Nói đi!
Cha mẹ nó, đây rốt cuộc là ai định ăn thịt ai đây!
Khương viện trưởng, cô xác định cô không có bệnh chứ?
Tô Mộc cười híp mắt hỏi.
Anh mới có bệnh!
Khương Mộ Chi lạnh lùng nói, thân thể mềm mại trực tiếp ngồi dậy, lúc này trong chớp mắt nàng lại khôi phục thành mỹ nữ tài trí, trở thành nhân vật cấp bậc giáo sư.
Đây mới là Khương Mộ Chi mà tôi biết!
Lúc này Tô Mộc nhìn Khương Mộ Chi, tâm tình bất chợt trấn định lại.
Nhưng phong tình vừa rồi, thật sự khiến cho Tô Mộc kích động.
Chẳng lẽ lần này Khương Mộ Chi đến huyện Ân Huyền, cũng không phải chỉ vì quỹ Chim Yến Nhỏ, mà còn có chuyện khác hay sao? Nghĩ đến loại biến chuyển vừa rồi, tâm tư Tô Mộc lại khẽ động.
Uống nước đi!
Tô Mộ lấy từ bên cạnh ra một lọ nước khoáng, khi đưa cho Khương Mộ Chi, làm bộ vô ý đụng phải.
Chính là đụng chạm vô ý này, để Tô Mộc chờ đợi quan bảng xoay tròn. Ai ngờ quan bảng không hề có động tĩnh, cho đến lúc này Tô Mộc mới nhớ ra, thời hạn sử dụng một ngày năm lần của quan bảng đã sớm hết rồi.
Thật sự tương đối buồn bực!
Nếu như quan bảng không hạn chế số lần có phải tốt không, nếu như vậy Tô Mộc muốn dùng như thế nào thì dùng. Nhưng không có cách nào, nếu muốn dùng…, chỉ có thể chờ đến ngày thứ hai thôi.
Được rồi, chờ đến ngày mai rồi nói sau.
Nhưng đúng lúc này Tô Mộc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lúc trước vấn đề này đã tồn tại, nhưng không thành hệ thống giống như hiện tại, đó chính là lợi dụng quan bảng như thế nào cho hữu hiệu.
Trước kia chỉ là nghĩ tới, khi nào dùng đến thì vận dụng quan bảng tiến hành điều tra. Nhưng thật ra là nhầm lẫn, không phải chờ tới lúc cần mới vận dụng, hàng ngày cũng cần bảo đảm dùng hết năm lần mới là trạng thái tốt nhất.
Dù sao quan bảng chỉ cần điều tra qua một lần, sẽ tạo thành một hồ sơ trong hệ thống quan bảng. Việc Tô Mộc cần làm chính là hàng ngày hàng năm ghi nhớ, sau đó giúp đỡ quan bảng tạo thành một hệ thống lớn. Sau này bất kể động đến ai, liền trực tiếp tìm kiếm trong kho tài liệu là được.
Đúng vậy, trước kia tại sao không nghĩ đến, mượn quan bảng xây dựng hệ thống trù bị quan viên.
Cái này tương đương với Tô Mộc đi tới chỗ nào, cũng có thể cường thế hơn bộ tổ chức.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Khương Mộ Chi nhìn vẻ mặt Tô Mộc đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi.
Không có gì!
Tô Mộc tỉnh táo lại, khẽ mỉm cười nói:
Bây giờ còn có chút thời gian, các cô lái xe tới đây chắc cũng mệt rồi? Cô cứ nằm nghỉ đi, lúc nào đến nơi tôi sẽ gọi.
Được!
Khương Mộ Chi nằm dựa xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đi, ngủ đi, đợi sau khi cô tỉnh dậy, có lẽ tâm tình sẽ không tệ!
Tô Mộc nhìn khuôn mặt say ngủ của Khương Mộ Chi, trong lòng nghĩ như vậy. Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày có thể yên lặng ở cùng Khương Mộ Chi như vậy.
Cảm giác này trừ phi là tự mình trải qua, nếu không cũng không có cách nào cảm nhận được.
Hai canh giờ sau.
Cửa thôn trong núi.
