Chương 515: Mặt ai cũng không cần, đập cho tôi!
Trong phòng Hoa Nở Phú Quý lúc này người kinh hãi nhất chính là An Lộ, nàng làm sao cũng không ngờ, Lý Nhạc Thiên lại giống như thần binh trời giáng, quỷ dị xuất hiện ở chỗ này, điều này sao có thể? Bây giờ không phải hắn nên ở kinh thành sao? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nhưng một giây sau An Lộ liền biết mọi chuyện hỏng rồi, Lý Nhạc Thiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ mình còn có quả ngon để ăn hay sao?
Sắc mặt An Lộ nhất thời xám như tro tàn.
Phản đồ luôn là người đáng xấu hổ nhất, chưa nói đến còn phản bội hoàn toàn như vậy.
- Lý tổng!
Có người tuyệt vọng ắt có người vui mừng, Diệp Mộng Á hiện tại so cảm giác hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào, loại cảm giác như từ địa ngục thoáng cái nhảy lên thiên đường, khiến cho Diệp Mộng Á phảng phất như được tái sinh. Nàng hoàn tòan không ngờ, gọi điện không bao lâu, Lý Nhạc Thiên đã xuất hiện.
Hơn nữa còn xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất, vừa xuất hiện liền triển lộ ra khí phách mạnh như vậy, Diệp Mộng Á không biết, vào thời khắc trái tim nàng đã hoàn toàn trầm luân, trầm luân trong cảm kích đối vớiLý Nhạc Thiên.
Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân!
- Cô không sao chứ?
Lý Nhạc Thiên tiến lên, đỡ lấy Diệp Mộng Á, hắn đương nhiên biết tiểu minh tinh trọng điểm bồi dưỡng của công ty giải trí Lý thị, khi hắn nhìn thấy dấu tát trên mặt Diệp Mộng Á, cả người càng phát ra căm phẫn.
- Ai đánh cô?
- Hắn!
Diệp Mộng Á chỉ vào Hạ Kiếm Đường oán hận nói. Tìm được người tâm phúc, Diệp Mộng Á hoàn toàn không còn sợ hãi Hạ Kiếm Đường nữa, hiện tại việc nàng cần phải làm chính là trả lại toàn bộ sỉ nhục Hạ Kiếm Đường mang tới cho nàng.
-. Ngươi lại dám đánh người của ta, ngươi thật là không muốn sống rồi!
- Ngươi đánh tay nào? Cả hai tay đều đánh đúng không! Ta kêu ngươi đánh!
- Đây là ánh mắt gì? Không phục phải không? Không phục ngươi đứng lên cắn ta đi!
Lý Nhạc Thiên xoay người đi về phía Hạ Kiếm Đường, sau khi giơ chân đá hắn ngã xuống dất, chính là liều mạng đá mạnh, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh, thi nhau đâm vào da thịt Hạ Kiếm Đường, khiến hắn cảm giác như bị xé rách. Máu tươi xối xả chảy ra làm hắn cảm thấy cả thân thể phảng phất như không phải của mình nữa. Hạ Kiếm Đường chưa bao giờ trải qua đau đớn như vậy, bắt đầu kêu la.
- Các ngươi mù rồi sao? Còn không nhanh động thủ cho ta, giết chết hết đám người đó đi!
Hạ Kiếm Đường phẫn nộ quát.
Tô Mộc đứng bên cạnh, vừa nhìn thấy rõ người ngã xuống đất là ai, muốn xuất thủ khuyên bảo Lý Nhạc Thiên. Không ngờ từ trong miệng Hạ Kiếm Đường lại kêu ra những lời này, vì vậy trên mặt bất giác lộ ra vẻ tàn nhẫn, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha. Người làm bậy, không thể sống.
Mấy tên an ninh nghe thấy tiếng hét của Hạ Kiếm Đường, mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Không phải bọn hắn không biết bảo vệ Hạ Kiếm Đường, mà vì bọn hắn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Lão bản Hạ Kiếm Đường cao ngạo, bình thường chỉ biết khi dễ người khác, từ lúc nào lại bị người khác khi dễ như vậy. Nhưng sau khi tỉnh lại, bọn họ còn chưa kịp động thủ cứu giúp, liền bị đá ngã xuống đất.
Người động thủ dĩ nhiên là bọn Lê Vân Triều!
- Các cháu, các ngươi còn muốn chơi với chúng ta sao, các người đủ quy cách sao? Có biết khi ông đang lăn lộn ở kinh thành, thì các ngươi còn nằm trong ổ hay không.
Chai rượu trong tay Lê Vân Triều ầm ầm rơi xuống, đập một tên an ninh ngất luôn tại chỗ.
