Càng phồn hoa càng phải bình tĩnh!
Trương Chính Bình nói câu này trúng ngay tim đen của Tô Mộc. Nguyên tắc làm việc của Tô Mộc là có thể tăng tốc độ thì không dây dưa, có thể chế tạo phồn hoa đại phát triển thì sẽ không trù trừ lùi bước.
Mặc kệ là loại nào đều cần một điều kiện là bình tĩnh đối diện. Càng là lúc náo nhiệt nhất, càng ở trong sóng to phát triển kinh tế thì càng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo. Mãi luôn đuổi teo phát triển lớn mà bỏ qua những việc khác, Tô Mộc không muốn loại phồn hoa đó.
Tô Mộc cười nói:
Càng phồn hoa càng phải bình tĩnh, lão Trương nói kỹ hơn đi.
Thành công một nửa!
Chỉ cần ở trong quan trường, mặc kê ngươi có chịu thừa nhận hay không đều phải luôn chú ý đến xưng hô, mỗi xưng hô khác nhau đại biểu cho quan hệ khác biệt. Lúc trước gọi Trương cục trưởng là xa lạ, hiện tại kêu hai chữ lão Trương khiến tảng đá treo trong lòng Trương Chính Bình rơi xuống một nửa, thoải mái hơn nhiều.
Vâng thưa Tô huyện trưởng, ta cho rằng huyện Hoa Hải gã đã nghênh đón thời kỳ đỉnh cao phát triển kinh tế thì càng nên quy phạm, chỉnh đốn tài nguyên đất đai toàn huyện. Không cần biết lúc trước đã phê duyệt hay sắp duyệt đều cần có quy hoạch thống nhất.
Làm như vậy không phải nói không phát triển mà là mục vụ cho phát triển tốt hơn. Ai đều biết rõ một thị trường đất đai không có ổn định trật tự bảo vệ sẽ hỗn lọa không chịu nổi. Ta cho rằng muốn làm được điều này phải tiến hành từ mấy mặt sau.
Đầu tiên là hoàn toàn thanh lý đất đai lúc trước phê duyệt, bảo đảm vận doanh những mảnh đất này đều chính quy hóa. Có trái luật, có khư khư ôm đất mà không kiến thiết, có làm trái với hợp đồng thì đều lấy lại hết. Làm vậy chẳng những bảo đảm tài nguyên đất đai của huyện Hoa Hải chúng ta lại phong phú lên, quan trọng nhất là hình thành trật tự.
Thứ hai là xét duyệt nghiêm khắc việt phê duyệt đất đai hiện có, bảo đảm không có sơ hở gì. Đối với những hộ quan hệ, giao dịch nội bộ đều phải ngăn chặn lại, thế thì…
Trương Chính Bình càng nói càng sâu sắc, không hề mánh lới, từng câu từng chữ thẳng chỉ trung tâm. Tô Mộc ngồi nghe, lòng thầm gật gù. Xem ra Trương Chính Bình thật sự muốn tham gia vào phe hắn, không thì đã chẳng nói lời như vậy.
Nhưng đây cũng là điều Tô Mộc muốn. Phe duyệt tài nguyên quốc thổ là chuyện lớn mà tương lai huyện Hoa Hải sẽ phải đối mặt, nếu không chỉnh chu có trậ tự thì những chuyện khác không cần bàn nữa.
Thế là sau giờ đi làm buổi trưa Tô Mộc và Trương Chính Bình bàn chuyện rất vui.
Tô Mộc nghe Trương Chính Bình báo cáo, nhìn ra được gã cực kỳ quen thuọc tài nguyên đất đai toàn huyện. Khối đất nào hữu dụng, đất đai nào đã mục, Trương Chính Bình đều kể vanh vách. Hiện tại Tô Mộc cần nhất người như vậy, quan trọng nhất trước khi đi Trương Chính Bình không hề giữ lại bán đứng Bàng Hải Triều.
Khi Tô Mộc biết giữa trưa Bàng Hải Triều đến, Lý Tuyển làm người dẫn tiến mời Trương Chính Bình vào trong, muốn gã giao ra ba khối đất thì nụ cười trào phúng treo trên môi hắn càng đậm.
Lý Tuyể nơi là Lý Tuyển, trò như vậy mà cũng dùng sao? Bàn công tác? Nếu thật sự bàn công tác tại sao không ở trong văn phòng mà phải đi Đào Hoa Nguyên, lại còn mời Trương Chính Bình tới trong lúc ăn cơm?
