Người đang làm trời đang nhìn, công đạo nằm trong lòng người. Bất kỳ thời điểm nào cũng đừng tưởng rằng chuyện mình làm sẽ là vô ích, mỗi một sự kiện làm ra đều sẽ có hồi báo, chẳng qua quy mô lớn nhỏ bất đồng. Tỷ như một màn hôm nay, thật sự làm người ta chấn kinh. Không đơn thuần làm tâm tình Tôn Nguyên Bồi trầm xuống, thậm chí Trương Ngâm Tuyên cũng từ trên đám mây rơi xuống đất.
Nói thật từ khi Trương Ngâm Tuyên biết trong khu vực mình quản hạt có nhân vật như Tô Mộc, Tô Mộc đã gây cho hắn thật nhiều kinh ngạc. Mỗi chuyện Tô Mộc làm ra, thật sự làm cho Trương Ngâm Tuyên có cảm giác xem thế là đủ rồi.
Mà một màn trước mắt lại khiêu chiến điểm mấu chốt có thể thừa nhận của Trương Ngâm Tuyên!
Phải biết rằng trong lời nói chuyện vừa rồi, cho dù mọi người đều vỗ tay, nhưng Trương Ngâm Tuyên có thể phân biệt ra được là công thức hóa hay là thật tâm mà làm. Ánh mắt của hắn lướt qua trên mặt mỗi người, có thể rõ ràng cảm giác được người của huyện Hình Đường thật sự đang vỗ tay vì Tô Mộc. Bọn họ thật sự đem Tô Mộc xem là người Hình Đường, cho rằng hắn là niềm kiêu ngạo của bọn họ.
Đổi lại là người khác, cũng không có cách nào hưởng thụ được vinh hạnh đặc biệt này!
Mà làm Trương Ngâm Tuyên khiếp sợ chính là, nếu như nói tình cảnh trước mắt là do nhân dân bộc phát, vậy cũng không có gì kỳ lạ, dù sao Tô Mộc chân chính làm việc cho dân. Nhưng lúc này những người vỗ tay lại là cán bộ lãnh đạo huyện Hình Đường, Tô Mộc có thể lấy mị lực nhân cách của mình thuyết phục những người ở đây, nếu chỉ nói là đơn thuần quyền thế cũng chưa chắc làm được.
Thái Nhạc ngồi trên đài chủ tịch, cảm thụ tiếng vỗ tay, trong lòng dâng lên cảm xúc kích động đã lâu không tồn tại. So sánh với tình huống trước mắt, cái gọi là tổ chức phát biểu càng có vẻ tái nhợt vô lực vô cùng.
Người được lòng người, có thể thống trị thiên hạ.
Người biệt khuất nhất trong hiện trường chính là Tôn Nguyên Bồi, hắn nguyên bản nghĩ mình mang theo đầu tư hơn hai trăm triệu tới đây có thể làm các quan chức lớn nhỏ trong huyện Hình Đường phải vây xung quanh mình nịnh nọt. Hơn nữa bây giờ hắn là quyền chủ tịch huyện, đã có ưu thế ban đầu. Dưới tình huống như thế, hội nghị hôm nay tuyệt đối là sân khấu của một mình hắn, hắn sẽ trở thành người chói mắt nhất. Đáng tiếc một màn trước mắt hoàn toàn đánh bại hắn.
- Tô Mộc!
Tôn Nguyên Bồi nghĩ tới trước khi mình rời khỏi thủ đô Tôn Nguyên Thắng đã nhờ vả mình giúp đỡ, hắn nhìn lướt qua Tô Mộc, đáy lòng hiện lên tia hận ý. Chẳng qua hận ý của hắn bị che giấu rất tốt.
Có lẽ vì nhạc đệm này, Trương Ngâm Tuyên cũng không ở lại dùng cơm mà cùng Thái Nhạc lên xe quay về thành phố. Sau khi tiễn họ, nơi này chỉ còn lại ban lãnh đạo huyện Hình Đường.
Nhiếp Việt mỉm cười nhìn Tôn Nguyên Bồi, nên giữ lễ tiết hắn cũng cần phải làm.
- Tôn chủ tịch, tôi đã cho người an bài bữa tiệc, chúng ta đi qua, thuận tiện để anh nhận thức các vị đồng chí trong huyện chúng ta.
- Hết thảy nghe Nhiếp bí thư an bài!
Tôn Nguyên Bồi cười nói.
Tiệc hoan nghênh được chiêu đãi tại nhà khách huyện, Tô Mộc đã sớm đem mọi chuyện an bài xong xuôi. Hắn chỉ lộ mặt một chút trong buổi tiệc, sau đó chuẩn bị rời đi trước tiên. Dù sao theo trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, hiện tại Tô Mộc không còn là phó chủ tịch huyện Hình Đường, hắn nên tránh né cũng là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua Tô Mộc muốn rời khỏi, nhưng lại có người không muốn cho hắn đi.
