Quan Bảng

Chương 200: Chương 200: Manh mối chặt đứt.




Làm cho người ta càng khinh thường cùng căm thù tận xương tủy chính là, trong lúc Cao Thăng làm hiệu trưởng, từng quấy nhiễu lợi dụng thật nhiều nữ giáo viên. Trong đó ngoại trừ kẻ đắm mình trụy lạc như Lưu Phỉ, càng nhiều là bị hắn mạnh mẽ bức bách. Hoặc là uy bức lợi dụ, hoặc là dùng dược vật chiếm đoạt. Làm cho người càng thêm khiếp sợ chính là trong đó còn có thật nhiều nữ sinh viên.

Nếu như nói những tội danh này làm cho dân chúng bình thường căm thù tận xương tủy, như vậy chân chính làm cho những nhân viên chính phủ trong huyện cảm thấy sợ hãi là những băng ghi hình của hắn. Không ai biết trong băng ghi hình có bản thân mình hay không, nếu thật sự là có, nhược điểm như vậy đủ làm cho họ mất hết quan đồ mà họ vất vả mới bò lên tới.

Hiện tại Cao Thăng đã biến thành u ác tính của huyện Hình Đường, ai cũng muốn hắn chết. Chỉ cần hắn chết, chuyện này sẽ được chấm dứt. Nhưng giống như ý thức được quẫn cảnh của mình, Cao Thăng chẳng những không hề có chút ý tứ ăn năn, mỗi lần thẩm vấn đều bám víu cắn ra một người, thái độ như chỉ hận không thể đem toàn bộ quan trường huyện Hình Đường đều kéo xuống nước.

Pháp không trách đông, các ông đều phạm tội, khẳng định phải bảo hộ cho tôi. Phải chết chúng ta cùng ôm nhau chết, đây cũng là ý tưởng hiện tại của Cao Thăng.

- Tô Mộc, Trịnh cục trưởng cùng Tần bí thư còn ở trong huyện không?

Sau một đêm thẩm vấn, Nhiếp Việt chủ động gọi điện thoại cho Tô Mộc. Tin tức lộ ra thật sự rất kinh người, cho dù là Nhiếp Việt đều có chút cảm thấy ghê sợ. Không nghĩ tới dưới khu quản hạt của mình, chỉ là một hiệu trưởng nho nhỏ thậm chí có năng lượng lớn như vậy. Chuyện như thế nếu truyền ra ngoài, hình thành gió lốc thật khó thể tưởng tượng.

Vì vậy hắn đã hạ lệnh nghiêm cấm nói ra ngoài, cục diện còn nằm trong bàn tay.

- Nhiếp bí thư, sáng sớm hôm nay họ đã rời khỏi huyện thành. Trước khi đi họ đã nói, việc này đều giao cho ngài, họ sẽ không tiếp tục truy cứu.

Tô Mộc cười nói.

Không truy cứu là tốt rồi, là tốt rồi! Trong lòng Nhiếp Việt cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ngòi nổ trong việc này chính là Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông, chỉ cần họ không truy cứu, như vậy chuyện kế tiếp Nhiếp Việt có thể làm chủ. Cần nắm chắc mức độ thế nào là do hắn định đoạt. Hơn nữa hắn đã biết hai người không truy cứu, nhưng không có nghĩa người khác cũng biết. Chiếm cứ ưu thế này, Nhiếp Việt thật sự có thể hoạt động dễ dàng hơn một chút.

- Hiện tại cậu ở nơi nào?

Nhiếp Việt hỏi.

- Nhiếp bí thư, tôi vừa tiễn họ, hiện tại đang ở đường cao tốc huyện thành, đang chuẩn bị trở về trong trấn.

Tô Mộc nói.

- Trở về đi, việc này cũng không quan hệ gì với cậu nữa.

Nhiếp Việt nói.

- Dạ, Nhiếp bí thư.

Tô Mộc cúp điện thoại, dựa vào cửa xe châm điếu thuốc, không khí sáng sớm thật mát lạnh, làm người ta cảm thấy có chút hàn ý.

Tiến trình vụ án Cao Thăng hắn cũng biết, làm người phụ trách vụ án này, Từ Tranh Thành luôn thông báo tiến triển cho hắn. Tô Mộc thật không nghĩ tới Cao Thăng lớn mật như vậy. Làm ra chuyện như thế, chẳng lẽ hắn không sợ pháp luật thẩm phán sao? Hay là nói hắn thật cho rằng mình có thể làm xằng làm bậy?

Trong huyện đánh cờ như thế nào, Tô Mộc đại khái có thể đoán được. Mượn sự kiện lần này, Nhiếp Việt tuyệt đối sẽ đạt được quyền uy lớn nhất. Sau chuyện này Triệu Thuy An rốt cục không cần nghĩ tới có thể khiêu khích quyền lực của Nhiếp Việt, sau lưng đã có Lý Hưng Hoa làm chỗ dựa vững chắc, trong huyện lại nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối, địa vị của Nhiếp Việt sẽ vô cùng củng cố.

