Quan Bảng

Chương 1493: Chương 1493: Muốn mang vương miện, nhất định phải gánh trọng trách




Đồng chí rốt cuộc có mấy cái đầu ruồng bỏ tính giai cấp!

Khi thanh âm trầm thấp như vậy vang lên từ trong miệng Hoàng Luận Đàm, chẳng những Trình Đông sửng sốt, cho dù là Tô Mộc, khi nhìn về hướng Hoàng Luận Đàm, trong ánh mắt cũng toát ra một loại mùi vị khác lạ. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy màn này, Tô Mộc có lẽ thật sẽ bị bề ngoài của Hoàng Luận Đàm lừa gạt. Không ngờ tâm cơ của người này lại chìm sâu như vậy, ẩn giấu quá kỹ.

Quan bảng chỉ có thể theo dõi được bí mật gần nhất, nhưng không cách nào theo dõi được tất cả bí mật của đối phương, chưa nói đến cái này còn chưa tính là bí mật, mà nói chính xác là thái độ.

Hoàng Luận Đàm thật sự là nhân vật không thể xem thường!

Thử nghĩ xem, nếu như Hoàng Luận Đàm thật sự dễ thu thập đối phó…, làm sao có thể trở thành người thừa kế đời thứ ba của Hoàng gia. Tô Mộc biết Hoàng Luận Đàm hiện giờ có thân phận hoạn lộ, chẳng qua thân phận này có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng điều này lại không thể phủ nhận, lúc này dưới an bài bí mật của Hoàng gia, Hoàng Luận Đàm rõ ràng đã là cấp bậc hành chánh cấp chính xử.

Có chút thú vị rồi!

Trong lòng Tô Mộc nghĩ như vậy, thấy sắc mặt trắng bệch của Trương Mâu, trong lòng liền không khỏi dâng lên một luồng khoái ý. Chuyện phát triển tới đây, cũng ý nghĩa không cần thiết phải dây dưa Trương Mâu nữa. Loại thần côn bại hoại giống như hắn, xử lý sớm một chút, coi như là giải quyết một sâu mọt cho quốc gia.

Cậu là ai?

Ở bên kia Trình Đông trầm giọng quát hỏi.

Tôi là ai? Anh còn dám hỏi tôi là ai? Trình Đông, đừng tưởng rằng anh là Phó thị trưởng, thì tôi không dám nói gì anh. Anh tốt nhất nghe rõ cho tôi, ngày mai đi tìm, không, bây giờ lập tức đi tìm thị trưởng Hoàng Vĩ Sâm cho tôi. Sau đó nói cho ông ấy biết tất cả chuyện hư hỏng giữa anh và Trương Mâu. Tôi chỉ cho anh tối nay, không thêm phút nào.

Hoàng Luận Đàm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Trương Mâu lúc này thật sự vô cùng chấn động, người dám nói với Trình Đông như thế, hắn làm sao có thể chống lại?

Tam nhi, chút chuyện như thế, cậu không cần dây dưa đến hiện tại, hơn nữa còn giải quyết không rõ ràng, thật là mất mặt. Được rồi, tôi cũng không thích tiếp tục ở lại đây nữa, Tô Mộc, nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi?

Hoàng Luận Đàm nói.

Tôi biết một nơi uống rượu không tệ, tối nay thật sự nên uống chút rượu ăn mừng.

Tô Mộc cười nói.

Đúng vậy, nên uống chút rượu xả xui trên người.

Hoàng Luận Đàm nói.

Anh, Tô ca, mang em theo với.

Hoàng Luận Địch nói.

Cậu cũng muốn đi? Không được, cậu phải ở lại giải quyết chuyện này. Nhớ, tôi hi vọng sáng sớm ngày mai mở mắt ra, bộ mặt thật sự của tên Trương Mâu này đã bại lộ trước mắt mọi người ở thành phố Thương Thiện.

Hoàng Luận Đàm lạnh nhạt nói.

Em sẽ làm việc này.

Hoàng Luận Địch vội vàng nói.

Vừa nói Hoàng Luận Đàm vừa đi ra phía ngoài mặc quần áo, Địch Tắc Thành vội vàng đi theo ra ngoài. Lúc này hắn đã thấy được cường thế của Hoàng Luận Đàm, nếu không tranh thủ khen tặng mấy câu, chẳng phải là muốn xui xẻo.

Một người dám quát một Phó thị trưởng như thế, lại không đặt chuyện này ở trong lòng, người bình thường giống như hắn thật sự không có nhiều, chẳng trách Trần Tiểu Long lại vội vàng chạy tới đây, xem chừng cũng biết thân phận chân thật của Hoàng Luận Đàm rồi.

Khi nơi này chỉ còn lại ba người, Hoàng Luận Địch nhìn Tô Mộc cười nói:

Tô ca, tôi ra ngoài gọi điện thoại an bài chuyện này.

Đi đi!

Tô Mộc gật đầu.

Hoàng thiếu gia, cậu không thể đi, cậu thật sự không thể đi, không thể đối với tôi như vậy, tôi không thể bị đối đãi như vậy. Cậu không biết, trong tay tôi nắm rất nhiều thứ, nếu chuyện của tôi bị chọc ra, thành phố Thương Thiện sẽ có ngày rối loạn.

