Huyện Hoa Hải đổ cơn mưa phải nói là cực kỳ sảng khoái. Tóm lại mưa to qua đi, trong không khí có thêm hương thanh mát, cả thế giới trông thật khác biệt.
Đương nhiên có chuyện quan trọng nhất là qua cơn mưa lớn nghĩa là mùa hè khô nóng cũng đi qua. Tiết trời cuối thu mát mẻ mới là điều khiến người hạnh phúc, khát vọng nhất.
Văn phòng thư ký huyện ủy trong tòa nhà huyện ủy.
Sau khi Tô Mộc về đến huyện thành liền bị Lý Tuyển mời đến. Đúng vậy, không nghe lầm, Tô Mộc được mời. Lúc này Tô Mộc đang ngồi phía đối diện Lý Tuyển, cạnh bàn đặt một tách trà Thiết Quan Âm thượng đẳng, trong văn phòng thoang thoảng hương trà.
Tuy Tô Mộc không biết tại sao Lý Tuyển mời hắn đến trong khi hắn mới về huyện thành, cách hội huyện ủy huyện ủy họp chỉ còn hai mươi phút. Nhưng Lý Tuyển không nói thì Tô Mộc cũng sẽ không chủ động hỏi, hắn cứ từ tốn uống trà.
Bây giờ đại cục nằm trong tay Tô Mộc, hắn cần gì sợ hãi?
Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi đã hỏi hết mọi chuyện bên Chương Duệ. Hiện tại trong tay Tô Mộc nắm giữ bệnh lịch của Địch Kiến Lôi, là bệnh viện huyện viết hóa đơn. Tô Mộc còn có báo cáo kiểm tra nguyên nhân cái chết của Địch Kiến Lôi, do lão pháp y huyện cục công an đưa ra. Tô Mộc nắm lời chứng của Lâm Tam Sơn chứng minh Lâm Tân sai gã mang người đi cướp xác.
Cho dù Lâm Canh và Lâm Tân không mở miệng nói chuyện, dù Lâm Thịnh Đức bây giờ kiên quyết phủ nhận thì chỉ vô ích. Huống chi mông Lâm Thịnh Đức không sạch, lúc gã bị bắt đang ở trong nhà một quả phụ tại Lâm gia trấn.
Trong lúc đi làm chẳng những không làm việc còn làm chuyện phá hỏng hình tượng thế này, Lâm Thịnh Đức tuyệt đối không trốn thoát trừng phạt.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay Tô Mộc, có lẽ mấy thường uy huyện ủy khác cũng rõ ràng những chuyện này, vậy là chỉ còn lại làm sao thẩm vấn sự kiện giết người này. Đây mới là điểm then chốt, những chuyện khác có thể tạm thời gác qua một bên.
Lý Tuyển mở miệng nói:
Tô huyện trưởng, tin tưởng Tô huyện trưởng cũng đã biết sự kiện ác tính này trong huyện Hoa Hải của chúng ta? Trước khi mở họp, ta muốn gặp Tô huyện trưởng một chút, nghe ý kiến của Tô huyện trưởng. Nên biết bên thành phố rất chú ý chuyện này.
Lời dạo đầu không tệ, ít ra không lấp liếm gì. Tô Mộc biết nếu lúc này Lý Tuyển dám qua loa cho qua chuyện thì Tô Mộc không ngại xuôi theo chiều, muốn giả lả chứ gì? Ai chẳng biết?
Tô Mộc thản nhiên nói:
Lý thư ký đang nói đến chuyện gì?
Lý Tuyển nói:
Thì là chuyện cái chết của Địch Kiến Lôi, Địch gia lĩnh. Về chuyện của Địch Kiến Lôi thật ra ta cũng rất đau lòng, không ngờ một đồng chí ưu tú như thế lại chết, nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta nên tìm cách giải quyết, đúng không?
Tô Mộc hỏi ngược lại:
Thế không biết Lý thư ký có ý kiến gì?
