Chương 827: Mưa lớn dày hạt, ai làm trường ca?
Người mẹ ở trong lòng mỗi một người con đều giữ vị trí quan trọng tuyệt đối. Đó là người đã cho tính mạng, là người mang bọn họ tới nhận thức thế giới này. Người mẹ đã trở thành người không thể thay thế trong lòng vô số người con. Bình thường cho dù là bệnh nhẹ, bọn họ đều sẽ lo lắng đau đớn. Càng chưa nói tới hiện tại, làm một người mẹ, không ngờ sẽ gặp phải chuyện truy sát liên quan tới sống chết như vậy.
Nếu như Trịnh Mục nghe tin tức này, còn có thể giữ được tĩnh táo, đó mới là chuyện lạ.
Diêm Khuynh chính là bầu trời trong lòng Trịnh Mục. Mà bây giờ có người muốn chọc thủng bầu trời này. Đây là chuyện Trịnh Mục tuyệt đối sẽ không cho phép!
Huống chi hiện tại ở trên chiếc xe kia, chẳng những có Diêm Khuynh, còn có em gái Trịnh Mục, , còn có người anh em của Trịnh Mục. Bọn họ hiện tại đang bị người đuổi giết. Nếu như nói hắn còn có thể ngồi ở đây ngắm mưa, vậy không phải lương tâm đều bị chó ăn hết sao?
Lòng nóng như lửa đốt, Trịnh Mục đứng phắt dậy xông ra ngoài. Đám người Lý Nhạc Thiên ý thức được tình hình có điểm nào đó không ổn, cũng không dám do dự, vội vàng theo Trịnh Mục xông ra ngoài. Mà lúc này bọn họ đã chậm một bước. Trịnh Mục đã tiến vào trong xe, khởi động xe điên cuồng lái ra ngoài. Nhìn bộ dạng đó, nếu như không phải phát sinh chuyện gì quan trọng, sẽ tuyệt đối không thất thố như vậy.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Nhạc Thiên quát lớn nói.
Là điện thoại của Quân tử. Để tôi nghe!
Đúng lúc này Hoàng Duy Nhân với giọng nói gấp rút kêu lên.
Bây giờ Diêm cô cô đang ở cùng Tô Mộc, Đậu Đậu tỷ. Không ngờ bọn họ đang bị người đuổi giết. Đối phương dùng sung, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Ầm!
Lời Hoàng Duy Nhân nói như là một quả bom vang lên ở bên tai đám người Lý Nhạc Thiên. Nếu như không phải đã từng nhìn thấy Trịnh Mục thất thố, nếu như không phải chính tai nghe được Hoàng Duy Nhân nói điều này, nếu như không phải Lý Nhạc Thiên trực tiếp nói chuyện với Đường Quân, bọn họ cũng không thể tin được đây là sự thật.
Đây là thế đạo gì vậy?
Ban ngày ban mặt, lại mượn trận mưa to như vậy hành hung giết người sao?
Chúng ta hiện tại nên làm gì?
Nên làm gì? Tuyệt đối không thể để cho lão Trịnh kích động. Ai biết sau khi hắn kích động sẽ làm ra chuyện gì. Hiện tại rốt cuộc tình hình thế nào chúng ta còn không biết. Mau lên xe đuổi theo lão Trịnh, đồng thời gọi điện thoại liên lạc với đám người Tô Mộc.
Lý Nhạc Thiên nói xong liền bắt đầu lái xe.
Lúc tới, bản thân mấy người bọn họ đều lái xe qua. Hiện tại gặp phải chuyện này, đâu còn dám do dự. Tất cả đều lên xe, đuổi theo Trịnh Mục. Không có người nào nghĩ tới chuyện dùng quan hệ gia đình gì đó. Phải biết rằng lúc này có liên quan tới mạng người. Lưu lại một giây cũng có thể xuất hiện hậu quả khó có thể cứu vãn hậu. Cái gọi là bối cảnh gia đình, ở chỗ này có vẻ như không mấy quan trọng nữa.
