Tô Mộc nhìn Phùng Thiếu Hoa, ánh mắt hờ hững.
Trần Tấn nhìn Phùng Thiếu Hoa, ánh mắt nghiền ngẫm.
Cao Phù Soái nhìn Phùng Thiếu Hoa, ánh mắt cấp thiết.
Phùng Thiếu Hoa là đội phó của một đội trinh sát hình sự, thật sự giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới có một ngày, mình có thể xuất hiện ở trong bầu không khí như vậy. Ngay khi Phùng Thiếu Hoa quyết định, tạm thời giúp đỡ Cao Phù Soái giải quyết chuyện này, một hình cảnh ở bên cạnh hắn biến sắc, đi nhanh tới.
Phùng đội phó…
Thần sắc Phùng Thiếu Hoa nhất thời biến hóa.
Cậu có thể xác định?
Đúng vậy, hoàn toàn chính xác định trăm phần trăm. Phùng đội phó, anh biết đấy, bình thường khi không có chuyện gì làm, tôi thích chơi với đám bộ đội đặc chủng tác chiến. Đối với phương thức chiến đấu và thương thế chiến đấu của bọn họ, tôi có nghiên cứu nhất định. Những người này tuyệt đối không gây ra thương tổn giống như anh. Cho dù không phải là xuất thân bộ đội đặc chủng, tuyệt đối cũng sẽ là vũ cảnh đặc công các loại. Ngài phải nghĩ kỹ, nếu như thật sự động thủ, xem như không có đường lui.
Đối mặt với lời người hình cảnh bên cạnh nói, quyết tâm của Phùng Thiếu Hoa trước đó đã ầm ầm bể nát.
Nếu thật sự là như vậy, thân phận của người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không đơn giản. Tạm không nói đến chuyện có thể mướn được người như vậy. Hiện tại đã ầm ĩ, người ta thật sự không có chút khẩn trương. Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?
Cao Phù Soái đáng chết. Đã biết con người anh không tốt. Bình thường làm những chuyện đó, có khi nào gặp phải thử thách. Tất cả đều là làm xằng làm bậy. Nể mặt cha anh, tôi có thể giúp đỡ anh chùi đít. Nhưng với điều kiện là không ảnh hưởng đến tôi. Nếu như thật sự ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, lão tử sẽ không dính vào bãi nước đục đó.
Trần tổng, đây là chuyện của khách sạn Hào Diệp các anh. Các anh xác định muốn báo cảnh sát để tiến hành giải quyết sao?
Phùng Thiếu Hoa hỏi.
Có chút ý tứ!
Phùng Thiếu Hoa hỏi thăm như vậy, trong con mắt của tay lão luyện như Tô Mộc, cũng đã đoán được trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào.
Trần Tấn thản nhiên nói:
Phùng đội phó, chuyện này là việc riêng của Cao Phù Soái, anh chờ một chút.
Cao Phù Soái, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh xác định chuyện này không cần tôi giúp đỡ anh giải quyết sao?
Trần Tấn trầm giọng nói.
Tôi sao?
Cao Phù Soái lộ vẻ sửng sốt, chỉ có điều hắn liền lập tức hét lớn lên.
Anh giúp đỡ tôi giải quyết sao? Được lắm. Chỉ cần bọn họ lấy đồ trộm từ chỗ của tôi ra, tôi sẽ coi như không hề có chuyện gì xảy ra. Bằng không chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đã nói như vậy…
Trần Tấn xoay người nhìn về phía Tô Mộc.
Vị tiên sinh này, hành vi của người này không có bất kỳ quan hệ nào với khách sạn Hào Diệp chúng tôi cả. Các người nguyện ý thế nào thì làm như thế. Tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý định can thiệp nào.
Đây là thái độ của Trần Tấn!
Cao Phù Soái ngược lại có chút bất ngờ khi Trần Tấn lại làm như vậy. Lẽ nào gia hỏa này thật sự không muốn lăn lộn nữa, dám cùng mình xé rách da mặt như vậy. Mặc dù nói Trần gia cũng là một trong những cổ đông của khách sạn Hào Diệp, nhưng Cao gia bọn họ cũng là kẻ quyền cao chức trọng.
Trần Tấn, anh nói vậy là có ý gì?
Cao Phù Soái lớn tiếng hỏi.
Đây là ý của tôi.
Trần Tấn bình tĩnh nói.
Anh?
Mắt thấy hai người sẽ tranh cãi, trong lòng Tô Mộc cũng có dự tính trước mọi việc, cười nói.
Tôi nói này hai vị, chuyện hàng đầu các người phải làm, không phải là nên giải quyết chuyện của tôi trước hay sao?
Đúng, anh lấy đồ ra đây!
Cao Phù Soái quát to.
Tôi không quan tâm.
Trần Tấn quả quyết nói.
Ha ha!
