Quan Bảng

Chương 771: Chương 771: Ngủ đông




Chương 774: Ngủ đông

Trường hợp gì có thể nói ra lời nói như thế nào, lời nói gì có thể biểu đạt ra ý tứ muốn nói, đây đều là một loại phương thức rất cần chú ý. Đừng tưởng rằng lời nói của Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa chỉ mang tính cười giỡn, thật sự không có phân tấc, nếu thật sự nghĩ như vậy là sai lầm. Thiệu Khôn đúng là Phó tỉnh trưởng, nhưng phải biết rằng hai vị này đều là cán bộ cấp chính sảnh, mấu chốt nhất chính là sau lưng hai người đều có hậu đài. Nếu như vào lúc này, làm ra bộ dạng nịnh hót, ngược lại sẽ khiến cho Thiệu Khôn xem nhẹ, mà cũng không cần thiết như vậy.

Lời nói như vậy, ngược lại có thể kéo gần quan hệ lẫn nhau.

Dù sao hai người cũng đều biết Thiệu Khôn là từ thành phố Cổ Lan đi ra, cho dù là hiện tại, ở thành phố Cổ Lan còn có rất nhiều nhân vật quan trọng ở các bộ phận, đều là do Thiệu Khôn chọn ra năm đó. Mà quyền phát ngôn của Thiệu Khôn ở thành phố Cổ Lan vẫn tương đối nặng. Hôm nay hắn làm như vậy, đơn giản là muốn tỏ thái độ, biểu đạt ra coi trọng của hắn đối với Tô Mộc, như vậy coi như là cho Tô Mộc một loại ủng hộ vô hình.

Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa há có thể không biết điều này sao?

Cũng bởi vì biết, cho nên khi nói chuyện mới có thể không kiêng kỵ nhiều như vậy, hơi chút cười giỡn, như vậy vừa có thể kéo gần quan hệ, chủ yếu nhất chính là có thể làm cho Thiệu Khôn hiểu được thái độ của bọn hắn, sẽ không từ bỏ Tô Mộc.

Tôi biết các cậu sẽ làm như vậy, yên tâm đi, tôi sẽ không đào góc tường của các cậu đâu. Tô Mộc là một hạt mầm tốt, tôi sẽ để lại cho thành phố Cổ Lan, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt cho tôi.

Thiệu Khôn cười nói.

Thiệu tỉnh trưởng cứ yên tâm, chúng tôi biết phải làm gì.

Lý Hưng Hoa vội vàng nói.

Bên phía Triệu Thiên Hoa, sau khi nghe được lời nói của Thiệu Khôn, sắc mặt mặc dù không có biến hóa, nhưng không ai không nhìn ra tâm tình của hắn có chút trầm thấp, thậm chí ngay cả Thiệu Khôn cũng có thể cảm nhận được.

Tôn Mộ Bạch, ngươi cho rằng ngươi để cho Triệu Thiên Hoa tới đây làm thị trưởng, là có thể đè áp Tô Mộc sao? Trước kia ta là ngại tình cảm không có cách nào hành động. Nhưng hiện tại nếu khu Cao Khai ở trong tay Tô Mộc phát triển mạnh mẽ như vậy, ta không thể để các ngươi động thủ hủy diệt.

Thiệu Khôn nói thầm trong lòng.

Tất cả mọi người đều kiếm cơm ăn trong một cái gáo, bối cảnh của nhau làm sao không rõ ràng. Thiệu Khôn sở dĩ công khai tỏ thái độ như vậy, cũng bởi vì thời gian trước Triệu Thiên Hoa đã một lần phản kích Tô Mộc. Vốn Thiệu Khôn không muốn làm như vậy, dù sao làm như vậy tương đương với đứng ở phía đối lập với Tôn Mộ Bạch, sau đó lại nghĩ, dù sao hiện tại quan hệ với Tôn Mộ Bạch cũng không tốt. Nếu đã như vậy, không bằng kịch liệt thêm một chút, như vậy tối thiểu có thể lấy lòng Từ lão không phải sao.

Thiệu Khôn biết, thái độ của hắn sẽ rất nhanh truyền khắp quan trường thành phố Cổ Lan. Những người do hắn chọn lựa đề bạt trước kia cũng sẽ biết nên làm như thế nào. Cho dù những người đó không liên hệ với nhau, cũng sẽ có suy nghĩ, có phải thật sự có tiền vốn khiêu chiến với Tô Mộc hay không.

Buổi tiệc trưa cứ như vậy kết thúc trong không khí trầm lắng.

Nhưng ngay sau đó Thiệu Khôn không tiếp tục dừng lại thành phố Cổ Lan, mà lựa chọn rời đi. Thật ra lần này xuống đây, Thiệu Khôn cũng đi theo lộ tuyến công sự. Hắn có nhiều nơi phải điều tra nghiên cứu, khu Cao Khai là trạm đầu tiên, hoàn toàn bởi vì trong lòng có chút tư tâm mà thôi. Hiện tại thấy tình huống khu Cao Khai đã ổn định, như vậy Thiệu Khôn cũng có thể yên tâm rời đi.