Bên ngoài đã náo nhiệt thành thế nào, Tô Mộc lại không biết. Nhưng hắn hiểu rõ ràng náo nhiệt nhất định sẽ xảy ra. Dù sao người đang ngồi trong xe lại là Diêm Khuynh. Nếu như Diêm Khuynh xuất hiện bất kỳ một vấn đề gì, vậy thật sự sẽ lớn chuyện. Lại nói, trong mơ hồ g Tô Mộc thậm chí có thể nghe được tiếng còi cảnh sát vang lên. Bây giờ cách doanh địa của quân phân khu này không xa.
Dì Diêm, không có chuyện gì đâu. Chúng ta rất nhanh là có thể an toàn.
Tô Mộc nói.
Dì tin tưởng các con có thể bảo vệ được dì.
Diêm Khuynh thản nhiên nói.
Ầm!
Nhưng sự thực lại không phải như vậy. Dường như muốn phản bác lại những lời Diêm Khuynh vừa lới. Ngay khi bà vừa dứt lời, trong hai chiếc xe phía sau vẫn cắn chặt không tha chợt có một chiếc lái tới, hung hăng thúc mạnh vào đuôi xe. Tiếng động cực lớn vang lên. Chiếc xe bị thúc bắn về phía trước. Diêm Khuynh may mắn là đã thắt dây an toàn, hơn nữa xe lại rất tốt, cho nên mới không có việc gì.
Nhưng sau va chạm qua đi, chiếc xe còn lại liề lao tới. Hai chiếc xe kẹp chiếc xe của bọn họ ở giữa, bắt đầu từ hai phía va chạm mãnh liệt vào.
Nhưng Trịnh Đậu Đậu làm sao có thể để cho bọn họ đạt được ý nguyện?
Chiếc xe bỗng nhiên tăng tốc, thật sự từ khe hở giữa hai chiếc xe vọt ra ngoài.
Khiến người ta khó hiểu chính là ở dưới điều kiện tốt như vậy, đối phương không ngờ không nổ súng bắn.
Bọn họ sớm đã không còn đạn!
Trịnh Đậu Đậu quyết đoán nói.
Xác định chứ?
Tô Mộc hỏi.
Trừ phi là bọn họ còn lưu lại để chuẩn bị rút lui, nếu không tuyệt đối không còn đạn.
Trịnh Đậu Đậu quyết đoán nói.
Thật ra Trịnh Đậu Đậu đoán rất chính xác. Vừa nãy, bắn nhau kịch liệt một hồi, đạn đã sớm bị đám người của Mặt Sẹo bắn hết. Lại nói đám người Mặt Sẹo cầm súng cũng chỉ là để dự phòng nếu chẳng may không có cách nào giết chết Tô Mộc mới có thể dùng tới. Bằng không bọn họ sẽ không dùng. Ở dưới điệ kiện như vậy, đạn vốn không mang theo bao nhiêu. Lại nói cho dù hiện tại là ở chợ đêm, đạn có thể muốn mua bao nhiêu thì mua sao?
Nếu như thật sự còn có đạn, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, bọn họ đã sớm bắn Tô Mộc thành cái sàng.
Triệu ca, là tôi!
Ngay khi xe đang tiếp tục đi tới, Tô Mộc đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực hiển nhiên cũng nhận được tin tức, hiện tại đang chạy về phía bên này. Cho nên hắn nói rất nhanh, rõ ràng.
Mục tiêu của bọn họ là anh. Bây giờ anh lập tức bỏ xe lại. Tôi sẽ khiến xe bọn chúng bị lật. Như vậy tối thiểu có thể bảo đảm người trên xe được an toàn.
Triệu Vô Cực nói.
Triệu ca, anh qua đây sao? Chuyện bên kia anh làm thế nào rồi?
