Quan Bảng

Chương 1372: Chương 1372: Mượn súng! Đề bạt!




Trấn Đại Lôi.

Lôi Chính Bắc hiện tại đang vui vẻ ăn uống. Bên cạnh là đám hồ bằng cẩu hữu. Tất cả đều đang hét năm uống sáu, giống như đại sơn vương cổ đại chiếm núi làm vua.

Thật ra ai cũng biết so với Lôi Chính Nam, Lôi Chính Bắc càng không đáng tin cậy. Lôi Chính Nam tối thiểu còn có một đầu óc thông minh. Lôi Chính Bắc này bị Trần Mai Sử chiều quen, ở trong Tà Huyện không có chuyện gì hắn không dám làm.

Trên thực tế dưới sự an bài của Lôi Chính Nam, Lôi Chính Bắc đã bắt đầu liên quan đến rất nhiều sản nghiệp màu xám. Như thu phí bảo hộ, như sòng bạc. Tất cả đều tiến hành dưới sự thao tác của Lôi Chính Bắc. Cũng bởi vì thành công đánh nhỏ nháo nhỏ như vậy, khiến Lôi Chính Bắc càng không biết kiêng kỵ.

Chỉ cần ở trong Tà Huyện này, thật sự không có ai dám đối chọi với anh Chính của chúng ta.

Chỉ có điều hai cô nàng hôm nay bộ dạng thật đoan chính.

Làm quan như vậy, nhất định là bị quy tắc ngầm. Cái này còn cần suy nghĩ nhiều sao?

Thực sự thật là rau trắng cũng để cho heo đẩy!



Lôi Chính Bắc nghe nói như vậy, trong đầu cũng hồi tưởng lại hai loại phong tình khác nhau của Lý Tuyển và Liễu Linh Lỵ. Càng nghĩ, dục vọng dưới bụng càng lớn lên. Không có bất kỳ che dấu nào, hắn trực tiếp đứng dậy đi về phía sau quán ăn.

Đám người đi theo hắn đều lộ ra nụ cười xấu xa. Có người nào không biết, quán ắn này có thể đứng vững ở Trấn Đại Lôi, hoàn toàn là bởi vì có Lôi Chính Bắc bảo bọc.

Lôi Chính Bắc sở dĩ đồng ý bảo bọc quán ăn này, là bởi vì bà chủ của nơi này là một quả phụ. Hơn nữa còn là một quả phụ phong tình. Hai người đã sớm cặp thành đôi, làm hết chuyện phong lưu.

Chỉ có điều, còn chưa đợi đến khi Lôi Chính Bắc ra khỏi phòng, cửa lớn đã bị đẩy ra. Ngay sau đó Hoàng Nha Cường liền vọt vào.

Anh Hoàng, anh làm cái gì vậy? Hấp ta hấp tấp, bị ai truy sát sao?

Lôi Chính Bắc nhíu mày nói.

Truy sát? Còn muốn nghiêm trọng hơn cả truy sát nữa. Bắc tử, đã xảy ra chuyện. Cậu nhanh chóng thông báo với Trần huyện trưởng đi.

Hoàng Nha Cường trầm giọng nói.

Xảy ra chuyện gì chứ?

Lôi Chính Bắc nhìn ra chuyện hình như có gì đó không đúng, giọng điệu cấp bách hỏi.

Là anh cậu, Lôi Chính Nam bị huyện Hoa Hải bên kia dẫn đi. Còn có Bàng đồn trưởng cũng bị bọn họ bắt rồi.

Hoàng Nha Cường thốt ra những lời này, lập tức khiến Lôi Chính Bắc sửng sốt, hồi lâu vẫn không kịp phản ứng.

Cái gì? Anh nói rõ ràng một chút đi!

Lôi Chính Bắc giọng điệu sốt ruột nói.

Là như vậy…

Khi Hoàng Nha Cường nói ra những chuyện mà mình biết, sắc mặt Lôi Chính Bắc muốn u ám thâm trầm bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình đã buông tha cho Lý Tuyển một con đường, mà gia hỏa đê tiện này lại dám cùng Tô Mộc bắt anh hắn. Không sai. Trong lòng Hoàng Nha Cường cho là như vậy. Hắn cho rằng chuyện này là do Lý Tuyển ngang nhiên trả thù.

Bắc tử. Cậu không nên vọng động. Tôi thấy chuyện này vẫn để cho chú cậu xử lý thì hay hơn. Phải biết rằng chuyện này đã không còn đơn giản nữa. Đối phương là nhân vật số một số hai trong huyện Hoa Hải. Bọn họ liên thủ hành động, bắt người đi. Đây rõ ràng là vượt quyền. Cậu không có cách nào giải quyết, chỉ có thể nhanh chóng thông báo cho Trần huyện trưởng mới được.

Hoàng Nha Cường từ bên cạnh đưa ra ý kiến.

Lão Hoàng, thời điểm mấu chốt vẫn có thể nhìn ra ai là huynh đệ của tôi. Anh yên tâm. Tôi biết trong chuyện này lúc đó anh làm như vậy là không sai. Nếu như anh động thủ thật, tính chất có thể càng tồi tệ hơn. Tôi sẽ nói tốt cho anh với chú tôi. Chỉ có điều hiện tại, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.

