Là người ta không đúng, chẳng qua cho anh sờ sờ!
Phốc!
Lời này nói làm Tô Mộc sặc nước, trong lòng bị lời nói của nha đầu Tiêu Tiêu làm bất đắc dĩ.
Lời nói này thật trắng ra, cũng không thể xem nàng như tiểu nha đầu, tuổi tác của nàng cùng hắn cũng xấp xỉ, nếu nàng mặc chế phục tiếp viên hàng không để cho hắn thử cảm thụ…
Tô Mộc lắc mạnh đầu, mình đang suy nghĩ chuyện gì đây, sao có thể nghĩ tới những chuyện linh tinh thế này.
Mà Tôn Nhung Lệ nghe được lời nói của Tiêu Tiêu liền bị chấn kinh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Nhìn qua giống như nàng mới là người làm chuyện ám muội, ngược lại Tiêu Tiêu mới chiếm cứ đạo lý.
Nói bậy bạ gì đây, cứ như vậy đi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
Tô Mộc quyết đoán cúp điện thoại, nhưng trong lòng lại dâng lên lửa dục.
Hôm nay làm sao vậy, vì sao ai cũng chạy tới trêu chọc mình đây? Chẳng lẽ thật sự cho rằng mình vô dụng hay sao? Trước đó gặp Mộ Dung Cần Cần đã đủ khoa trương, hiện tại còn thêm một Tiêu Tiêu, lời nói kinh thiên như vậy, thật làm Tô Mộc bất đắc dĩ!
Một nữ vương giới đầu tư!
Một tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người!
Hấp dẫn chế phục tuyệt vời!
Khi Tô Mộc nghĩ tới đây, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, hai cô gái này thật sự vô lại!
Sao có thể trêu chọc lên ngọn lửa, nhưng không ai chịu dập lửa đây!
Bên này Tô Mộc rơi vào bi kịch, bên kia Tiêu Tiêu cười khanh khách. Nàng cười run rẩy hết cả người, rơi vào trong mắt Tôn Nhung Lệ thật sự không biết nói gì.
Một đêm thật tốt đẹp trôi qua.
Khi ánh nắng sáng sớm chiếu xuống huyện Hoa Hải, Tô Mộc vừa ăn xong bữa sáng, trên mặt tràn ra tâm tình cao hứng. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đều nằm trong sự khống chế của hắn, xem như khá tốt. Mặc dù Âu Dương Dung đã chạy trốn, nhưng hòa thượng chạy thoát mà miếu vẫn còn. Chỉ cần chỉnh suy sụp tập đoàn Âu Dương, ngày tháng của Âu Dương Dung cũng không còn bao nhiêu.
Về phần Âu Dương Nghị Tranh cùng Lương Tĩnh có trả thù Tô Mộc hay không, hắn cũng không hề để ý. Nếu như nói ngay cả chuyện này đều phải thời khắc chú ý, chẳng phải làm người mệt chết?
Nghĩ tới căn cứ xây dựng nhà ấm trồng trọt, Tô Mộc lại nhớ tới cục trưởng cục tài chính Thái Kim Đường đã làm ra hành vi ngỗ ngược lệnh của hắn. Nghĩ tới không biết trong cục tài chính có tồn tại vấn đề gì hay không, lại nhớ hôm nay đã hẹn gặp phó cục trưởng cục tài chính Văn Nhân Đình.
Đã quên hôm nay là cuối tuần!
Tô Mộc nghĩ tới đây, cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao tới cuối tuần còn yêu cầu người ta tới hội báo, hắn cảm giác có chút áy náy. Đương nhiên chẳng qua chỉ có Tô Mộc nghĩ như vậy, Văn Nhân Đình không hề nghĩ như thế.
Nếu là cuối tuần cũng không cần nói chuyện trong văn phòng, như vậy có chút quá mức chính thức không nói, mấu chốt là Tô Mộc cũng không muốn cho người khác biết, Văn Nhân Đình cố ý dựa dẫm vào hắn.
Nghĩ tới đây Tô Mộc tìm số điện thoại của Văn Nhân Đình, nghĩ nghĩ, cảm thấy trong huyện thành chỉ có một nơi thích hợp, chính là Đào Hoa Nguyên.
Đào Hoa Nguyên, là nơi kể cả Bùi Phi cũng lựa chọn dừng chân, chắc là có chút bối cảnh. Nhưng hiện tại Tô Mộc cũng không biết rõ Đào Hoa Nguyên là ai xây dựng. Nhưng không sao cả, xem như đi qua giải trí cũng được, còn có thể gây ra chuyện gì hay sao?
Là Văn cục trưởng sao?
Tô Mộc gọi điện cho Văn Nhân Đình, người kia đã chờ điện thoại của hắn suốt hôm nay, cho nên khi nghe được điện thoại Tô Mộc gọi tới lập tức kích động.
Tô chủ tịch, chào ngài, tôi là Văn Nhân Đình!
Văn Nhân Đình lập tức nói.
Hôm nay có rảnh không?
Tô Mộc hỏi.
Dạ có!
Văn Nhân Đình vội vàng đáp, lãnh đạo đã hỏi như vậy, cho dù anh không có thời gian cũng phải nói mình có rảnh.
Tốt lắm, biết Đào Hoa Nguyên đi? Chúng ta gặp mặt ở đó, tôi vừa lúc có chuyện hỏi ông!
Tô Mộc nói.