Tô Mộc đã bảo Triệu Vô Cực đi vào căn phòng thần bí kia, vơ vét chứng cứ. Nếu không phải là trường hợp như vậy, Triệu Vô Cực làm sao có thể để phát sinh chuyện khác.
Đúng vậy, bên kia tôi đã làm xong. Hiện tại tôi đang ở ngay phía sau mọi người. Tôi đã nhìn thấy xe của bọn chúng. Nơi này là ở ngoại thành, hiện tại đang mưa lớn, không có ai. Cứ làm theo lời tôi nói.
Triệu Vô Cực nói.
Hiểu rõ!
Tô Mộc biết làm như chính là lựa chọn sáng suốt nhất. Chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cho Diêm Khuynh, như vậy chuyện ngăn cản đám người phía sau kia, Tô Mộc thật ra tự tin có thể làm được.
Lại nói, bị người đuổi theo như thế nửa ngày, tức giận trong lòng Tô Mộc đã càng lúc càng lớn. Hiện tại có Triệu Vô Cực ở một bên lược trận, thật sự có thể sợ bọn chúng sao? Cho dù trong tay bọn họ có súng thì như thế nào? Phải biết rằng Tô Mộc không tin Triệu Vô Cực không có cách nào đối phó được với tình huống như vậy. Cho nên Tô Mộc trực tiếp nhìn về phía Trịnh Đậu Đậu nói:
Giảm tốc độ!
Anh muốn làm gì?
Trịnh Đậu Đậu lớn tiếng nói.
Tô Mộc, cháu muốn làm gì?
Diêm Khuynh cũng nói.
Dì Diêm, người bọn họ tìm là cháu. Cho nên chỉ cần cháu ở lại, bọn họ sẽ không ngừng đuổi theo mọi người. Dì không cần nói nhiều nữa. Thật ra, hiện tại tình thế vô cùng nguy cấp. Chờ sau khi mọi người được người của quân phân khu tới cứu viện thì chạy tới tiếp ứng cho cháu là được. Hiện tại cháu đang đầy một bụng lửa giận, không có chỗ phát tiết đây.
Tô Mộc nói.
Tô Mộc, cháu đừng hành động theo cảm tình. Có biết bây giờ là lúc nào không? Ngồi xuống cho dì.
Diêm Khuynh quát.
Ầm ầm!
Ngay lúc này theo hai tiếng súng vang lên. Hai chiếc xe đuổi theo phía sau đều dừng lại. Đáng chết chính là, chiếc xe của đám người Tô Mộc dường như cũng xảy ra vấn đề, tốc độ cũng chậm lại. Mắt thấy xuất hiện trường hợp như vậy, Tô Mộc liền nhìn về phía Trịnh Đậu Đậu kêu lên:
Bây giờ đang lúc khẩn cấp, không thể nói nhiều được như vậy. Bên này không chỉ có một mình anh. Mọi ngời cứ yên tâm. Đậu Đậu, hiện tại lái xe với tốc độ cao nhất. Cần phải đưa dì Diêm đến nơi an toàn.
Nói xong Tô Mộc liền không cho Trịnh Đậu Đậu có bất kỳ cơ hội mở miệng nào, thoáng cái mở cửa xe. Trịnh Đậu Đậu vội vàng giảm tốc độ, đồng thời thuận lợi từ bên cạnh lấy ra một con dao găm trực tiếp đưa cho Tô Mộc. Tô Mộc gật đầu. Sau khi tốc độ xe giảm xuống, Tô Mộc lập tức từ bên trong xe nhảy ra. Sau khi lăn một vòng, hắn liền chạy tới chỗ chiếc xe kia.
Không thể không nói kỹ thuật bắn súng của Triệu Vô Cực thật sự không tệ. Hai chiếc xe đều bị bắn hỏng!
Mẹ, làm sao bây giờ?
Trịnh Đậu Đậu vội vàng hỏi.