Trương Mâu gấp giọng hét lên.

Thật sự xem mình làm rễ hành rồi, đại sư chó má.

Hoàng Luận Địch khinh thường nói, nhưng hắn không sợ Trương Mâu có thể thương tổn được Tô Mộc. Với thân thủ của Tô Mộc, cho dù có mười mấy tên Trương Mâu ở chỗ này cũng không phải là đối thủ.

Về phần uy hiếp của Trương Mâu, Hoàng Luận Địch càng không quản? Lúc này nếu ở thành phố Thương Thiện thật sự có người nào làm ra chuyện động trời, không chừng còn trùng hợp với ý nghĩ của Hoàng Vĩ Sâm.

Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại Tô Mộc và Trương Mâu. Khi Trương Mâu nhìn Tô Mộc, ánh mắt rõ ràng xuất hiện chút bối rối.

Nhớ tôi không?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Không nhận ra!

Trương Mâu quyết đoán nói.

Thật sự không nhận ra?

Tô Mộc thần bí cười một tiếng, nhếch khóe miệng, đồng thời đốt một điếu thuốc lá:

Tôi bất kể ngài có phải giả bộ hay không, nhưng có mấy lời tôi muốn nói ra. Trương Mâu Trương đại sư, khởi gia của ngài thật sự là đủ ly kỳ, có thể trong thời gian ngắn như vậy từ một cái tên khất cái, biến hóa nhanh chóng trở thành đại sư của thành phố Thương Thiện, ngài coi như đã khai sáng một kỳ tích.

Làm sao cậu biết?

Trương Mâu thất thanh nói.

Đây là bí mật của Trương Mâu, ngoài người làm việc này năm đó, thật sự không có ai biết. Hơn nữa những năm qua, vì có thể che dấu chuyện này, hắn đã mất rất nhiều công phu, xóa bỏ tất cả dấu vết cuộc sống trước kia của mình, ai ngờ đến bây giờ vẫn bị Tô Mộc phát hiện.

Giống như Tô Mộc đã nói, Trương Mâu thật sự nhận ra Tô Mộc. Làm sao có thể không nhận ra? Sau khi Tô Mộc gây ra động tĩnh lớn như vậy với Hầu Bách Lương ở trong huyện Ân Huyền, Trương Mâu đã bắt đầu cho người sưu tầm tư liệu về Tô Mộc, làm như vậy là để có thể giúp đỡ Hầu Bách Lương. Cho nên khi Trương Mâu nhìn thấy Tô Mộc, thoáng cái đã nhận ra, chẳng qua nhất định phải làm bộ như không biết mà thôi.

Ngài đừng quản tôi làm sao biết được, tôi chỉ muốn nói với ngài, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, những chuyện ngài làm bao nhiêu năm qua đã đủ cho ngài phải chết bao nhiêu lần. Hôm nay ngài coi như xui xẻo, lại dám đối đầu với Hoàng Luận Đàm. Còn nữa thủ hạ của ngài còn tát vào mặt Hoàng Luận Địch, đá Hoàng Luận Đàm. Ngài thật sự khiến cho tôi không khỏi không cảm thấy bội phục!

Tô Mộc cười lạnh.

Trời ạ, thì ra còn có ẩn tình như vậy.

Sau khi Tô Mộc nói ra những thứ này, Trương Mâu mới rõ ràng tại sao Hoàng Luận Địch lại quyết tâm muốn thu thập mình như vậy, thì ra là như vậy. Nghĩ đến cái này, Trương Mâu thật sự hận quyết định ngu xuẩn ban đầu của mình, lẽ ra không nên giữ Nhị Đản và Cẩu Thắng bên người, nếu không có bọn hắn, chuyện hôm nay làm sao có thể phát sinh? Nghĩ đến tất cả vinh hoa phú quý sẽ biến mất, Trương Mâu thật sự có cảm giác muốn khóc.

Tô bí thư, van cầu ngài, cứu tôi. tôi có thể nhìn ra, quan hệ giữa ngài và Hoàng thiếu gia không tệ, chỉ cần ngài có thể giúp tôi, tôi nguyện ý làm một con chó cho ngài, vì ngài làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là chuyện có liên quan đến Hầu Bách Lương, tôi cũng có thể nói tất cả cho ngài biết.

Trương Mâu vội vàng nói.

Hầu Bách Lương?

Ở đây có chuyện gì của Hầu Bách Lương?

Tô Mộc nhìn chằm chằm Trương Mâu:

Ngài nói gì? Ngài biết chuyện của Hầu Bách Lương? Ngài và Hầu Bách Lương có quan hệ gì?

Không có quan hệ gì, tôi chỉ là biết một số chuyện mà thôi. Chỉ cần ngài có thể giúp tôi vượt qua một kiếp khó khăn này, tôi tuyệt đối sẽ giúp ngài, sẽ cho ngài chỗ tốt không tưởng.

Con ngươi Trương Mâu chuyển động, gấp giọng nói.