Tôn Nguyên Bồi cầm ly rượu đi về hướng Tô Mộc, vừa nhìn thấy hắn đứng dậy, mọi người chợt an tĩnh lại, cho dù vẫn đang nói chuyện, nhưng thanh âm rất nhỏ. Ánh mắt mọi người nhìn qua hai người, không biết Tôn Nguyên Bồi rốt cục muốn làm gì, chẳng lẽ muốn lấy tư thế người thắng châm chọc Tô Mộc sao?
Nhiếp Việt ngồi yên tại chỗ, quan sát một màn trước mắt, vẻ mặt như thường.
- Đồng chí Tô Mộc, tôi mời anh một ly!
Tôn Nguyên Bồi cười nói.
- Tôn chủ tịch, anh đây là muốn làm tôi xấu hổ, cần mời rượu phải do tôi mời anh, sao có thể để anh mời tôi đây?
Tô Mộc đã sớm đứng dậy, vội vàng nói, trên mặt không hề có chút ý suy sút.
- Đương nhiên không được, tôi phải mời anh ly rượu này. Anh khoan hãy cự tuyệt, mọi người đều biết huyện Hình Đường có được cục diện bây giờ, tất cả đều nhờ công lao của anh, anh nói anh không nên uống ly rượu này sao?
Tôn Nguyên Bồi cố ý đề cao thanh âm nói.
Tâm kế thật ác độc!
Lời này vừa nói ra, đáy lòng Tô Mộc chợt cười lạnh, trắng trợn phủng giết, châm ngòi ly gián. Ở bên ngoài nhìn vào đều nghĩ Tôn Nguyên Bồi đang khẳng định chiến tích của Tô Mộc, nhưng lời nói ra thật sự quá mức ngoan độc. Thế nào lại nói huyện Hình Đường phát triển đều nhờ công lao của Tô Mộc, nếu thật chỉ có một mình hắn, hắn có thể làm ra thành tích bây giờ sao? Tôn Nguyên Bồi nói ra những lời này ngay trước mặt các lãnh đạo, lòng dạ thật độc ác.
- Hừ!
Nhiếp Việt hừ lạnh một tiếng.
Kỹ xảo của Tôn Nguyên Bồi cũng không cao minh, nhưng hắn vẫn tự cho là đúng, cho rằng chiêu số của mình sẽ làm tất cả mọi người sản sinh địch ý với Tô Mộc. Không phải Tô Mộc lấy được hình tượng tốt đẹp trong lòng mọi người sao? Tốt, hắn sẽ cho Tô Mộc nếm thử mùi vị bị ném bỏ.
Nhưng hắn không biết ngay khi hắn nói ra những lời này, ánh mắt toàn trường nhìn hắn mang theo vẻ nghiền ngẫm.
- Thật sự là công tử ăn chơi tự cho là đúng, thật nghĩ dưới cơ sở này cũng giống như những cơ quan trước kia hắn công tác sao?
Đáy lòng Lý Kiều không cam tâm mắng một câu, ánh mắt nhìn Tôn Nguyên Bồi mang theo vẻ thất vọng.
Nếu mình đem tiền đặt cược lên người Tôn Nguyên Bồi, thật thành công sao?
Ngay nháy mắt Tôn Nguyên Bồi chạm ly cùng Tô Mộc, quan bảng Tô Mộc chợt chuyển động, hắn cố ý làm như vậy là vì lấy tin tức của Tôn Nguyên Bồi. Chỉ là không nghĩ tới lấy được tin tức làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Tính danh: Tôn Nguyên Bồi.
Chức vụ: phó bí thư huyện ủy, quyền chủ tịch huyện Hình Đường.
Sở thích: quyền, sắc, đồ cổ.
Độ thân mật: 0.
Thăng chức: màu vàng số 5.
Bệnh kín: tạm vô.
Khuy tư: Tô Mộc, tới khu khai phát Cổ Lan thị mày sẽ biết cái gì gọi là nửa bước khó đi!
Tin tức trên quan bảng thật rõ ràng, Tôn Nguyên Bồi hoàn toàn không có chút hảo cảm đối với Tô Mộc, điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Thăng chức màu vàng số 5, điều này cũng không gì kỳ lạ, dù sao hiện tại hắn chỉ là quyền chủ tịch, muốn xóa chữ quyền (tạm) kia cũng phải thông qua một ít hội nghị. Chân chính là cho Tô Mộc giật mình chính là Tôn Nguyên Bồi lại an bài người trong khu khai phát kỹ thuật cao tân Cổ Lan thị, làm như vậy là vì đối phó hắn.
Điều này làm Tô Mộc thật sự thấy giật mình!
Nếu như nói trước đó Tôn Nguyên Bồi đã biết Tô Mộc bị điều tới đâu nên làm ra an bài là chuyện bình thường, bởi vì có sự kiện của Tôn Nguyên Thắng, Tôn Nguyên Bồi sẽ không để Tô Mộc được yên thân. Nhưng nếu Tôn Nguyên Bồi sau đó mới biết được Tô Mộc bị điều đi đâu mới làm ra an bài, điều này làm Tô Mộc có chút cảm khái Tôn gia thế lực mạnh, ngay cả địa phương như khu khai phát cao tân cũng có người.