Mẹ lái xe, con đi giúp Tô Mộc.
Diêm Khuynh không chút do dự nói.
Không được. Mẹ, mẹ lái xe không tốt. Hay là vẫn để cho con đi. Về phần Tô Mộc, đối phương không còn đạn, bọn họ không đả thương được Tô Mộc.
Trịnh Đậu Đậu cắn răng một cái, nhất thời tăng tốc lái nhanh về phía trước.
Tô Mộc biết đánh nhau sao?
Diêm Khuynh nghi ngờ nói.
Sao có thể chỉ biết đánh nhau chứ!
Trịnh Đậu Đậu nghĩ đến chuyện mình cũng không làm gì được Tô Mộc, nghĩ đến thân thủ của hắn, lo lắng trong lòng liền giảm bớt vài phần. Hiện tại cô không thể phụ lòng Tô Mộc như vậy, phải nhanh chóng tơi quân phân khu, sau đó sẽ trở lại cứu Tô Mộc.
Tô Mộc, anh ngàn vạn lần phải kiên trì chịu đựng đấy!
Chịu đựng? Hiện tại chịu đựng chắc hẳn chính là đám người Mặt Sẹo. Dù thế nào, Mặt Sẹo cũng không nghĩ tới, bọ ngựa phía trước hoàng tước ở phía sau. Ngay khi tốc độ lái xe của bọn họ đạt tới mức cao nhất, đồng thời, phía sau lại đột nhiên xuất hiện kẻ địch. Hơn nữa kẻ địch thật đúng là lợi hại. Chỉ hai phát sung đã trực tiếp biến hai chiếc xe thành phế liệu. Bọn họ thật vất vả mới giãy dụa từ trong chiếc xe chui ra ngoài. Chỉ có năm người có thể đứng, hơn nữa đều bị chảy máu.
Nhưng điều khiến cho Mặt Sẹo cảm thấy bất ngờ chính là, mục tiêu của mình lần này, Tô Mộc không ngờ không nhân cơ hội chạy trốn, ngược lại tới trước mặt bọn họ. Mặt Sẹo cảm thấy thật sự bất ngờ. Chỉ có điều không sao, chỉ cần Tô Mộc không chạy là được. Sau khi giết chết hắn, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Chuyện còn lại sẽ có người hỗ trợ.
Lúc này Triệu Vô Cực cũng đã dừng xe, từ phía sau đi lên, cách Tô Mộc không xa. Ở đây đã là khoảng cách an toàn. Chỉ cần Triệu Vô Cực muốn, đều có thể cứu Tô Mộc trước. Cho nên ánh mắt của hắn cũng có chút thản nhiên. Phải biết rằng vừa rồi khi nghe được tin tức nói Tô Mộc bị đuổi giết, Triệu Vô Cực thật sự cảm thấy rất sốt ruột, cho nên mới phải ra roi thúc ngựa chạy tới.
May là còn chưa quá muộn!
Nói đi, các người là ai? Là ai bảo các người đến đây đuổi giết tôi?
Tô Mộc bình tĩnh nói. Nước mưa rơi xuống ở trên mặt, nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên nghị, nhìn lướt qua đám người Mặt Sẹo, khóe miệng dán tươi cười cũng lạnh lùng như vậy.
Phải biết rằng từ khi bước chân vào quan trường cho đến bây giờ, công phu dưỡng khí của Tô Mộc đã tăng lên rất nhanh. Nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự nằm ngoài dự đoán của Tô Mộc. Không ngờ ngay cả Diêm Khuynh đám người kia cũng muốn giết. Đây là chuyện tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Hắc hắc, tiểu tử, lá gan của mày thật ra rất lớn. Cho mày cơ hội mày cũng không chạy trốn, vậy đừng trách tao muốn thu cái mạng này của mày.
Mặt sẹo cười gằn lau nước mưa trên mặt, vung tay lên.
Các huynh đệ lên, giết hắn đi!