Cho dù là lúc này, Trương Mâu cũng không nghĩ tới sẽ nói ra tất cả những chuyện mà mình biết về Hầu Bách Lương. Bởi vì hắn biết, nếu thật sự làm như vậy, sợ rằng chờ đợi hắn sẽ là kết quả tàn khốc hơn.

Thủ đoạn của Hầu Bách Lương, Trương Mâu cũng đã thấy rồi, chính là tương đối bá đạo!

Trong chuyện này nhất định có vấn đề!

Trương Mâu càng như vậy, Tô Mộc lại càng biết trong tay Trương Mâu nhất định nắm giữ một số thứ, nhìn khuôn mặt đầy mặt của Trương Mâu, trong lòng hắn khẽ động, trực tiếp đi về phía cửa, đẩy cửa ra nói với Địch Tắc Thành:

Cho tôi năm phút, trong năm phút này đừng cho hai người kia đi vào.

Vâng!

Địch Tắc Thành vội vàng gật đầu.

Địch Tắc Thành không biết Tô Mộc là ai, nhưng người có thể đi theo Hoàng Luận Đàm, hơn nữa còn khiến cho Hoàng Luận Đàm bình ổn tư thái gặp gỡ, tin tưởng cũng không phải người bình thường. Hơn nữa chỉ có năm phút mà thôi, Tô Mộc có thể làm được chuyện gì.

Năm phút đồng hồ có thể làm cái gì?

Có thể làm rất nhiều chuyện?

Trong nháy mắt Tô Mộc xoay người trở lại, khi Trương Mâu còn chưa kịp phản ứng, uy năng thôi miên của quan bảng lập tức được thi triển. Từ khi quan bảng có được uy năng này, Tô Mộc rất ít khi sử dụng, bởi vì hắn cũng không muốn mọi chuyện đều dựa vào quan bảng, nếu như vậy thật sự sẽ cho người ta cảm giác bị lệ thuộc.

Hơn nữa nếu thật sự thi triển uy năng thôi miên của quan bảng, Tô Mộc lo lắng sẽ có các di chứng, cho nên có thể không dùng thì không cần, nhưng hiện tại tình huống như thế, thật sự không dùng cũng không được.

Trương Mâu, bây giờ nghe tôi nói, nói tất cả những gì anh biết ra, giữa anh và Hầu Bách Lương, rốt cuộc là dạng quan hệ gì? Đừng có bất kỳ băn khoăn nào, yên tâm nói ra!

Tôi là đại sư do Hầu Bách Lương đào tạo, đặc biệt phục vụ cho hắn!

Khi đáp án này từ trong miệng Trương Mâu toát ra, vẻ mặt Tô Mộc không khỏi chấn động, thật sự đúng như mình suy đoán, quan hệ giữa Trương Mâu và Hầu Bách Lương không đơn giản.

Hầu Bách Lương thật sự có dã tâm, lại có thể nghĩ ra chiêu thức như vậy. Chỉ riêng cách làm như thế đã có thể nhìn ra dã tâm bất chính, là một quan viên vô cùng âm hiểm.

Cặn kẽ nói chuyện giữa các người đi…

Năm phút sau!

Tô Mộc từ trong phòng đi ra, ngồi lên xe với Hoàng Luận Đàm rời khỏi nơi này, còn Hoàng Luận Địch lưu lại xử lý chuyện ở đây. Chuyện Hoàng Luận Đàm đã lên tiếng, hắn dĩ nhiên phải làm được trình độ hoàn mỹ nhất.

Đoạn Bằng và Mộ Bạch ngồi ở chiếc xe phía sau lái theo!

Tô Mộc ngồi trên chiếc xe Maserati của Hoàng Luận Đàm, chiếc xe này thật sự rất thoải mái. So với vừa rồi, lúc này vẻ mặt của Hoàng Luận Đàm đã khôi phục như lúc ban đầu.

Có phải tôi cảm thấy chuyện này có chút chuyện bé xé ra to không?

Chuyện bé xé ra to? Nếu như tôi nói là, nếu chuyện này anh không làm mà để tôi làm, có thể còn khoa trương hơn anh thì anh nghĩ thế nào?

Tô Mộc mỉm cười nói.

Hoàng Luận Đàm nhìn vẻ mặt Tô Mộc, có thể cảm nhận được hắn thật sự không nói láo, liền cười lớn lên:

Tô Mộc, cậu thật sự không hổ là nhân vật Hoàng Luận Đàm tôi làm quen, cho dù sau này không thể trở thành huynh đệ, tôi cũng rất bội phục cậu.

Lời này tôi cũng không biết phải nói tiếp như thế nào!

Tô Mộc cười nói.

Ha ha!

Lo lắng trong lòng Hoàng Luận Đàm giống như chợt biến mất, lái xe càng thêm nhanh. Tô Mộc bình yên ngồi bên cạnh, vẻ mặt trấn định bình tĩnh. Chẳng qua khi nhìn khuôn mặt của Hoàng Luận Đàm, hồi tưởng đến quyết đoán của hắn khi xử lý công việc, trong đầu không khỏi hiện ra mấy chữ: Muốn mang vương miện, nhất định phải gánh trọng trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.