoàn tụ gia đình ấm áp, cũng không ai thích ra ngoài. Hơn nữa nơi ở của Chu Từ chính là cấm địa của căn cứ trồng trà, nếu không có khẩu lệnh điện tử cũng không thể đi vào, vì vậy không ai nhìn thấy được Tô Mộc.

- Tướng công, anh đã tới rồi!

Tô Mộc đi vào nhà, Chu Từ đã đứng chờ ngay cửa, nhìn thấy hắn liền nháy mắt đưa tình, mềm mại nói.

Chỉ nghe thanh âm đã làm xương cốt của người ta ngứa ngáy!

- Ăn cơm chưa?

Tô Mộc cười đi tới, ở chung một chỗ với cô gái thông minh như Chu Từ, hắn căn bản không cần nói thêm nhiều lời, đối phương cũng đã hiểu được rõ ràng.

- Ăn từ sớm, còn anh?

Chu Từ khoác tay lên vai Tô Mộc, nhiệt độ trong phòng rất cao, mà Chu Từ lại mặc áo ngủ bằng tơ lụa, ngọn núi mượt mà áp tới khiến đôi mắt Tô Mộc đăm đăm.

- Anh chưa ăn!

Tô Mộc cười nói.

- Vậy em làm cho anh một chút!

- Không cần, ăn rụng em trước rồi nói sau!

Tô Mộc bế xốc Chu Từ, trực tiếp ném lên giường, quan sát thân thể mềm mại mị hoặc trước mặt, trong cổ họng gầm nhẹ một tiếng.

Phong tình của Chu Từ thật có thể đảo lộn chúng sinh, hơn nữa muốn chết chính là cô biết điểm hấp dẫn của mình ở nơi nào, ở trước mặt Tô Mục cô cố ý nằm nghiêng, đem bàn tọa đẫy đà vun cao, phối hợp cùng đường cong hoàn mỹ mê chết người không đền mạng của mình.

Ai có thể chịu được hấp dẫn như vậy!

Tô Mộc nhảy lên giường, còn chưa kịp cởi quần áo đã hung hăng hôn Chu Từ, ai ngờ Chu Từ kiều mỵ cười, đẩy Tô Mộc sang bên cười, chớp mắt.

- Đừng nhúc nhích, em tới!

- Em tới?

Bây giờ Tô Mộc giống như tên là lên dây, làm sao nhịn được, nhưng Chu Từ lại cứng rắn như thế, đẩy hắn ngã xuống giường trực tiếp đem bàn tọa khêu gợi ngồi lên, sau đó chủ động cởi bỏ dây lưng của hắn.

Từng quan hệ với Chu Từ không ít lần, Tô Mộc thật sự không rõ cô lại muốn làm gì, phải biết rằng mỗi lần ở chung một chỗ với nàng, cảm giác đa dạng mới mẻ làm cho hắn vô cùng say mê trong khoái cảm.

Giống như lần này!

Nhưng rất nhanh Tô Mộc biết mình sắp nghênh đón hưởng thụ như thế nào, bởi vì khi khóa kéo bị rớt ra, hắn cảm thấy nháy mắt mình đã tiến vào địa phương ấm áp ướt át. Đôi chân còn có chút tùy ý lúc này liền buộc chặt, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ thoải mái, hai tay không nhịn được vuốt lên bờ mông trước mặt, tăng thêm sức lực.

- A…

Chu Từ phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, ngẩng đầu oán hận nhìn chằm chằm hắn.

- Như thế nào? Mấy ngày nay nghẹn vô cùng vất vả sao? Có muốn người ta tiếp tục hỗ trợ hay không?

Ba!

Trả lời em là thanh âm vỗ mông vang dội, đồng thời Tô Mộc trầm giọng hô:

- Nhanh lên!

Chu Từ kiều mỵ cười, tiếp tục đi xuống, động tác mị hoặc nhẹ nhàng biến thành tuyệt kỹ, làm linh hồn Tô Mộc muốn xuất khiếu. So sánh với những lần trước, lần này Chu Từ tạo cảm giác thật rõ ràng, làm cho hắn có cảm giác như muốn hôn mê.

Tê…

Tô Mộc hít sâu một hơi, tay phải xoa nắn mông tròn, cảm giác thoải mái cực kỳ xuyên vào tận xương tủy, hắn rốt cục không kiềm nén được xúc động trong lòng, mạnh mẽ xoay người rất nhanh cởi quần, cũng không quản chiếc áo ngủ trên người Chu Từ, hung hăng tiến về phía trước.

Hai thanh âm vô cùng thoải mái vang lên.

Chu Từ xõa tung mái tóc, ngón tay thon dài nắm chặt cánh tay Tô Mộc, khuôn mặt mềm mại ướt át hiện lên nụ cười dễ thương khiến người không cách nào dời mắt. Cho dù là hòa thượng nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô cũng không nhịn được muốn vung thương ra trận.

Huống chi là Tô Mộc đã quen thuộc với thân thể mềm mại của nàng!

Tô Mộc lưu luyến si mê Chu Từ, ngoại trừ có tình cảm, càng nhiều là vì thân thể của cô gây cho hắn hưởng thụ đầy khoái trá. Bởi vì hắn biết, trên người Chu Từ có danh khí.

Lục diện mai phục trong mười đại danh khí!

Sau một trận mây mưa, Chu Từ nằm vật xuống trong lòng Tô Mộc, châm cho hắn điếu thuốc, trên mặt lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn. Mỗi lần ở chung một chỗ với hắn, cô đều đạt tới hưởng thụ cực đỉnh trong linh hồn, cảm giác như si như say khiến cho Tô Mộc hoàn toàn chinh phục Chu Từ, làm cho cô cam tâm tình nguyện bồi bên cạnh hắn.

- Tướng công, anh nói con đường tiêu thụ Duẩn Tiêm trà rốt cục nên xuống tay từ chỗ nào? Anh nên nhớ loại trà này khác với danh trà, nếu như nói không có thị trường, tiền của chúng ta sẽ trôi theo dòng nước.

Chu Từ hỏi.

Chung Nhan lo lắng không phải không có lý, chẳng qua Chu Từ không muốn cô thêm âu lo nên mới giải thích như vậy. Hiện tại gặp Tô Mộc, cô tự nhiên không cần phải che giấu.

- Chuyện này anh đã nghĩ kỹ, ở tại Trung Quốc nếu như nói có biện pháp nào hữu hiệu nhất, đó là trên làm dưới theo đi trước làm đầu.

Tô Mộc cười nói.

- Trên làm dưới theo? Hay là anh chuẩn bị…

Chu Từ lập tức hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.