Thôn làng này mặc dù ở trong núi, nhưng không giống như tưởng tượng. Trên thực tế ở cửa thôn còn có một con đường, trực tiếp thông tới tỉnh hàng xóm bên cạnh. Chỉ có điều thôn làng này ở tương đối sâu trong núi, không thuận tiện cho đi lại mà thôi. Hơn nữa cho dù là thôn trong núi thì cũng cách Thủy Tưởng trấn rất gần, đi mười mấy phút đường xe là đến.
Lúc này Khương Mộ Chi đã tỉnh dậy, cùng với Tô Mộc, bốn người mang theo quà tiến vào trong thôn. Ban đêm thôn trong núi yên tĩnh hơn ban ngày. Các nhà đã sớm tắt đèn đi ngủ, bởi vì không có gì giải trí.
Khi bọn Tô Mộc bắt đầu đi vào trong thôn, còn chưa đến giữa thôn, đã thấy phía trước có ba bốn ánh đèn. Những người cầm đèn hình như cũng nghe thấy bọn họ đến, cho nên mới mở đèn. Rất nhanh bên tai Tô Mộc vang lên mấy tiếng nói non nớt.
Là Khương tỷ tỷ sao?
Mộc tỷ tỷ, là các chị sao?
Tôi là Tiểu Thảo!
…
Là chúng tôi.
Khương Mộ Chi vội vàng nói.
Khi Khương Mộ Chi vừa dứt lời, mấy đứa trẻ cầm đèn pin liền từ trong một cái miếu đổ nát bên cạnh chạy ra, Tô Mộc nhìn thấy trước mắt là năm đứa trẻ.
Mặc dù quần áo của các em không đẹp đẽ, nhưng đều rất sạch sẽ. Lúc này ban đêm đã rất lạnh, nhưng bởi vì các em đều mặc áo bông quần bông, cho nên cũng có thể ngăn cản được.
Chẳng qua cho dù như thế, trời lạnh thế này, các em xuất hiện ở đây, thật sự khiến cho Tô Mộc rất thương xót.
Tiểu Thảo, Nhị Ngưu, tại sao các em lại ở đây? Không phải chị kêu các em chờ ở nhà rồi sao?
Mộc Thanh gấp giọng nói.
Đúng vậy, tại sao các em lại ở đây? Đã trễ thế này rồi, mau theo chị về nhà.
Khương Mộ Chi nói.
Là Khương tỷ tỷ và Mộc tỷ tỷ nói, hôm nay sẽ tới, nên chúng em mới chờ ở đây. Chúng em nghĩ rồi, đường trong thôn cũng không dễ đi, cho nên mới muốn ở đây chiếu sáng dẫn đường cho các chị.
Tiểu Thảo thấp giọng nói.
Đường trong thôn không dễ đi, các chị lại không thường đi, vạn nhất nếu té ngã thì phải làm sao?
Nhị Ngưu cười nói.
Nghe nói như vậy, nhìn những gương mặt đỏ bừng vì giá lạnh, Khương Mộ Chi vội vàng tiến lên, ôm mặt các em, gấp giọng nói:
Được rồi, hiện tại các chị đã đến rồi, chúng tôi nhanh về thôi. Thật xin lỗi, để các em phải chờ lâu.
Khương tỷ tỷ, chúng em chờ lâu không có chuyện gì, nhưng Dương Thắng thật sự không thể đợi lâu được nữa. Gia gia của hắn hai ngày trước mới vừa qua đời, chỉ còn lại hắn, lại bị bệnh. Thôn trưởng đã đưa Dương Thắng đến bệnh viện trên trấn kiểm tra, bác sĩ trên trấn nói bọn họ chữa không được, nói là bệnh rất nghiêm trọng. Chúng em không có cách nào, cho nên mới gọi điện cho các chị.
Tiểu Thảo vội vàng nói.
Các em làm rất tốt, xảy ra chuyện như vậy, nên nhanh chóng báo cho chị biết. Chuyện gia gia của Dương Thắng qua đời, các em nên nói cho chị biết. Được rồi, bây giờ không nói nhiều nữa, mau dẫn chị đến nhà Dương Thắng xem thế nào.
