Chương 1001: Nghĩ lại mà sợ
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, sớm quay về Thịnh Kinh!
Tô Mộc thật sự nghi ngờ. Lúc này Diệp An Bang gọi điện thoại tới là có ý gì? Phải biết rằng mình nhận lệnh xuống đây, chỉ mới vài ngày. Cũng mới đi được ba thành phố mà thôi. Cái đó so với tình huống động một chút là tiến hành điều tra nghiên hai ba tháng, hắn coi như là rất hậu đãi.
Tại sao phải như vậy?
Chẳng lẽ trong tỉnh phát sinh chuyện quan trọng gì sao?
Đừng suy nghĩ nữa. Sau khi làm xong chuyện ở thành phố Thanh Lâm, cuối tuần mau chóng trở về là được. Ừ, như vậy đi, cho cậu hai ngày. Hai ngày sau phải trở lại cho tôi!
Ngay sau đó Diệp An Bang nói, khiến Tô Mộc không thể mở miệng hỏi được nữa.
Vâng!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Nếu không có thể làm gì? Tô Mộc làm cấp dưới, nhất định phải tuân theo an bài của cấp trên một cách vô điều kiện. Chẳng lẽ hắn dám nói với Diệp An Bang, tôi không muốn về. Hiện tại tôi đang làm nhiệm vụ rất ung dung tự tại. Tôi muốn tiếp tục ung dung tự tại sao?
Ngay khi Tô Mộc vừa cúp điện thoại, bên kia sắc mặt Viên Phỉ đã là đại biến, nhìn về phía Tô Mộc kêu lên:
Anh là ai? Thôi đi. Tôi không quan tâm anh là ai. Nói chung anh nhớ kỹ cho tôi. Tiểu Quân chỉ có thể là của tôi. Bây giờ anh lập tức rời khỏi cô ấy. Anh là vì tiền đúng không? Một trăm vạn, có đủ hay không? Không đủ, tôi thêm!
Xôn xao!
Khi Viên Phỉ cầm tấm chi phiếu vung vẩy trong tay, hét lớn, mọi người trong quán cà phê Phương Đông đều lộ vẻ không thể tin được.
Không phải đâu? Loại tình tiết như vậy chỉ có ở trên ti vi mới gặp được, hiện tại lại đang diễn ra? Gia hỏa kia chẳng lẽ là chuyên viết kịch bản sao? Nếu không vì sao có nhiều tình tiết giống như đúc vậy? Chỉ có điều nữ nhân kia khó tránh khỏi đắt như vàng đi? Chỉ đuổi một tiểu bạch kiểm đi, đã có thể khiến tiểu bạch kiểm nhận được một trăm vạn. Đây là buôn bán có lời tới mức nào?
Một trăm vạn, ở thành phố Thanh Lâm hiện nay cũng có thể mua một căn hộ không tệ ngay mặt đường!
Chỉ có điều khi bọn họ đang hâm mộ, sắc mặt Chương Linh Quân cũng trở nên thâm trầm. Mình lại bị người ta coi như hàng hóa! Đây chính là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Nhưng ở thành phố Thanh Lâm lại phát sinh! Đây quả thực chính là sự sỉ nhục đối với cô!
Chương Linh Quân run rẩy. Vẻ tươi cười trên mặt Tô Mộc chợt biến mất. Nếu như Viên Phỉ muốn theo đuổi Chương Linh Quân, hắn có thể cho phép. Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, hiện tại trình diễn cảnh tượng như vậy. Không ngờ tên hỗn đản Viên Phỉ này lấy tiền ra, muốn khiến mình rời đi.
Đây chính là sự sỉ nhục đối với nhân cách!
Sỉ nhục như vậy, chẳng những xem Chương Linh Quân như hàng hóa, còn trực tiếp đạp tôn nghiêm của Tô Mộc xuống dưới chân!
Một trăm vạn, một khoản thật sự đủ nhiều!
Tô Mộc nói xong, nhận lấy tấm chi phiếu kia, ở trước mặt mọi người, ngay trong tiếng kêu kinh ngạc, trực tiếp xé thành mảnh nhỏ. Theo từng mảnh chi phiếu bay loạn, giọng Tô Mộc trở nên sắc bén.
Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, nhanh cút khỏi đây. Từ giờ trở đi, không cho phép anh đặt chân tới đây nửa bước. Nếu như để tôi biết được, anh còn dám tiếp tục dây dưa với chị Tiểu Quân, tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời!
Anh?
Viên Phỉ thẹn quá thành giận, đang định động thủ với Tô Mộc, chợt điện thoại di động của hắn đổ chuông. Sau khi hắn nhận điện thoại, phẫn nộ vừa rồi bất chợt biến mất hoàn toàn. Trong ánh mắt nhìn Tô Mộc lộ vẻ sợ hãi. Ngay sau đó, khi mọi người đang nhìn chăm chú, thái độ của hắn đã có sự thay đổi lớn. Hắn không còn lộ ra khí thế cao cao tại thượng nưax, ngược lại vô cùng khiêm tốn, vô cùng nịnh nọt.