- Hắc hắc, tên này thuộc về ta!
Hoàng Duy Nhân đã có chút men say, chai rượu thứ nhất không đập trúng, thiếu chút nữa bị đối phương nện vào, Tào Cẩn từ bên cạnh xuất hiện, đá một cước đá bay tên an ninh.
Nếu nói đến đánh nhau. Bọn họ thật sự không sợ người nào. Ở kinh thành, đám người bọn họ cả ngày gây chuyện, đã sớm luyện ra. Biết lúc nào động thủ, chào hỏi ở đâu có hiệu quả nhất. Nhưng lưu loát nhất vẫn là Đường Quân, hắn đứng bên cạnh, thấy mấy tên an ninh muốn động thủ, liền một bước xông lên, thừa dịp khe hở đám người Hoàng Duy Nhân động thủ, gọn gàng quật ngã tất cả đám an ninh....
Mấy người này, đối với Đường Quân giống như bữa ăn sáng!
- Lý tổng, Lý tổng, chuyện này không liên quan đến tôi, đều là Hạ Kiếm Đường, là hắn cưỡng bức tôi làm ra chuyện như vậy. Mộng Á, cô nói giúp tôi đi, cô nói có phải không?
An Lộ bị tình cảnh trước mắt chấn trụ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy tràng diện máu tanh như vậy, liền quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lý Nhạc Thiên, dáng vẻ hiển nhiên của một nữ nhân hạ tiện.
- Tôi nói Diệp Mộng Á nếu không có chuyện gì sẽ không tới chỗ như thế, dĩ nhiên là cô âm thầm giật dây, được rồi, hiện tại thì lộ mặt rồi, mẹ kiếp, cô thật sự là người dẫn mối sao?
An Lộ không mở miệng còn may, vừa mở miệng tất cả cơn tức giận của Lý Nhạc Thiên đều phát tiết trên người nàng, quay người lại đá An Lộ ngã xuống đất, hung hăng đá hai chân.
- Nhạc Thiên, được rồi !
Tô Mộc khẽ cau mày, tiến lên ngăn cản Lý Nhạc Thiên, nếu thật sự để cho hắn đá nữa, nữ nhân kia không chết cũng bị đá cho trọng thương, đến lúc đó thì phiền toái.
Loại nữ nhân phản chủ cầu vinh giống như An Lộ, ở trong mắt Tô Mộc cũng không có bất kỳ hảo cảm nào, huống chi cô ta còn lấy sự trong trắng của người khác ra làm thẻ đánh bạc. Bất kể cô ta có mục đích gì, cũng là chết tiệt. Không nhìn thấy hiện tại trong mắt Diệp Mộng Á vẫn tràn đầy hoảng loạn sao? Chuyện giống như vậy, tuyệt đối sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực trong lòng nàng.
Người đại diện? Phì, cô ta làm đến tình trạng này, cũng thật đủ hạ tiện!
Đợi đã, tại sao người đại diện này lại mặc ki-mô-nô? Chẳng lẽ nói cô ta là người Nhật Bản sao? Lúc này, ánh mắt Tô Mộc càng phát ra lạnh lùng. Tốt nhất cô ta nên là người Nhật Bản, nếu không là người Trung Quốc, lại mặc ki-mô-nô của đảo quốc ở chỗ này mua rượu cầu hoan, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người có thể không biết, nhưng không thể vô cốt!
- Lý tổng, xin tha mạng, tôi là bị ép buộc, tôi có nỗi khổ tâm, Lý tổng, van xin ngài bỏ qua cho tôi. Tôi có tình huống quan trọng muốn báo cáo, tôi muốn lấy công chuộc tội.
An Lộ cố nén đau đớn từ trên người truyền đến gấp giọng hô.
- Lấy công chuộc tội? Cô có thể nói ra cái gì, cho dù hôm nay cô có nói toạc ra, lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Lý Nhạc Thiên hung hăng nói.
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt muốn giết người của Lý Nhạc Thiên, lại nhìn Hạ Kiếm Đường đang giãy dụa trên mặt đất, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười, Hạ Kiếm Đường à Hạ Kiếm Đường, ngươi thật sự cho là thành phố Cổ Lan là thiên hạ của Hạ gia các người sao? Sớm biết hội sở Cẩm Tú này có quan hệ với ngươi, ta đã không đến rồi. Về phần ngươi biến thành như vậy, chẳng qua cũng là chút giáo huấn ngươi nên nhận, loại chuyện bẩn thỉu này cũng làm ra được.
- An Lộ, con tiện nhân này, ngươi câm miệng cho ta!