Dạ, không thành vấn đề, Tô chủ tịch, hiện tại tôi lập tức tới ngay!
Văn Nhân Đình nói.
Tô Mộc lên xe, Đoạn Bằng cho xe rời đi. Kỳ thật hôm nay Tô Mộc chỉ muốn biết tình huống thực tế của cục tài chính huyện, về phần có bắt cục tài chính hay không, đối với Tô Mộc không có bất kỳ khó khăn. Cho dù Thái Kim Đường là người của Lý Tuyển thì thế nào? Ở trong huyện Hoa Hải, Tô Mộc muốn động người thật dễ dàng. Không nói việc khác, chỉ nói còn vị trí phó chủ tịch bỏ trống, Lý Tuyển có đáp ứng hay không? Tô Mộc có rất nhiều biện pháp thu cục tài chính vào trong túi.
Trên thực tế ở trong quan trường, muốn động một người không đơn giản như vậy, nhưng nếu thật sự muốn làm, cũng không phải là chuyện gì phức tạp. Chỉ cần trong tay anh nắm giữ quyền lực tuyệt đối, chuyện như vậy chỉ là việc nhỏ.
Bằng tử, chuyện của chiến hữu anh an bài xong chưa?
Tô Mộc hỏi.
Dạ, lãnh đạo, họ đã sắp xếp xong xuôi.
Đoạn Bằng nói, nói tới chuyện này Đoạn Bằng cảm thấy thật bội phục.
Là người bên cạnh Tô Mộc, Đoạn Bằng hiểu rõ ban đầu Tô Mộc dự định để Mộ Dung Cần Cần làm việc này. Nhưng cuối cùng hắn không để Vạn Vật Phong Đầu can thiệp vào bên trong, trực tiếp vận dụng người của Diệp Tích phái tới. Công ty bảo an cũng do Thịnh Thế Đằng Long đầu tư quản lý, nếu điều tra, toàn bộ thủ tục đều dùng quy cách cao hơn.
Kỳ thật ở trong lòng Diệp Tích chỉ đơn giản nghĩ thầm, người do Tô Mộc giới thiệu đều đáng tin tưởng. Theo chức vị của Tô Mộc càng lúc càng lớn, bên cạnh không có người đắc lực bảo hộ, nếu vì chuyện gì bị người hãm hại, Diệp Tích phải ở góa sao? Nghĩ tới đây, Diệp Tích còn cho rằng mở công ty bảo an còn chưa đủ, làm sao để ý đầu tư bao nhiêu tài chính.
Hơn nữa lương bổng trong công ty bảo an rất cao, có thể nói không chút nào khoa trương, chỉ cần họ công tác đủ ba năm, tùy tiện mua ngôi nhà nhỏ trong thủ đô cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Diệp Tích cấp ra đãi ngộ trên trời là vì muốn họ toàn tâm toàn ý làm việc cho Tô Mộc. Mặc dù nàng biết có lẽ họ cũng không để ý tiền tài, nhưng nếu có tiền tài chiếu ứng, vẫn tốt hơn là không có. Dù sao sau lưng họ còn có cả gia đình.
Kỳ thật công ty bảo an trực thuộc bên dưới Thịnh Thế Đằng Long, chuyện này Tô Mộc cũng biết. Tục ngữ nói rất tốt, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, có Thịnh Thế Đằng Long che chở, cho dù người khác muốn động công ty Càn Long cũng phải suy nghĩ mình có đủ trọng lượng hay không.
Càn Long còn có tên tiềm long, ý tứ thật đơn giản, tiềm ẩn bảo hộ con rồng như Tô Mộc.
Đào Hoa Nguyên.
Lúc Tô Mộc tới nơi này, chỉ mới mười giờ sáng, mà Văn Nhân Đình đã có mặt, đang đứng ở cửa đợi Tô Mộc. Nhìn thấy Tô Mộc xuống xe, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Lãnh đạo!
Văn Nhân Đình cũng là người hiểu biết, biết lúc này không cần phô trương, vì vậy chỉ gọi là lãnh đạo.
Ân, đi thôi, cùng nhau đi vào!
Tô Mộc cười nói.
Dạ!
Văn Nhân Đình cũng không nghĩ cùng dùng cơm với Tô Mộc ở nơi này, hắn chỉ nghĩ mình có cơ hội trò chuyện với chủ tịch huyện là được lắm rồi.
Ngay lúc ba người đi vào bên trong, Đoạn Bằng tiến lên định hỏi thăm có phòng riêng hay không, từ bên cạnh đi tới hai thân ảnh. Khi Tô Mộc vô ý nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt không khỏi biến đổi.
Tại sao hắn ở chỗ này?
Cô gái xinh đẹp đi theo bên cạnh hắn là ai?
Chẳng lẽ sau khi người này rời khỏi Cổ Lan thị, lại bắt đầu nghĩ biện pháp làm thầy tướng số kiếm tiền sao?
Đúng vậy, người kia chính là Vọng Nguyệt chân nhân!
Khi Vọng Nguyên nhìn thấy Tô Mộc, vẻ mặt biến hóa, nhưng hắn khống chế rất tốt, trực tiếp xoay người đi thẳng về hướng Tô Mộc. Mà cô gái đi cùng hắn tuy khó hiểu, nhưng vẫn đi theo hắn.
Khi Vọng Nguyệt đi tới trước mặt Tô Mộc, mỉm cười nói:
Tô chủ nhiệm, đã lâu không gặp!