Lôi Chính Bắc gằn giọng nói.

Giúp chuyện gì?

Hoàng Nha Cường hỏi.

Tôi muốn mượn súng săn của đồn công an các anh!

Lôi Chính Bắc nghiến răng nghiến lợi nói.

Ầm!

Hoàng Nha Cường lập tức chấn động ngây người, hồi lâu không thở nổi. Hắn tưởng rằng giúp chuyện gì. Chuyện này hắn thật sự không dám giúp loạn. Súng săn, đây chính là thứ thật sự có thể đủ giết người. Nếu như thật sự bị lấy đi, ai biết Lôi Chính Bắc đang tức giận sẽ làm chuyện gì. Hơn nữa phải biết rằng Lôi Chính Bắc ở Tà Huyện còn có một biệt hiệu, là lôi phong tử.

Mà không có chuyện gì là lôi phong tử này muốn làm mà không dám làm!

Lúc này chỉ là dựa vào vài hồ bằng cẩu hữu đã dám làm như vậy. Nếu như thật sự cho hắn thêm súng săn, hắn không biết sẽ kiêu ngạo thành thế nào nữa?

Anh Hoàng, tôi biết anh thật sự khó xử. Thật ra không nhất thiết phải khó xử như vậy. Tôi biết, mỗi lần anh tôi qua săn thú đều dùng súng săn của đồn công an các anh. Những khẩu súng săn này đều không đăng ký. Cho nên chính là vật vô chủ. Anh cho tôi một khẩu súng, tôi sẽ không khai ra anh. Tôi sẽ nói là tôi tự nghĩ biện pháp nhận được. Anh cũng yên tâm đi. Tôi còn chưa ngu xuẩn đến mức muốn cầm súng săn đi làm chuyện nguy hiểm nông nỗi. Tôi cũng không muốn chết như vậy. Cho nên nói vậy anh hẳn đã hiểu.

Lôi Chính Bắc nói.

Được! Một khẩu súng!

Hoàng Nha Cường cắn răng nói.

Chuyện đã nói đến mức như vậy, Hoàng Nha Cường cho dù trong lòng khiếp sợ, nhưng cũng không có cách nào. Ngày hôm nay nếu như không cho Lôi Chính Bắc khẩu súng săn này, để Lôi Chính Bắc nhớ thương, vậy hậu quả nghiêm trọng. Hơn nữa, giống như lời Lôi Chính Bắc nói, súng săn không có đăng ký, cho dù cho Lôi Chính Bắc, sau này có vấn đề, mình cũng có thể đẩy hết, xem như không biết gì.

Vậy rất cảm ơn anh Hoàng!

Lôi Chính Bắc nói xong liền đi tới bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gọi.

Chú, cháu có chuyện muốn nói với chú…

Khi Hoàng Nha Cường thấy Lôi Chính Bắc đã gọi điện thoại cho Trần Mai Sử, tâm tình lo lắng cuối cùng lặng lẽ thả lỏng. Chuyện này có Trần Mai Sử đứng ra, bao giờ cũng tốt hơn Lôi Chính Bắc. Cái khác không dám nói, Lôi Chính Nam sẽ rất nhanh được thả ra.

Hoàng Nha Cường trùng hợp biết được bối cảnh của Trần Mai Sử, hiểu rõ hắn dựa vào là Mai gia trên tỉnh. Mai gia ở thành phố Tây Phẩm có một người, là thị ủy thường ủy, bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Tần Phong.

Có Tần Phong bảo bọc Trần Mai Sử, cho dù phía sau Tô Mộc là Tưởng Hoài Bắc, hai người cũng có thể đụng độ.

Bàn đồn trưởng, Lôi tổng, các người hiện tại thế nào?

Có thể thế nào? Đương nhiên là bị giam ở trong đồn công an Bát Lý Hà Trấn. Phát sinh chuyện như vậy, lại có đoạn phim không có ai biết, đám người Tô Mộc muốn thế nào thì có thể làm như thế.

Khi đoạn phim quay từ trong xe được đưa đến trong tay Tô Mộc, tâm tình của hắn càng trầm ổn hơn. Cho đến lúc này, hắn mới nghĩ đến Liễu Linh Lỵ bị một cái tát kia hẳn là rất đau. Chỉ có điều không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa. Hắn có lòng muốn gọi điện thoại qua hỏi thăm, lại sợ lúc này Liễu Linh Lỵ đi theo ở bên cạnh Lý Tuyển. Nếu như thật sự bởi vì chuyện như vậy mà lộ ra manh mối, đúng là được một mất mười.

Huyện trưởng, hai người kia xử lý như thế nào?

Lúc này Chương Duệ đã chạy tới.

Lại nói tiếp, ban đầu Tô Mộc không phải hành sự lỗ mãng. Hắn cũng biết thân phận khác biệt của Bàng Bàn và Lôi Chính Nam. Nếu như thật sự bắt trở lại, nhất định sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết. Nhưng tình cảnh lúc ấy, Tô Mộc vẫn không do dự chút nào, làm như vậy. Cho dù cho hắn thêm một lần cơ hội lựa chọn, hắn vẫn làm như vậy.