Sau khi Thiệu Khôn rời đi. Triệu Thiên Hoa đi tới trước mặt Tô Mộc, trước mặt những người còn lại, không một chút kiêng kỵ nói:

Đồng chí Tô Mộc, xin nhớ kỹ. Sau này chuyện giống như vậy phải báo cáo với chính quyền thành phố trước tiên. Phải biết rằng lần này Thiệu tỉnh trưởng xuống đây điều tra nghiên cứu là một việc công vụ, nếu là công vụ thì không thể nghĩ tới cá nhân. Nếu lại xuất hiện tình huống như thế, cậu sẽ biết hậu quả.

Hậu quả? Có hậu quả gì?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Tô Mộc ở trước mặt mọi người, cũng không hề có ý tứ nể mặt Triệu Thiên Hoa, công khai phản bác. Đúng thế, nếu đổi lại là bất cứ người nào trong bọn họ, xem chừng cũng nuốt không trôi cục tức này. Tại sao, bởi vì ngươi muốn nhằm vào ta, Thiệu tỉnh trưởng mới vừa đi ngươi đã lộ mặt rồi, muốn mượn chuyện này tiến hành gây khó khăn, ngươi làm vậy không phải quá rõ ràng sao?

Nhưng Tô Mộc làm như vậy, có phải cũng có chút quá lớn mật hay không?

Cậu như vậy là có thái độ gì?

Triệu Thiên Hoa bình tĩnh nói.

Thái độ gì? Thái độ của tôi chính là như vậy, Triệu thị trưởng, vừa rồi tôi có nói sai cái gì sao? Trong cương lĩnh của Đảng cũng không quy định, tôi không có quyền lên tiếng. Mượn chuyện lần này mà nói, chuyện này hoàn toàn không có một chút quan hệ với tôi, Thiệu tỉnh trưởng xuống đây điều tra nghiên cứu, buổi sáng hôm nay tôi cũng mới nhận được tin tức, sau khi nhận được tôi lại bắt đầu tìm kiếm bên trong khu Cao Khai, nhưng không tìm được. Chuyện này các vị cũng biết, nếu Thiệu tỉnh trưởng muốn cải trang điều tra nghiên cứu, tôi có thể nói ngài đừng làm như vậy sao?

Tô Mộc gọn gàng phản bác.

Cậu? Cậu quả thực là vô tổ chức vô kỷ luật!

Triệu Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Vô tổ chức vô kỷ luật, những lời này thật sự là một đại sát khí, giống như hiện tại rất nhiều chuyện đều có thể quy chụp vào. Nhưng Triệu Thiên Hoa trình diễn không tệ, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng tin tưởng rồi.

Đối mặt với thái độ của Triệu Thiên Hoa, vẻ mặt Tô Mộc vẫn như lúc ban đầu. Lý Hưng Hoa đứng cách đó không xa, nhìn Tô Mộc khẽ gật đầu một cái rồi rời đi. Lý Hưng Hoa làm bí thư, thật sự không có cách nào can thiệp vào chuyện như vậy. Dù sao nói ra, công việc hành chính bên trong khu Cao Khai cũng do chính quyền thành phố quản lý tiến hành, can thiệp quá đáng, sẽ cho người ta một loại cảm giác vượt quyền.

Hiện giờ ở thành phố Cổ Lan, Lý Hưng Hoa đã hoàn toàn chiếm cứ chủ đạo, nếu dưới trường hợp như vậy, lại làm ra chuyện gì quá đáng, vậy thì không phải là lựa chọn Lý Hưng Hoa nên làm. Nếu làm như vậy, ngược lại sẽ tạo thành ảnh hưởng đến quan thanh của Lý Hưng Hoa.

Thiệu Khôn rời đi giống như một đám mây, không mang theo bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng người ở thành phố Cổ Lan lại phát hiện ra một tình huống dị thường, đó chính là khu Cao Khai như mặt trời ban trưa, số lần chủ nhiệm quản ủy hội Tô Mộc lộ diện càng ngày càng ít, ngược lại bốn phó chủ nhiệm còn lại, chia ra trở thành người phát ngôn của quản ủy hội, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí lớn và trên báo chí.

Tô Mộc một giây trước còn đang giống như đám mây tiêu dao, một giây sau liền trực tiếp rơi xuống bùn đất ngủ đông.

Dĩ nhiên đây chỉ là một loại giả tượng, Tô Mộc chỉ bớt xuất hiện trong phạm vi nhìn của công chúng, cũng không có nghĩa hắn không làm việc, công việc hàng ngày của hắn cũng tương đối bận rộn. Nhưng Tô Mộc cũng từ từ giảm bớt đại quyền, để Đỗ Liêm dưới sự điều giáo của Tô Mộc cũng bắt đầu thích ứng với thân phận phó chủ nhiệm hiện tại, có thể một mình đảm đương một phía.