Ta nghĩ thế này, Lâm Canh và Lâm Tân là đương sự, đã cung khai trong huyện cục công an. Nhưng bọn họ chỉ nhận mình đánh người chứ không đánh vào chỗ hiểm, kẻ xuống tay thật sự là ba người khác. Trong tình huống như thế, ta nghĩ chúng ta có nên tin tưởng đồng chí của mình không? Dù sao Lâm Tân, Lâm Canh là cán bộ lãnh đạo bộ tổ chức huyện ủy và huyện kỷ ủy, tin tưởng với giác ngộ của bọn họ sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng nếu bọn họ đã có mặt tại hiện trường, tự tham gia vào cuộc ẩu đả thì chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được. Ý kiến của ta là xử phạt cảnh cáo thật nặng cho Lâm Canh, Lâm Tân trong nội bộ đảng, điều hai người đi, cách chức vụ hiện tại của họ, chỉ giữ lại đảng tịch. Tô huyện trưởng thấy sao?
Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Tô Mộc vốn biết Lý Tuyển sẽ không cam tâm tình nguyện chịu thua, nhưng hắn không ngờ gã làm vậy. Lâm Canh, Lâm Tân là hung thủ giết người, nàng chẳng những muốn bảo vệ bọn họ, giữ đảng tịch, lại còn trực tiếp đẩy ba người khác ra làm con dê thế tội.
Lý Tuyển, đây là nguyên tắc làm người của nàng sao?
Lý Tuyển, đây là triết học quan trường của nàng sao?
Tô Mộc dựa vào sofa sau lưng, đôi mắt bình tĩnh nói:
Lý thư ký, ta thấy chuyện này nên suy nghĩ cẩn trọng. Tuy Lâm Canh, Lâm Tân là cán bộ của chúng ta nhưng không thể vì bọn họ là cán bộ liền ra quyết định như vậy ngay. Chính vì bọn họ là cán bộ lãnh đạo nên càng phải lấy mình làm gương đúng không? Nếu không phải bọn họ, vậy chúng ta sẽ rửa sạch oan khuất cho họ. Nhưng nếu đúng là bọn họ làm thì phải trừng trị nghiêm khắc. Ý kiến của ta là su yét cho kỹ!
Lý Tuyển nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc, giọng nói chất chứa tức giận nhưng cố kiềm lại:
Tô huyện trưởng, nên biết hiện tại có Tô huyện trưởng dẫn dắt huyện Hoa Hải đã ở thời kỳ phát triển cao tốc, lúc này ổn định mới là áp đảo tất cả. Nếu vì chuyện khiến người liên lụy phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải có phải là mất nhiều hơn được không? Cần chú ý ổn định!
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
Lý thư ký nói huyện Hoa Hải hiện tại ổn định?
Lý Tuyển gật đầu, nói:
Đúng vậy!
Tô Mộc ung dung nói:
Thật ra đây là điều ta muốn nói, ta làm như vậy cũng vì ổn định cục diện. Như Lý thư ký nói, huyện Hoa Hải phải ổn định, phải phát triển. Nhưng nếu người ngoài thấy huyện Hoa Hải chúng ta, đường đường là khoa trưởng bộ tổ chức huyện ủy và huyện kỷ ủy mà dám công khai hành hung, Lý thư ký nói xem người ta sẽ nghĩ thế nào?
Huyện Hoa Hải như vậy vẫn còn ổn định sao? Huyện Hoa Hải như vậy còn ai dám đến đầu tư? Cho nên vì sự phát triển ổn định của huyện Hoa Hải cần phải công khai thẩm tra, xử lý chuyện này thật công chính. Phải tốc chiến tốc thắng trong thời gian ngắn nhất, báo cáo lên lãnh đạo cấp trên và cho mọi người một lời giải thích!
Lý Tuyển sắp điên, nàng không ngờ Tô Mộc lưu manh như vậy, nói ra tri thức lý luận thật đầy đủ. Những lời Lý Tuyển nói đều bị Tô Mộc dùng làm đề tài công kích, hễ nàng nói cái gì là hắn sẽ kéo về mặt này trong thời gian ngắn ngủi.
Tô Mộc muốn đưa Lâm Canh, Lâm Tân vào chỗ chết.
Chẳng lẽ Tô Mộc không biết làm như vậy sẽ là tuyên chiến công khai với bộ tổ chức huyện ủy và huyện kỷ ủy sao? Hay Tô Mộc không thèm quan tâm điều này? Đổi lại bình thường thì Lý Tuyển rất vui vẻ nhìn Tô Mộc làm thế. Vì khi Tô Mộc làm như vậy mới khiến Tư Mã Sơn, Trương Ổn càng đứng về phe nàng.
Lý Tuyển hỏi:
Tô huyện trưởng thật sự định làm như vậy?