Tất cả đều dẫn về, dựa theo trình tự bình thường đi. Anh biết phải làm thế nào chứ?

Tô Mộc nói.

Vâng!

Chương Duệ gật đầu.

Chương Duệ đã một lòng chuẩn bị theo sau Tô Mộc. Cho nên đối với mệnh lệnh của Tô Mộc, hắn chấp hành vô điều kiện. Mà lúc Chương Duệ muốn xoay người rời đi, dẫn người quay về huyện, Tô Mộc liếc mắt về phía cửa, khóe miệng hiện ra một nụ cười thỏa mãn.

Vị này chính là đồng chí Đinh Quyền?

Đúng vậy, Tô huyện trưởng, tôi là Đinh Quyền, là đồn trưởng đồn công an Bát Lý Hà Trấn!

Đinh Quyền vội vàng nói.

Đinh Quyền thật sự không ngờ vào lúc này Tô Mộc lại muốn nhắc tới hắn. Đây là có ý gì?

Rất tốt. Đinh đồn trưởng là một đồng chí tốt. Chương trưởng phòng, chiến tuyến công an các anh phải khai quật nhân tài như vậy nhiêu hơn nữa.

Tô Mộc nói.

Vâng. Kiên quyết chấp hành chỉ thị của Tô huyện trưởng. Hắc hắc, Tô huyện trưởng, không nói gạt anh, gia hỏa kia là do tôi đề bạt lên. Trước đây tôi nhìn thấy hắn đủ thông minh, làm việc cũng vẫn tính là đáng tin, mới để cho hắn làm đồn trưởng đồn công an Bát Lý Hà Trấn này.

Lại nói tiếp, lúc này nói đến việc tư, Chương Duệ không nghiêm túc giống như vừa nãy, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.

Chính là sự thoải mái như vậy, đã để Tô Mộc nhìn vào trong mắt. Hắn biết Chương Duệ muốn thông qua phương thức như vậy để lấy lòng, là muốn cho thấy, quan hệ với mình không tầm thường. Chỉ có điều đây cũng là hiệu quả Tô Mộc muốn có.

Vậy thích hợp thì tăng thêm chút trọng trách!

Tô Mộc đánh nhịp nói.

Tô Mộc làm như vậy cũng không phải là vô ý, mà thật sự tán thưởng về động tác quả quyết của Đinh Quyền vừa rồi. Hơn nữa Tô Mộc muốn tạo nên một loại hiện tượng. Chỉ cần là người Tô Mộc tôi chọn trúng, tuyệt đối có thể có được cất nhắc. Chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói, nhưng phải xem anh làm thế nào. Khi hình tượng như vậy được hình thành, thật sự không sợ huyện Hoa Hải không nằm ờ trong lòng bàn tay của mình.

Còn không đa tạ Tô huyện trưởng!

Chương Duệ nhỏ giọng nói.

Đa tạ Tô huyện trưởng bồi dưỡng!

Đinh Quyền kích động nói.

Cho dù Đinh Quyền không rõ đi nữa, cũng biết từ khoảnh khắc này, mình xem như đã là người trong tổ đội của Tô Mộc. Nghĩ đến vừa rồi mình quyết đoán như vậy lọt vào pháp nhãn của Tô Mộc, Đinh Quyền thật sự có cảm giác thế sự khó dò. Trước đó dù thế nào Đinh Quyền cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải biến hóa như vậy. Vốn chỉ nghĩ chuyện này sẽ rất phiền phức. Dù sao cũng là chuyện người của huyện bên cạnh, làm lại ngoan độc như vậy.

Hiện tại xem ra mình thật sự suy nghĩ quá nhiều. Tô Mộc người ta căn bản không coi chuyện này là gì. Không chỉ như thế, còn đề bạt mình. Sau chuyện này, Đinh Quyền đã biết tương lai mình nên làm như thế nào.

Đi thôi!

Đợi đến khi đám người Chương Duệ bắt đầu hành động, Tô Mộc đốt một điếu thuốc lá, đứng ở phía trước cửa sổ. Bầu trời bên ngoài cũng không tính là quá tối. Trên thực tế hiện tại cũng chưa tới sáu giờ. Lúc này trời còn chưa tối hẳn. Nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, trên mặt Tô Mộc hiện ra một nụ cười lạnh như băng.

Kiến trúc của tòa nhà này thật sự đủ càn rỡ. Ở nơi đó xây dựng cái gọi là dãy biệt thự, rõ ràng có vấn đề. Không nói nguồn gốc tiền bạc có thật sự là chính đạo hay không. Chỉ riêng giai đoạn Bát Lý Hà đang phát triển mạnh, tạo thành ô nhiễm công nghiệp, trong đó thậm chí tình nghi có chiếm dụng đất nông thân của Bát Lý Hà Trấn.

Trần Mai Sử, anh thật sự đủ dung túng!

Reng reng reng!

Ngay khi Tô Mộc đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại di động của hắn đột nhiên đổ chuông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.