Thông thường kiến thiết kinh tế là chuyện của chính phủ, ta không nhúng tay vào việc của huyện ủy các ngươi thì ngươi đừng hòng duỗi tay vào chén cơm của ta. Nếu dám thò tay vào thì ta sẽ chặt đứt móng vuốt của ngươi!
Reng reng reng!
Trương Chính Bình rời đi không lâu sau di động của Tô Mộc vang tiếng chuông chói tia.
Khi thấy số người gọi, khóe môi Tô Mộc cong lên:
Như thế nào? Các ngươi đã đến?
Đỗ Phẩm Thượng cười nói:
Tất nhiên, chuyện lão sư sai bảo sao chúng ta dám không nghe. Lão sư, hiện tại chúng ta đã ở quảng trường Âm Nhạc huyện Hoa Hải các người, không chậm trễ thời gian lão sư đi làm, chúng ta đi dạo một lúc. Chờ đến tối chúng ta sẽ nhậu một bữa!
Tô Mộc nói:
Được, nhưng các ngươi đừng đi lung tung, ta kêu người qua đó dẫn các ngươi đi dạo.
Đừng, chúng ta còn chưa tới mức kẻ cả. Chúng ta không sao, tùy tiện đi dạo. Được rồi, cứ vậy đi, tan tầm rồi liên lạc sau.
Đỗ Phẩm Thượng nói xong cúp máy.
Mấy người Đỗ Phẩm Thượng thật sự đến huyện Hoa Hải.
Trong lòng Tô Mộc rất quan tâm điều này, nếu nhóm Đỗ Phẩm Thượng không đến, dù hắn không giận nhưng sẽ hơi bứt rứt. Giờ xem ra mấy người đó vẫn luôn tin tưởng Tô Mộc, chỉ cần như vậy là đã đủ. Có sự tin tưởng thì Tô Mộc dễ vận động hơn, khiến bọn họ kinh doanh nhỏ vừa có thể kéo kinh tế huyện Hoa Hải phát triển hiện đại.
Hiện tại Tô Mộc không còn cách nào khác, cố gắng dùng hết các thủ đoạn. Dù sao huyện Hoa Hải còn rất nghèo khó, không ai chịu tới đây đầu tư trước. Đợi căn cứ hậu cần chính thức kiến thiết thì tình huống lại khác, lúc đó huyện Hoa Hải phát triển sẽ trở thành sóng triều không ngăn nổi.
Trong khi Tô Mộc suy tư thì Sở Tranh gõ cửa đi vào, nhỏ giọng nói:
Huyện trưởng!
Huyện trưởng, vừa rồi bí thư của Bàng Hải Triều tổng tài của tập đoàn Bàng thị gọi điện thoại tới muốn mời người tối nay cùng ăn cơm, địa điểm ở tiệm Tử Vân huyện ta. Vì không biết ý của người thế nào nên ta không đồng ý ngay, bảo chút nữa gọi lại.
Bí thư của Bàng Hải Triều tập đoàn Bàng thị?
Tô Mộc nghe vậy lạnh lùng cười:
Bàng Hải Triều này xem mình là nhân vật gì? Dù muốn ăn cơm cũng nên tự mình đến mời, kêu một bí thư gọi điện thoại, tưởng mình là thư ký thị ủy sao? Dù là Bàng Chấn Kỳ là phụ thân của hắn cũng không nên làm màu vậy đi? Hãy từ chối thẳng, tối nay ta không rảnh cùng hắn.
Sở Tranh gật đầu, nói:
Rõ!
Tô Mộc kêu lại:
Khoan, nhà hàng Tử Vân phải không? Đặt bàn ở đó giúp ta, đêm nay ta mời khách.
Hiểu rồi!
Sở Tranh xoay người ra ngoài.
Bàng Hải Triều nghe nói Tô Mộc từ chối thì sắc mặt âm trầm. Tô Mộc này không nể mặt gã, tưởng làm huyện trưởng huyện Hoa Hải thì có thể diễu võ dương oai sao? Lão tử của ta là thư ký thị ủy đây, không ai dám không nể mặt ta!