- Không cần biết thế nào, nhưng đối với mình mà nói là một chuyện tốt.

Tô Mộc giẫm lên tàn thuốc, ngồi vào trong xe, Đoạn Bằng liền cho xe chạy về trấn Hắc Sơn.

Phòng thẩm vấn ban kỷ luật thanh tra huyện.

Sắc mặt Cao Bình tái nhợt ngồi trên ghế, chỉ một đêm em giống như từ trên đám mây rơi xuống, biến thành hình dạng hiện tại. Với bộ dáng phong tao tận xương ngày trước, hiện tại đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ chật vật vô cùng. Cao Bình giống như đã già đi mười tuổi, làm cho người ta không nhận ra.

- Cao Bình, Cao Thăng đã đem mọi chuyện thú nhận, chẳng lẽ em thật sự muốn im lặng tới cùng sao? Em là cán bộ Đảng, nên hiểu kỷ luật Đảng. Còn cần tôi nhắc lại sao?

Lâm Trung Hòa lạnh nhạt nói.

- Tôi…

Cao Bình thoáng chần chờ, cuối cùng cũng không muốn ngoan cố chống cự tới cuối cùng. Đến lúc này Triệu Thụy An đã không có ý tứ bảo vệ mình, nói rõ hắn đã chuẩn bị buông tha mình. Dưới tình huống như thế, em còn có thể làm gì?

Ngay lúc Cao Bình chuẩn bị mở miệng nói chuyện, cửa phòng đột nhiên mở ra, một nhân viên đi vào thấp giọng nói vài câu với Lâm Trung Hòa, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

- Cái gì? Anh nói thật sao?

Lâm Trung Hòa thấp giọng hỏi.

- Thật sự!

Lâm Trung Hòa hít sâu một hơi, khi nhìn Cao Bình trong mắt thoáng hiện vẻ không đành lòng, nhưng rất nhanh đã biến mất:

- Cao Bình, vừa rồi đã có chuyện xảy ra, tôi nghĩ hẳn nên cho em biết. Em trai Cao Thăng của cô, sau buổi thẩm vấn đêm qua, rạng sáng hôm nay tự sát.

Oanh!

Một câu nghe qua như thật bình tĩnh, lại như một đạo sấm sét vang bên tai Cao Bình, đem lòng kiên trì của em đè gục xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân hình ngơ ngác ngồi trên ghế. Sau thoáng khiếp sợ, em giống như phát điên, bật dậy khỏi ghế lớn tiếng kêu lên.

- Em trai của tôi tuyệt đối sẽ không tự sát, Cao Thăng tuyệt đối sẽ không tự sát, hắn bị người hãm hại, là có người muốn hắn chết!

Cao Thăng đã chết! Cao Thăng lại tự sát!

Chỉ thẩm vấn một đêm, nhân vật mấu chốt như Cao Thăng lại tự sát, hơn nữa còn chết trong cục công an huyện. Đây quả thật là chuyện cười lớn trong thiên hạ, là ngang nhiên khiêu khích huyện ủy. Không ai cho rằng Cao Thăng sẽ tự sát, nhất là người phá án. Một người sợ chết như vậy, làm sao lựa chọn tự sát?

Nếu thật sự muốn tự sát, Cao Thăng cũng sẽ không đem nhiều việc bí mật như vậy giũ đi ra. Chẳng qua vì hắn tự sát, mấy vấn đề kia xem như mắc cạn.

Lâm Trung Hòa cũng không cách nào thẩm vấn, cảm xúc của Cao Bình thật sự quá bất ổn, nếu còn tiếp tục truy hỏi chỉ sợ sẽ kích thích nàng. Nếu thật như thế, sự tình sẽ lớn chuyện.

Phanh!

Sắc mặt Nhiếp Việt âm trầm đứng trong phòng làm việc, trước mặt hắn là người phụ trách vụ án lần này, cục cục trưởng công an Từ Tranh Thành cùng bí thư chính pháp ủy Từ Quốc Phú.

- Nói đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Nhiếp Việt trầm giọng hỏi.

- Nhiếp bí thư, việc này thật kỳ quặc, chúng ta…

Từ Tranh Thành còn chưa nói xong, liền bị Nhiếp Việt ngắt lời:

- Là các anh bắt giữ Cao Thăng, sau đó nhốt trong cục công an. Hiện tại còn chưa thẩm vấn xong, các anh lại để cho hắn tự sát. Tôi không muốn nghe nhiều lý do như vậy, anh trở về lập tức điều tra rõ ràng việc này cho tôi. Tôi muốn trước khi mặt trời lặn phải chứng kiến báo cáo điều tra.

- Dạ!

Từ Tranh Thành cúi chào xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.