Tô chủ… Tô tiên sinh, vậy tôi đi. Ngài yên tâm, tôi sẽ không trở lại Phương Đông nửa bước!
Viên Phỉ vừa muốn gọi là Tô chủ nhiệm, nhưng chạm vào ánh mắt của Tô Mộc, hắn cứng rắn thu về. Ngay sau đó hắn liền nhỏ giọng vội vàng nói, đồng thời hướng về phía Chương Linh Quân khom lưng cúi người.
Chương tổng, trong khoảng thời gian này thật sự xin lỗi! Đã gây thêm phiền toái cho cô. Cô yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
Nói xong Viên Phỉ liền nhanh chóng xoay người rời đi, gần như chạy trốn khỏi nơi này vậy!
Một cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt hốc mồm! Không có người nào có thể tưởng tượng được chuyện lại phát triển theo chiều hướng này. Điều này quả thực quá mức kỳ quái. Chỉ là một cuộc điện thoại, lại khiến Viên Phỉ biến thành như vậy. Ai đã gọi điện thoại tới? Chẳng lẽ nói người nam nhân trước mắt này thật sự không thể trêu chọc sao?
Chương Linh Quân cũng bị chấn động!
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lời Tô Mộc nói thật sự có lực uy hiếp như thế sao? Nhưng cô biết Viên Phỉ kia, từ trước đến nay đều là một nhân vật gần như lưu manh. Từ khi Phương Đông khai trương đến bây giờ, hắn thật sự khiến cô cảm thấy rất chán ghét và phẫn nộ. Nhưng cô lại không có bất kỳ biện pháp nào để giải quyết. Hiện tại thì sao? Tô Mộc nói một câu, khiến Viên Phỉ vội vàng hoảng hốt chạy trốn. Điều này quả thực quá kỳ diệu! Hắn rốt cuộc làm sao làm được?
Chị Tiểu Quân, hiện tại không sao rồi. Chúng ta đi bên trong thôi.
Tô Mộc cười nói.
Nếu thật sự tiếp tục đứng ở chỗ này nữa, sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người nhìn. Tô Mộc thật sự không có tâm tình này.
Được!
Chương Linh Quân tỉnh táo lại, nắm lấy tay Tô Mộc, cứ như vậy trực tiếp kéo theo hắn vọt vào trong phòng quản lý của quán cà phê Phương Đông, đóng sầm cửa lại, kéo rèm cửa sổ xuống. Không ai có thể biết trong phòng phát sinh chuyện gì.
Chương Linh Quân thở hồng hộc, cứ như vậy đứng ở phía trước Tô Mộc, hai ngọn núi trước ngực theo đó bắt đầu nhún nhảy. Tô Mộc cũng không phải là khổ tăng gì, mà chính là động vật ăn thịt. Đột nhiên bị động tác như vậy lấp đầy tầm nhìn, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh. Phải biết rằng cho tới nay, Tô Mộc đều rất thích Chương Linh Quân, nhớ tới hai ngọn núi cực phẩm của cô. Hiện tại điều đó thật sự xuất hiện ở trước mắt, bảo Tô Mộc làm sao có thể chịu được?
Chị Tiểu Quân, hay là chị ngồi xuống trước rồi hãy nói.
Tô Mộc có chút đỏ mặt nói.
Ai ngờ Chương Linh Quân thật sự không có nghĩ đến phương diện đó, nhìn Tô Mộc, trực tiếp vươn tay ra, nắm lấy tai hắn, giống như khi hai người cùng làm việc trước đây, rất tùy ý đùa giỡn, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:
Nói một chút xem, tại sao cậu lại ở chỗ này?
Trời ạ, thật quá lớn quá mềm!
Nếu như thật sự có thể lựa chọn, tôi tình nguyện bị buồn bực mà chết!
Tô Mộc lập tức đụng chạm đến hai ngọn núi của Chương Linh Quân. Nhất là động tác của Chương Linh Quân quá lớn, càng khiến đầu Tô Mộc trực tiếp dán tới. Loại mùi thơm thân thể thoang thoảng, thật dễ chịu, thoáng cái liền khiến Tô Mộc có cảm giác, phía dưới nhất thời xuất hiện một cái lều vải.
Chị Tiểu Quân, chị buông ra rồi nói sau, buông ra rồi nói sau!
Tô Mộc vội vàng nói.
Khi hai người thật sự tiếp xúc, Chương Linh Quân mới cảm giác được có gì đó không đúng. Khi hai ngọn núi trước ngực truyền đến một hơi thở nóng hầm hập, gương mặt cô không khỏi đỏ bừng. Cô cũng không phải là xử nữ, đương nhiên biết có chuyện gì. Nhưng nếu như nhanh chóng buông ra, chẳng phải càng ngại hơn sao. Cho nên cô thả ra, lại vừa nói vừa thả.