Hạ Kiếm Đường sợ An Lộ nói ra cái gì không nên nói, vội vàng kêu lên, hắn càng như vậy, thật ra khiến Tô Mộc càng cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ Hạ Kiếm Đường có nhược điểm gì rơi vào trong tay An Lộ?
Chuyện náo thành như vậy, Tô Mộc muốn làm như không có chuyện gì phát sinh hiển nhiên là không thể nào, mặc dù nói dựa vào thân phận của Lý Nhạc Thiên, không cần thiết đặt Hạ Kiếm Đường ở trong lòng. Nếu chuyện như vậy, có thể có lý do tốt hơn, hắn cũng không ngại trợ giúp. Nếu không đoán sai, Hạ Nhập Tương là người đứng bên phía Bạch Vi Dân, từ trước tới nay cũng không hợp tác với Lý Hưng Hoa, thậm chí có lúc còn ỷ vào tư cách cũ công khai tiến hành chống cự.
Nói như vậy, đây không phải là một cơ hội rất tốt sao?
- Cô có ý tứ gì? Nói đi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Tô Mộc! Là ngươi! Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn biết cái gì? Ở đây không có chuyện gì cả, ngươi câm miệng cho ta! Tiện nhân, ngươi muốn sống rời khỏi thành phố Cổ Lan không?
Hạ Kiếm Đường hung ác nói, hắn có chút chột dạ, bởi vì hắn cũng không biết, trong tay An Lộ rốt cuộc có nhược điểm gì của hắn hay không.
- Làm sao? Cậu biết tên này sao?
Lý Nhạc Thiên nhìn Tô Mộc nói....
- Anh nói hắn là loại cặn bã rồi, tôi còn có thể nói gì, huynh đệ, không phải là tôi biết người ta, là tôi muốn làm quen, nhưng người ta không nể mặt.
Giải thích của Tô Mộc khiến cho Lý Nhạc Thiên rất nhanh hiểu là chuyện gì xảy ra.
Lại là một người ỷ vào mình có chút thân phận, miệt thị Tô Mộc. Nhưng không biết, thân phận chân chính của Tô Mộc, đủ để cho loại người cặn bã như hắn hối hận đến xanh ruột. Nếu chuyện hôm nay Tô Mộc cầu tình cho Hạ Kiếm Đường..., Lý Nhạc Thiên có thể nhẹ nhàng xử lý, bây giờ nghe thấy khẩu khí của Tô Mộc, luồng ác khí trong lòng hắn càng không kiêng sợ phát tiết ra ngoài.
- Các huynh đệ, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nhìn thấy trang trí trong phòng này xa hoa thế nào sao? Tôi nhìn không vừa mắt, đập phá hết cho tôi!
Lý Nhạc Thiên lạnh lùng nói.
- Được!
Đám người Lê Vân Triều làm mấy chuyện như vậy đã quen thuộc vô cùng, liền bắt đầu động thủ, một căn phòng xa hoa lớn như thế, cứ như vậy biến thành đống hỗn độn trong tay mấy người này. Mấy người này cũng ngoan độc, động thủ không chút lưu tình, biết phải làm sao có thể phá hư trang trí trong hạn độ lớn nhất, trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng đã bị tàn phá.
- Các ngươi?
- Chúng ta thế nào? Khốn kiếp! Tôi còn chưa tính sổ với ngươi đâu, lúc nãy mới chỉ là bắt đầu thôi!
Lý Nhạc Thiên đưa tay tát Hạ Kiếm Đường đang trợn tròn mắt, quạt tất cả lời nói trở về.
Tô Mộc liếc mắt đi tới trước mặt An Lộ, ngồi xổm xuống, nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra một loại mùi vị lạnh thấu xương:
- Chuyện hôm nay chắc không biết tốt đẹp đâu, cô cũng biết thủ đoạn của Lý tổng các cô rồi đấy. Tôi bất kể trước đó cô vì nguyên nhân gì mà làm ra loại chuyện vô liêm sỉ, hiện tại nói cho tôi nghe, rốt cuộc cô biết những thứ gì?
- Tiện nhân, ngươi...
- Câm miệng cho ta!
An Lộ nhìn Hạ Kiếm Đường bị Lý Nhạc Thiên hung hăng thu thập, nghĩ đến bối cảnh khổng lồ của Lý Nhạc Thiên, lại nhìn tình cảnh Hạ Kiếm Đường bị đạp trên mặt đất thu thập, trái tim nàng chợt nhảy lên, tiến tới bên tai Tô Mộc thấp giọng nói ra một câu, chính là câu này khiến cho vẻ mặt bình yên của Tô Mộc trong nháy mắt đại biến.