Tiểu tử thúi, chuyện tôi nói với cậu, cậu rốt cuộc đã suy nghĩ hay chưa?

Buổi tối một ngày khi Tô Mộc mới vừa về đến nhà, điện thoại của hắn bất chợt vang lên, sau khi nghe máy, bên kia liền truyền đến tiếng cười của Ngô Thanh Nguyên.

Lão sư, có chuyện gì mà ngài lại gọi điện thoại cho tôi?

Tô Mộc hỏi.

Làm sao? Lẽ nào tôi không gọi thì cậu cũng định không gọi sao?

Ngô Thanh Nguyên nói.

Nào có, lão sư là không biết, mấy ngày qua tôi tương đối bận rộn, tôi cũng không phải bận rộn công việc gì, nhưng lúc nào tôi cũng không dám quên phân phó của ngài, tôi mới vừa viết xong hai bài viết, còn chưa sửa lại, trong đó một bài là nghiên cứu tình hình vận chuyển của thị trường tài chính quốc tế, một bài là nghiên cứu xí nghiệp thiên triều làm thế nào đối mặt với cạnh tranh trong thời đại thị trường hóa. Hai bài viết này đều đi theo lộ tuyến quốc tế hóa, lúc nào tôi sẽ gửi cho ngài xem qua?

Tô Mộc cười nói.

Tiểu tử thúi, tôi thiếu chút nữa bị cậu làm cho lạc đề, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu là muốn nói, cậu rốt cuộc đã nghĩ kỹ chưa, có thi nghiên cứu sinh của tôi hay không? Không vì cái gì khác, mà chính là vì hiện tại cậu ở trong quan trường, trình độ học vấn cũng là một khâu rất trọng yếu. Có thành tích cao, sau này cậu muốn lên chức cũng tương đối dễ dàng. Đây cũng là một điều kiện có lợi, thế nào hả?

Ngô Thanh Nguyên nói.

Tô Mộc biết Ngô Thanh Nguyên nói là sự thật, hiện giờ trong quan trường trình độ học vấn thật sự càng ngày càng quan trọng, có nơi thậm chí xem đây là điều kiện tiến hành hạn chế. Cũng chính vì như vậy, cho nên mới phải xây dựng rất nhiều chương trình học vấn khác nhau.

Chẳng qua điểm này của Tô Mộc không giống với người khác, nếu để cho người khác biết, bây giờ Ngô Thanh Nguyên kêu hắn chủ động thi nghiên cứu sinh của mình, mà Tô Mộc vẫn ở đây do dự…, xem chừng sẽ có một xe người đi tới muốn chém giết Tô Mộc. Đừng nói đùa như vậy, chúng ta hao hết tâm tư đi thi nhưng thi không đậu, còn ngươi lại ở chỗ này giả bộ ra vẻ, như vậy có để người khác sống nữa hay không?

Nhưng lần này Tô Mộc không do dự bao lâu, liền trực tiếp đáp ứng.

Lão sư, tôi hứa với ngài, hai ngày nữa nếu có thời gian tôi sẽ đến kinh thành một chuyến, đến lúc đó chúng ta hãy nói chuyện này, ngài thấy thế nào?

Tô Mộc hỏi.

Được, vậy cứ như thế, còn hai bài viết của cậu, cũng phải sửa đổi đi, đến lúc đó cùng mang tới đây. Hoặc là hai ngày này gửi tới đây cho tôi cũng được!

Ngô Thanh Nguyên nói.

Vâng, lão sư!

Tô Mộc gật đầu đáp ứng.

Sau khi Ngô Thanh Nguyên đã quyết định chuyện thi nghiên cứu sinh, Tô Mộc cũng không còn suy nghĩ chuyện gì khác, lấy ra hai bài viết bắt đầu cắt tỉa. Hiện tại đang là thời kỳ ngủ đông của hắn, có rất nhiều thời gian có thể sử dụng, cho nên nhân lúc này viết bài, thật sự không có gì đáng trách. Hơn nữa Tô Mộc rất có lòng tin với bài viết của mình, tài liệu cần có cũng là Diệp Tích hỗ trợ sưu tập, bởi vì có rất nhiều tài liệu đều không xuất hiện trong nước.

Dưới tình huống như thế, bài viết của Tô Mộc đã chiếm hết cơ hội tiên cơ.

Nếu như dựa vào văn chương, có thể cống hiến một chút cho giới chính trị thiên triều, cho thể hệ kinh tế thiên triều…, Tô Mộc cũng không để ý ban bố những bài viết này ra ngoài.

Chính trong không khí như vậy, Tô Mộc bắt đầu cắt tỉa.

Tích tích!

Chẳng qua khi Tô Mộc sửa sang lại gần xong, nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ, chuẩn bị đi ngủ, lúc này điện thoại của hắn đột nhiên gửi tới một tin nhắn, sau khi nhìn qua khiến hắn liền trợn tròn mắt tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.