Ai u, thế nào? Lẽ nào trước đây chị có thể nhéo tai, hiện tại thì không thể sao…
Chỉ có điều còn chưa nói hết lời, Chương Linh Quân nhìn thấy cái lều vải của Tô Mộc, gương mặt không khỏi càng đỏ hơn. Cô nhìn về phía Tô Mộc trực tiếp mắng lớn:
Thật không ngờ, cậu cũng không phải thứ tốt lành gì, chỉ có biết ăn đậu hũ của chị thôi.
Chị Tiểu Quân, không thể nói như thế được. Thật ra, em nhớ từ đầu đến cuối cũng không làm gì cả. Chị cũng biết, em không phải thái giám. Em làm sao có thể không có phản ứng được. Khụ khụ, chị Tiểu Quân, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Chị nói một chút xem, tại sao chị lại ở chỗ này? Cà phê Phương Đông tại sao lại muốn phái chị tới đây?
Tô Mộc nhanh chóng đổi chủ đề. Không chuyển hướng không được. Nếu như thật sự tiếp tục nói nữa, Tô Mộc không nhận lấy cái chết không được.
Hy vọng có thể thông qua điều đó, giảm bớt chút thống khổ!
Không biết suy nghĩ tới điều gì, mặt Chương Linh Quân dù sao vẫn đỏ bừng. Thậm chí Tô Mộc có loại ảo giác, Chương Linh Quân lúc nào cũng vô tình cố ý liếc nhìn về phía bạn học Tiểu Tô. Điều này làm cho Tô Mộc có cảm giác khủng hoảng.
Đừng. Chị Tiểu Quân, chúng ta đã quen biết như vậy, nếu thật sự làm gì đó, em sẽ không quen.
Tại sao chị không thể đến thành phố Thanh Lâm. Bây giờ chị là quản lý chính của cà phê Phương Đông tại thành phố Thanh Lâm!
Chương Linh Quân tự hào nói.
Phải vậy không?
Đúng vậy!
…
Ngay khi Tô Mộc và Chương Linh Quân ở trong phòng lặng lẽ nói chuyện, Viên Phỉ đã nhanh chóng lái xe rời khỏi quán cà phê Phương Đông. Chỉ có điều hắn chạy một lúc, rất nhanh đã dừng lại. Một người trẻ tuổi ngồi vào xe. Lúc này hắn mới lái xe rời đi.
Người kia là ai?
Người đó là bạn của Viên Phỉ. Nói trắng ra chính là người lăn lộn trong thể chế, dựa vào Viên Phỉ để thăng cấp. Thân phận bây giờ cũng không đơn giản. Chính là phó xử trưởng phòng tổ chức thành phố Thanh Lâm quản lý nhân sự, Đinh Giác. Sự nghiệp của Viên Phỉ có thể làm đến bây giờ, trong đó tất nhiên cũng có một phần công lao của Đinh Giác. Nếu như không phải có Đinh Giác đứng ra, giải quyết cho Viên Phỉ rất nhiều phiền toái không cần thiết, hắn đã sớm bị phiền chết.
Lão Đinh, người kia thật sự là Tô Mộc sao?
Cho đến lúc này Viên Phỉ vẫn còn sợ hãi.
Anh nghĩ sao?
Đinh Giác tức giận nói:
May là vừa rồi tôi tới quán cà phê Phương Đông ăn, cho nên mới có thể tránh cho anh xấu mặt. Người kia thật sự là Tô Mộc. Trước kia là phó huyện trưởng huyện Hạnh Đường chúng ta, bây giờ là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Trước đó tôi từng nói với anh về chuyện của Tô Mộc đi? Đó còn là trước đây. Hiện tại Tô Mộc thật sự còn lợi hại hơn nhiều so với trước đây. Anh nói anh xem, có phải ăn no rửng mỡ hay không, lại còn ở đó tranh cãi với Tô Mộc. Nếu như thật sự chọc giận Tô Mộc, chút cơ nghiệp nho nhỏ của anh đủ cho người ta dọn dẹp sao?
Sau lưng Viên Phỉ chợt đổ mồ hôi lạnh!
Giống như lời Đinh Giác nói, Viên Phỉ thật sự biết Tô Mộc. Chẳng những nghe được từ chỗ Đinh Giác, hắn còn có con đường của mình. Hắn biết Tô Mộc là một nhân vật hung ác. Bao nhiêu người đã ngã dưới tay hắn. Nếu như mình thật sự đối chọi với Tô Mộc, nhất định sẽ bị ép chết.
Tranh cướp phụ nữ với Tô Mộc, nói Tô Mộc là tiểu bạch kiểm, Viên Phỉ nghĩ mà sợ.
Lão Đinh, đừng nói gì nữa. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu, không say không về!
Viên Phỉ muốn mượn rượu an ủi.
Cũng chỉ có thể mượn rượu an ủi!