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
Đúng vậy! Ta kiên trì ý kiến của mình!
Lý Tuyển nói:
Vậy được rồi, nếu chúng ta không cách nào giao lưu trong âm thầm vậy trực tiếp thảo luận trong cuộc họp đi! Mười phút sau sẽ bắt đầu họp hội thường ủy huyện ủy, Tô Mộc đi chuẩn bị đi.
Tô Mộc dứt khoát đáp:
Được.
Thái độ của Tô Mộc đã rõ ràng: Ta không cần biết Lý Tuyển nhà ngươi chơi trò gì, ta chỉ cần lương tâm của mình được đãi ngộ công bình. Ta chỉ muốn cho hai mẹ góa con côi Lưu Hân Lệ, Địch Thành Chí khóc thỏa thích trước linh đường.
Người chết đã khổ, không thể để người chết rồi còn gánh lý do không rõ ràng, chuyện rất vớ vẩn.
Có khác nhau vậy thì đối đầu trong hội thường uy huyện ủy, đây cũng là ý tưởng của Lý Tuyển. Hội thường ủy huyện ủy lần này quan trọng nhất với Lý Tuyển, vì nếu nàng không cách nào giành lấy quyền chủ động trong hội thường ủy huyện ủy là mất hết uy nghiêm.
Lý Tuyển nhìn bóng lưng Tô Mộc ung dung ra khỏi văn phòng, nàng từ từ ngồi xuống ghế sau bàn công tác. Chiếc ghế này không tầm thường, nó đại biểu cho quyền thế tuyệt đối. Nếu ai có thể ngồi trên cái ghế này thì hoàn toàn xứng đáng là tay cầm quyền số một huyện Hoa Hải.
Tô Mộc, dù hiện tại ngươi có bản lĩnh lớn bằng trời thì sao? Miễn cái ghế này còn thuộc về ta thì ta có thể đè đầu ngươi!
Mặt Lý Tuyển vặn vẹo dữ trợn.
Đúng rồi, cái ghế thư ký huyện ủy ngay dưới mông Lý Tuyển, nhưng có khi cung kính mặt ngoài chẳng nói lên được điều gì. Ngươi là thư ký huyện ủy rồi sao? Thư ký huyện ủy không ra khỏi tòa nhà huyện ủy, đi đến đâu được bao nhiêu người tôn trọng? Không ai tôn trọng, chẳng ai thèm để ngươi vào lòng. Thử hỏi làm thư ký huyện ủy như vậy còn ý nghĩa gì?
Càng đừng nói Lý Tuyển từng cầm quyền. Điều khác biệt giữa cầm quyền hoặc không đó là khi đã nắm giữ quyền lợi thì không bao giờ thoát khỏi dục vọng quyền lực được, sẽ chìm đắm trong đó mãi mãi.
Tô Mộc, ta đã đủ tình đủ nghĩa với ngươi rồi, ngươi thật sự cho rằngd chuyện này có thể đè được ta sao? Hãy chờ xem, ngươi sẽ hối hận!
Với thân phận đường đường là thư ký huyện ủy của Lý Tuyển, nàng tự cho rằng nắm giữ quyền to hội thường ủy huyện ủy, trực tiếp giao lưu với Tô Mộc. Không phải Lý Tuyển không cho xử phạt, chẳng qua mức độ hơi khác. Thế mà Tô Mộc không chịu nhún nhường, điều này khiến Tô Mộc mất hết kiên nhẫn.
Vuốt mặt không nể mũi!
Quần tôn hàng quý mà ngươi không muốn!
Vậy ta đành rút đao thương ra đối nghịch cùng ngươi!
Hiện tại Lý Tuyển chưa hay biết tại huyện giao huyện Hoa Hải, trên hai chiếc xe mới đi ra đường siêu tốc huyện. Mấy người ngồi trên xe sẽ trực tiếp ảnh hưởng cuộc họp hội thường ủy huyện ủy sắp mở.
Hai chiếc xe xuống đường cao tốc, nhanh như tia chớp chạy hướng thị trấn huyện Hoa Hải, mục tiêu thẳng hưởng tòa nhà huyện ủy.
Mười phút qua nhanh.
Vào bốn giờ rưỡi chiều chủ nhật, hội thường ủy huyện ủy huyện Hoa Hải sẽ bắt đầu trong phòng họp huyện ủy.