Tô Mộc nghe được lời nói như vậy, không nhịn được lên cười rộ lên.
Các người thật sự thú vị. Cái gì gọi là giao ra đồ của anh ra? Tôi cầm đồ của anh sao? Lúc đó tôi còn không ở chỗ này! Còn anh nữa, Trần Tấn Trần tổng đúng không? Thái độ của anh thật sự không thể nói được. Trước đó nói là hiểu nhầm gì đó. Hiện tại lại nói là không quan tâm. Anh thật sự cho rằng tôi là người tùy tiện sao? Là anh muốn lăn qua lăn lại thế nào thì tôi cũng phải chơi đùa cùng anh sao? Các người muốn biết điều kiện sao?
Được, điều kiện của tôi cũng rất đơn giản. Từ giờ trở đi, những hung thủ đã ra tay đánh người của tôi, tất cả đều phải bị bắt về quy án. Kẻ đứng phía sau phải bắt tại trận. Khách sạn Hào Diệp phải có văn bản xin lỗi tôi. Có bất kỳ một điểm nào không làm được, khách sạn Hào Diệp các người cứ sẽ chờ đóng cửa đi!
Lần này sợ rằng thật sự sẽ gặp xui xẻo!
Trong lòng Trần Tấn chợt căng thẳng, hắn có thể cảm giác được khi Tô Mộc nói ra lời này, thần sắc kiên định, hoàn toàn không có bất kỳ sự lừa gạt nào. Chính là thản nhiên trấn tĩnh nói ra như vậy.
Nhưng Tô Mộc thật sự có khả năng như vậy sao?
Không quan tâm Tô Mộc anh đi con đường nào, không quan tâm Cao Phù Soái lại khốn kiếp thế nào nữa, điều này hình như không có bất kỳ quan hệ gì với khách sạn Hào Diệp? Anh làm như vậy khó tránh khỏi có chút điên cuồng quá mức đi? Anh thật sự cho rằng anh là đại nha nội sao?
Vị tiên sinh này, tha được cho người thì nên tha.
Trần Tấn nhỏ giọng nói.
Con người tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là tha được cho người thì nên tha. Tôi chỉ biết, người của tôi bị các người đánh thành như vậy. Nếu như các người không cho tôi một công đạo, tôi sẽ cho các người một cách nói!
Tô Mộc quả quyết nói.
Thoải mái!
Hăng hái!
Đám người Thường Vân nghe thấy Tô Mộc nói như vậy, nhìn khí thế trên người hắn phát ra, thật sự có chút kích động. Không quan tâm sau khi Tô Mộc nói ra lời này sẽ có hậu quả như thế nào, chỉ riêng lời nói đó, cũng đủ để đám người Thường Vân sùng bái Tô Mộc.
Phải biết rằng nơi đây là nơi nào?
Nơi này chính là kinh thành, là dưới chân thiên tử. Người có thể mở khách sạn ở chỗ này, sau lưng sao không có bối cảnh hậu đài được? Tô Mộc chẳng qua là một bí thư huyện ủy, hơn nữa còn từ bên ngoài tới, lại dám ở chỗ này nói càn như vậy, khiến người ta không muốn bội phục cũng không được.
Ha ha!
Nghe Tô Mộc nói vậy, Cao Phù Soái giận dữ cười ngược. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới có người có thể còn muốn cuồng vọng hơn cả hắn. Không ngờ lại nói ra những lời như vậy. Điều này thật sự là cuồng ngạo không biên giới. Cũng không biết mình họ gì tên gì!
Trần Tấn, anh có nghe hay không? Bây giờ không phải là tôi không muốn dàn xếp ổn thoả, mà là có người ép tôi gây chuyện. Nếu anh có thể để khách sạn Hào Diệp bị sỉ nhục như vậy, anh cứ việc đáp ứng điều kiện của hắn.
Cao Phù Soái bộ dạng ăn chắc, thần sắc cao ngạo nói.
Không tin Trần Tấn anh không phối hợp với tôi.
Nếu Trần Tấn anh dám khuất phục ở dưới trướng Tô Mộc như vậy, tôi cho anh biết, tôi sẽ không buông tha cho anh. Đến lúc đó trong cuộc họp Đổng sự, tôi sẽ yêu cầu hủy bỏ chức giám đốc điều hành của anh.
Một người ngay cả vinh dự của khách sạn Hào Diệp cũng không có cách nào bảo vệ được, lại có tư cách gì, ngồi ở trên vị trí của anh bây giờ.
Trần Tấn cũng bối rối!
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ cường thế như vậy. Mình đã như vậy, hắn lại vẫn tư thế không chết không thôi. Ý tứ như thế, cho dù tượng đất cũng có ba phần tức giận. Anh thật sự cho rằng khách sạn Hào Diệp này là nơi anh muốn tùy tiện đùa bỡn là có thể đùa bỡn được.
Đơn giản là chuyện nực cười!