Trước giờ Sở Tranh chưa từng bị người nhục nhã như vậy, trong lòng gã rất giận Tô Mộc. Từ khi Bàng Hải Triều tiếp xúc giới kinh doanh luôn thuận buồm xuôi gió, không ngờ mới đến đây đã gặp chuyện như vậy. Lúc trước Trương Chính Bình cố ý khó xử đã bị Bàng Hải Triều ghi hận lên đầu Tô Mộc.
Bí thư trầm giọng hỏi:
Bàng tổng, vậy tối nay chúng ta còn mở tiệc mời khách không?
Bàng Hải Triều lạnh nhạt nói:
Đương nhiên, tại sao không? Tô Mộc không đến thì sau này đừng tới nữa, tưởng ta không có hắn thì không xoay chuyển được chuyện trong huyện Hoa Hải sao? Đừng quên thư ký huyện ủy Lý Tuyển đứng về phía chúng ta. Hừ, vẫn là nhà hàng Tử Vân, ta muốn mời tiệc bốn vị hành trường!
Bí thư lên tiếng:
Rõ!
Đêm nay Bàng Hải Triều muốn mời bốn vị hành trưởng kiến hành, công hành, nông hành, bưu chính ngân hàng dự trữ của huyện Hoa Hải đến nhà hàng Tử Vân. Phương châm buôn bán của Bàng Hải Triều là bắt tay vào cho vay ngân hàng. Muốn được cho vay tất nhiên cần làm tốt quan hệ với bốn vị này.
Nói ra thì Bàng Hải Triều mời được bọn họ cũng vì gã và bốn hành trưởng chi nhánh thành phố có quan hệ không tệ. Bàng Hải Triều thông qua họ mới mời được bốn vị này, đều công tác trong hệ thống ngân hàng, bốn người này rất rành cong quấn trong đó.
Bọn họ có thể không để mắt đến Bàng Hải Triều nhưng đừng quên phụ thân của gã là Bàng Chấn Kỳ. Người ta là thư ký thị ủy, nếu không đắc tội được thì tốt nhất là đừng, muốn lăn lộn tại đây mà không quan hệ tốt với những chủ quản này thì khó khăn.
Chữa bệnh, vệ sinh, con cái học hành, vân vân, cái nào không cần chính phủ địa phương ra mặt? Cho nên trong Thiên triều cái gọi là hệ thống độc lập chỉ là tương đối độc lập.
Một xã hội mà nhân tình lan tràn sao có thể hoàn toàn vứt bỏ nhân tình?
Nhà hàng Tử Vân, bảy giờ rưỡi tối.
Làm lão tổng nhà hàng Tử Vân, hiện Lưu Khải Thụy rất lo âu. Vì đêm nay hai người mời khách ăn cơm toàn là người trước kia gã chưa từng gặp. Huyện trưởng Tô Mộc, tổng tài tập đoàn Bàng thị Bàng Hải Triều. Địa vị của hai người đặt ở đó, Lưu Khải Thụy không tư cách đụng chạm.
Nên Lưu Khải Thụy sớm dặn đầu bếp chính đêm nay phải dốc hết tay nghề áp đáy nồi ra, miễn làm tốt bữa cơm này là mọi người sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Lão sư, thế nào? Chúng ta đáng tin không? Lão sư kêu chúng ta đến là chúng ta tới ngay!
Hì hì, thần tượng, phải nói ta ngày càng phục thần tượng, tốc độ thăng quan siêu tốc.
Miệng chó không phun ra ngà voi, những chuyện học trưởng của chúng ta làm ở huyện Hoa Hải có thể không thăng quan sao? Trực tiếp làm thư ký thị ủy còn được!
Nhưng chủ tịch, ta cảm thấy quảng trường Âm Nhạc trong huyện thành của các người không cần xây dựng lại làm gì. Quy mô kia, trận thế kia còn hơn cả Thịnh Kinh thị. Quảng trường đó đâu giống chõ an hàn ăn chơi, rõ ràng là công trình có đầu có đuôi.
***
Khi mấy người bàn tán rôm rả tại đây, Tô Mộc chỉ cười cười nghe. Có một số việc những người này nói trúng ngay điểm yếu, ai kêu bọn họ không phải con cái gia đình bình thường? Nhưng có vài việc không phải hiện tại muốn làm liền làm, cơm cần ăn từng miếng một.
Nghĩ đến đây Tô Mộc quét qua toàn trường, từ tốn nói. Câu đầu tiên đã hấp dẫn ánh mắt mấy người đó nhìn hắn chằm chằm.