Nhưng cho dù là vậy Tô Mộc cũng không sợ hãi, nếu hắn điều qua lại không hề gặp chút vấn đề gì, đó mới thật sự là kỳ quái!
- Tôn chủ tịch, trong huyện có được thành tích bây giờ, đều được hoàn thành dưới sự lãnh đạo anh minh của huyện ủy cùng ủy ban huyện, đều được các vị đồng sự trợ giúp thực hiện, chỉ dựa vào chính mình thì không có khả năng làm được. Tôn chủ tịch, hi vọng anh không ngừng cố gắng, thật sự đem trường hợp này tiếp tục duy trì đi xuống. Ly rượu này tôi mời anh, vì tương lai quang minh của huyện Hình Đường mời anh!
Tô Mộc thản nhiên đã hóa giải cục diện này.
- Vì tương lai quang minh của huyện Hình Đường, cạn ly!
Tôn Nguyên Bồi một chiêu không được, liền an tĩnh xuống.
Cạn ly xong với Tôn Nguyên Bồi, Tô Mộc cũng không ở lại, chào từ biệt Nhiếp Việt liền đi ra khỏi nhà khách. Khi hắn đi xuống bậc thang, xoay người nhìn lại nhà khách, trong lòng đột nhiên tràn ra một cảm giác lưu luyến, hốc mắt bắt đầu ướt át.
Nói thế nào nơi này cũng là nơi đầu tiên hắn bước vào quan trường, ở trong này hắn từng làm ra thật nhiều chuyện khó thể tưởng tượng. Nơi này ngưng tụ vô số tâm huyết của hắn, cứ như vậy rời đi, nếu nói không khó chịu là giả vờ.
Nhưng cho dù khó chịu, thiên hạ lại không có bữa tiệc nào không tàn, Tô Mộc cũng hiểu rõ điểm ấy. Hắn hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài. Từ giờ trở đi hắn có mười lăm ngày nghỉ phép, chỉ cần mười lăm ngày sau xuất hiện tại ban tổ chức thành phố là được.
Tô Mộc cũng không để ai đưa tiễn, thậm chí Đoạn Bằng cùng Từ Viêm nói lái xe đưa hắn cũng bị hắn cự tuyệt. Hắn cũng không cầm theo đồ vật gì, chỉ mang theo ba lô, bên trong có chút tiền cùng quần áo, ngồi xe đi thẳng về trấn Long Tỉnh. Bởi vì có mười lăm ngày kỳ nghỉ, cho nên Tô Mộc muốn quay về Tô Trang trước tiên, dù sao sau này hắn rời nhà thời gian không ngắn, nếu không thừa cơ hội này về thăm nhà một chút, sau này khi hắn rời khỏi Thanh Lâm thị, muốn về nhà càng thêm khó khăn.
- Cứ như vậy đã đi rồi sao? Vì sao cô không theo Tô Mộc rời khỏi?
Dương Tiểu Thúy ngồi trong xe, đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Mộc rời đi thấp giọng hỏi.
Ngồi bên cạnh Dương Tiểu Thúy chính là Lạc Lâm, hiện tại trên mặt nàng tràn ngập nước mắt, nhìn Tô Mộc dần đi xa, có nhiều lần nàng muốn lao ra ôm lấy hắn. Nhưng Lạc Lâm biết, sân khấu của Tô Mộc không phải nơi này, hắn còn có thiên địa càng thêm rộng lớn đợi hắn xông vào. Nếu lúc này nàng lao ra, sẽ biến thành rườm rà của hắn.
- Lạc Lâm, chẳng lẽ cô muốn buông tay như vậy sao?
Dương Tiểu Thúy hỏi.
- Buông tay?
Lạc Lâm thì thào lẩm bẩm.
Dương Tiểu Thúy nhìn Lạc Lâm, thở dài một tiếng lại không nói thêm gì nữa. Chuyện nam nữ vốn đã khó cân nhắc, nhắc nhở một chút là tốt rồi, nếu nói quá nhiều chẳng khác gì xâm phạm riêng tư của người khác.
Khoảng hơn năm giờ chiều, Tô Mộc đã đi tới bên ngoài Tô Trang. Nhưng lúc này hắn chậm rãi đi bộ về nhà, giống như trước kia đi học tại trường.
Mặt trời đã lặn dần về phía tây, ánh nắng chiều bao phủ cả Tô Trang, ở ngoài cánh cổng quen thuộc, Tô Lão Thực cùng Diệp Thúy Lan đứng trong trời chiều, chờ đợi con mình về nhà.
- Cha mẹ, con đã trở về!
Tô Mộc đi nhanh tới trước, trong lòng tràn đầy thâm tình kêu lên.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Diệp Thúy Lan giữ chặt hai tay của hắn, trên khuôn mặt già nua lộ ra nét tươi cười giản dị, dưới ánh hoàng hôn, rung động lòng người.