Cao Phù Soái, anh câm miệng lại cho tôi!
Trần Tấn nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, trầm giọng nói:
Tôi đã từng nói, chuyện này là hiểu nhầm. Tôi đã từng nói chuyện này tôi không muốn quản. Vậy tôi đều thừa nhận. Nhưng hiện tại tôi thu hồi lại tất cả. Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh muốn khách sạn Hào Diệp của chúng tôi không qua được sao?
Khách sạn Hào Diệp các người không qua được sao?
Tô Mộc lặp lại lời này của Trần Tấn. Ánh mắt nhìn hắn, trên mặt lộ ra ý giễu cợt nồng đậm. Nhìn Trần Tấn thật ra cũng có khuôn có dạng, nhưng ai ngờ được thoáng cái, khi liên quan đến loại lợi ích chính, sẽ thay đổi trở thành kẻ chỉ biết đến lợi ích, tất cả đều sẽ Hào Diệp làm chủ.
Xem ra cái gọi là công bằng chính nghĩa, ở khách sạn Hào Diệp này, thật sự chỉ một thứ che giấu cho sự nực cười nhất.
Tùy các người nghĩ như thế nào cũng được. Bây giờ tôi sẽ ở chỗ này đợi thêm một lát nữa. Sau năm phút nữa, tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời đi. Khi đó tôi hi vọng các người đều tránh ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Tô Mộc xoay người đi vào trong phòng.
Hành động cuồng ngạo như vậy thật sự khiến Trần Tấn không nhẫn nhịn được nữa, trong đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Có thể trở thành giám đốc điều hành của khách sạn Hào Diệp, hắn cũng không phải là người hiền lành gì. Nếu không, người như Cao Phù Soái, cả ngày tìm việc cũng sẽ ăn không tiêu.
Phùng đội phó, làm phiền anh.
Trần Tấn nói.
Trần tổng, ý của anh là nói?
Phùng Thiếu Hoa lại cố ý hỏi.
Ý của tôi rất đơn giản. Những người này ở đây vô cớ đánh nhiều người như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của khách sạn chúng tôi. Lại nói, hành vi của bọn họ, chẳng lẽ không phải là phạm pháp sao? Dưới tình huống như vậy, đội hình cảnh các anh chẳng lẽ không nên bắt lại tiến hành thẩm vấn sao?
Trần Tấn nói.
Bắt lại!
Phùng Thiếu Hoa hiện tại vẫn không quyết định được, cũng bắt đầu do dự. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì trước đó Cao Phù Soái, hắn có thể không để ý tới. Nhưng Trần Tấn người này thật ra có chút bản lĩnh. Nếu như thật sự đắc tội hắn, có đáng hay không?
Lại nói Tô Mộc rốt cuộc có bối cảnh thần bí thế nào, mình vẫn không rõ ràng lắm? Ở dưới tình huống không rõ ràng lắm, đắc tội rõ ràng với người của một phía, thật sự không phải là hành động sáng suốt gì. Nhưng mình biết, khách sạn Hào Diệp có thể mở ra ở chỗ này, chắc chắn có chút quan hệ với lãnh đạo của chính quyền trong khu vực.
Nói như vậy, làm!
Phùng Thiếu Hoa chỉ thoáng chút do dự, sau đó khi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tấn, ánh mắt liền trở nên kiên định chấp nhất.
Trần tổng, chuyện này hai bên các người đều có trách nhiệm. Tôi nhất định sẽ giải quyết theo việc chung. Hiện tại hãy nghe cho tôi. Tất cả mọi người theo tôi đi vào trong phân cục.
Mẹ Phùng Thiếu Hoa!
Mặc dù Phùng Thiếu Hoa làm như vậy, cũng trong kết quả mà trong lòng mình mong muốn. Nhưng lời nói lọt vào trong tai Cao Phù Soái lại trở nên chói tai vô cùng.
Trời ạ, tại sao Trần Tấn nói cái gì chính là cái đó? Lẽ nào anh không biết anh là người nào sao? Anh cho rằng chỉ có Trần Tấn có thể chế phục được anh sao? Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ thu thập anh.
Reng reng reng!
Ngay khi đám người hình cảnh đi theo Phùng Thiếu Hoa đến đây chuẩn bị động thủ, ai ngờ được đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng chuông gấp gáp. Khi tiếng chuông này reo lên, chân mày Trần Tấn không khỏi nhanh chóng nhíu lại.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tầng nào bị cháy sao?
Cháu?
Không biết vì sao, trong lòng Phùng Thiếu Hoa đột nhiên cảm giác có chút không ổn, nhưng lại không biết tại sao lại như vậy.
Mà đúng lúc này, bên trong căn phòng, khi Tô Mộc nghe được tiếng chuông chói tai như vậy, trên mặt liền lộ ra một nụ cười có vẻ thần bí.
Xem ra Tước ca bên kia đã đắc thủ.