Khương Mộ Chi nói.
Dạ!
Tiểu Thảo vội vàng đi phía trước dẫn đường, về phần Nhị Ngưu thì cầm đèn pin đi cuối cùng.
Đừng thấy đây chỉ là phân công, nhưng thể hiện ra tấm lòng chất phác của các em bé trong thôn. Người nào đối tốt với các em, các em sẽ đối tốt với người đó. Nhị Ngưu chính là sợ, nếu phía sau không có ai chiếu đường…, bọn Khương Mộ Chi sẽ ngã nhào.
Khương Mộ Chi nhìn thấy cảnh này, trong lòng ê ẩm.
Ba chiếc đèn pin giống như ba vì sao trên trời, chiếu rọi chỗ này, làm sáng ngời lòng của mỗi người.
Một vì sao!
Hai vì sao!
Ba vì sao!
…
Ba chiếc đèn pin ở trước mắt Tô Mộc, giống như biến thành vô số vì sao trên bầu trời, lóe ra ánh sáng lấp lánh nhất.
Trên mặt Tô Mộc lộ ra một loại hoài niệm, nghĩ đến khi mình ở Hắc Sơn trấn, từng gặp phải tình cảnh như thế. Nghĩ đến đứa trẻ tên là Dương Thắng, lại nghĩ đến Đường Kha. Chỉ có điều lúc này Đường Kha đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Đây chính là huyện Ân Huyền của mình.
Nếu trong huyện Ân Huyền phát sinh chuyện như vậy, chính là thất trách của Tô Mộc. Tô Mộc biết lần này mình tới đây, còn là gánh vác nhiệm vụ chính trị. Nhưng thân là bí thư huyện ủy, nếu như ngay cả chuyện như vậy cũng liều mạng, chỉ là đùa bỡn cái gọi là quyền thuật, như vậy Tô Mộc tình nguyện không làm bí thư huyện ủy nữa.
Bọn Tô Mộc đột nhiên đến đây, di nhiên sẽ kinh động cẩ thôn. Các nhà bắt đầu bật đèn sáng, khi bọn Tô Mộc đi tới nhà Dương Thắng, cả thôn đã biết bọn Khương Mộ Chi đến đây.
Khương Mộ Chi là ai, thân phận chân thật của nàng là gì, người trong thôn không biết. Nhưng bọn họ dĩ nhiên cũng rõ ràng, bởi vì Khương Mộ Chi quyên góp, sáu đứa trẻ trong thôn mới có thể tiếp tục đi học.
Khương Mộ Chi chính là Bồ Tát sống của bọn họ!
Bọn họ cũng biết hôm nay Khương Mộ Chi sẽ đến đây, nhưng thấy sắc trời đã tối, mà Khương Mộ Chi vẫn chưa đến, nên không đợi thêm nữa. Ai ngờ Khương Mộ Chi đến thật, nếu nàng tới, làm người trong thôn dĩ nhiên không thể cứ ngủ như vậy. Cho nên các nhà cũng bắt đầu rời giường, chuẩn bị đi gặp Khương Mộ Chi.
Nơi này chính là nhà Dương Thắng!
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Thảo, khi đi vào nhà Dương Thắng, trong nhà đã bật đèn, Tô Mộc nhìn qua cảnh tượng, thật sự khiến cho hắn cảm giác chua xót. Đập vào mắt hắn chính là cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Điều khiến không khí đè nén chính là, trên mặt bàn giữa phòng, đặt một khung hình màu đen, người bên trong đương nhiên chính là gia gia của Dương Thắng mới vừa qua đời.
Nghèo rớt mồng tơi!
Đây chính là cảnh tượng bọn người Tô Mộc nhìn thấy, cảnh tượng này làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng dâng lên một cảm giác bi thương đồng cảm.
Chớ nói chi trên cái giường ở góc tường, lúc này bởi vì có người đi vào, có một bé trai chậm rãi mở mắt ra.
Trong nháy mắt đôi mắt đó mở ra, Tô Mộc cảm thấy ấn tượng đầu tiên chính là: chất phác, bất lực.